Lâm Hạ bị Cục Bột Trắng đánh thức, Cục Bột Trắng dùng cái mũi ướt át của nhóc cọ qua cọ lại trên mặt Lâm Hạ, dùng đầu lưỡi ướt nóng liếm khắp mặt anh, rồi dùng móng vuốt sờ sờ, sau cùng mới đem Lâm Hạ đánh thức từ trong giấc ngủ.
"Mấy giờ rồi con?" Lâm Hạ mở mắt đã thấy Cục Bột Trắng ngồi ở bên người anh, cả cơ thể đều toát ra sự hưng phấn.
"Ngao ô!" giờ! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, trong thanh âm cũng mang theo sự vui sướng.
"Đã trễ thế rồi." Lâm Hạ mở to mắt nhìn trần nhà, mãi đến khi cơn ngái ngủ qua đi mới ngồi dậy.
Đêm qua bọn họ chơi đến khuya, lại còn phải thu dọn tàn cục nên tận rạng sáng mới ngủ.
"Ngao ô!" Ba ba mau rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa! Cục Bột Trắng giống như có việc gì đó gấp gáp lắm, liên tục đẩy đẩy thúc giục Lâm Hạ rời giường.
" Đây, ba dậy ngay." Lâm Hạ cũng lờ mờ đoán được Cục Bột Trắng muốn làm cái gì, liền đứng dậy thay quần áo.
Rửa mặt xong Lâm Hạ ăn bữa sáng được đặt sẵn trên bàn do Đường Ân Lãng chuẩn bị.
Cả nhà chỉ có mình anh chưa ăn mà thôi, Cục Bột Trắng thức dậy sớm hơn anh rất nhiều, cũng đã ăn sáng từ lâu.
"Ngao ô!" Từ lúc rời giường đến khi ăn cơm, Cục Bột Trắng vẫn luôn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ, nhìn đến nỗi Lâm Hạ cảm thấy ngại ngùng, đành phải âm thầm đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Ăn xong bữa sáng, Cục Bột Trắng ở một bên chờ đợi hồi lâu rốt cuộc thúc giục Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng đi đến phòng chứa đồ.
"Quả nhiên......" khóe miệng Lâm Hạ hơi cong lên, anh biết ngay Cục Bột Trắng muốn đi bóc quà sinh nhật mà.
Quà các đều đặt ở phòng chứa đồ.
Năm nay Cục Bột Trắng thu được quà nhiều gấp đôi so với năm trước, chắc hẳn trong phòng đã bị quà lấp đầy rồi.
"Ngao ô!" Ba ơi cha ơi, chúng ta tới bóc quà sinh nhật đi! Cục Bột Trắng nhảy lên trên đỉnh đống quà của mình, phấn khích đến mức hét lớn với ba và cha nhóc.
"Được được, ba đi lấy kéo." Bóc quà sao lại có thể không lấy kéo được chứ!
"Ngao ô!" Ba ba, không cần, An An có thể dùng móng vuốt rạch mà! Cục Bột Trắng gọi Lâm Hạ quay lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của ba ba nhóc giơ bộ móng vuốt sắc bén lên quơ quơ.
"......!À được!" Lâm Hạ thiếu chút nữa quên mất rằng móng vuốt của Cục Bột Trắng rất sắc bén, móng vuốt của lão hổ nhà anh hoàn toàn có thể cào cột gỗ, nói gì đến hộp giấy bọc quà mong manh.
"Xoẹt xoẹt!" Cục Bột Trắng ngoắc ngoắc móng vuốt, hạ xuống vài ba nhát cào là đã đem hộp mở ra được, đây là quà mà Lâm Hạ tặng cho nhóc.
"Ngao ô!" Đây là ba ba tặng cho An An!
Lâm Hạ tặng cho An An một hộp nhạc được chế tác cực kì tinh xảo xinh đẹp, trên hộp có một cái cối xay gió nhỏ, khi chuyển động sẽ phát ra âm thanh.
"Ngao ô!" An An thích lắm! Cục Bột Trắng dùng móng vuốt khẽ quay cối xay nhỏ, khúc dương cầm êm ái vang lên.
"Thích là tốt rồi." Lâm Hạ vốn dĩ muốn tặng cho Cục Bột Trắng đồ ăn, nhưng đồ ăn hết thì chẳng còn gì.
Tuy rằng có một số đồ không quá thực dụng còn chiếm diện tích, nhưng chúng có thể lưu giữ thật lâu, trở thành một món quà lưu niệm.
Sau này Cục Bột Trắng chỉ cần nhìn đến cái hộp nhạc này sẽ nhớ tới buổi sinh nhật hai tuổi của mình.
"Ngao ô!" Kế tiếp là quà của cha! Cục Bột Trắng mở món quà Đường Ân Lãng tặng ra, Đường Ân Lãng tặng cho nhóc một chiếc máy đọc sách, là loại đặc biệt số lượng có hạn.
"Ngao ô!" Máy đọc sách! Cục Bột Trắng xem kênh thiếu nhi, thiếu nhi kênh có phát quảng cáo về máy đọc sách, Cục Bột Trắng không nghĩ tới chính mình cũng có thể sở hữu một chiếc.
"Phía dưới còn có thứ khác." Đường Ân Lãng nhắc nhở.
"Ngao ô?" Phía dưới còn có ạ? Cục Bột Trắng mở tiếp, phát hiện phía dưới còn có mấy quyển sách, hẳn là cùng một bộ với máy đọc sách.
"Sang năm con hóa thành hình người nên sẽ đi nhà trẻ đọc sách, con cần học trước một số kiến thức cơ bản." Đường Ân Lãng nói.
Trẻ con lên ba tuổi sẽ đi nhà trẻ, ấu tể dị tộc cũng không ngoại lệ.
Bọn họ ba tuổi hóa hình, sau khi hóa hình là có thể tới nhà trẻ.
Trước đó bọn họ cũng cần phải học tập một ít tri thức mà một đứa trẻ loài người cần biết.
"Ngao ô?!!" Cục Bột Trắng vừa vui mừng lại vừa mang theo chút phiền muộn, vui chính là sang năm nhóc có thể đi nhà trẻ, phiền muộn chính là nhóc sẽ phải đi học.
Nghe Tiểu Bảo ca ca nói, học tập là một việc vui sướng nhưng sẽ rất mệt mỏi, Tiểu Bảo ca ca năm nay học lớp một, anh ấy có rất nhiều bài tập, nội dung phải ghi nhớ cũng nhiều, may mà anh ấy là một thiên tài mới có thể ứng biến với hoàn cảnh khó khăn đó......
Ngao ô, An An cũng muốn trở thành thiên tài......
Cục Bột Trắng tiếp tục mở quà với tâm tình khá phức tạp, các món quà có lớn có bé có đắt có rẻ, nhưng không có một món quà nào mà không phải là chọn lựa một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Sinh nhật năm nay Cục Bột Trắng cũng thu được hoạch một số món quà đặc biệt.
Tỷ như Vương Gia Minh viết cho nhóc một bài hát, đó là bài ca dành riêng cho Cục Bột Trắng, nhóc con chỉ hận không thể phát giờ liên tục.
Còn có người "bạn thân" Vương Tử Ngọc tặng cho nhóc một thanh "Thượng Phương Bảo Kiếm", nó đã hoàn thành giấc mộng trở thành võ hiệp của Cục Bột Trắng.
......
Trong khi Cục Bột Trắng đang bóc quà thì ở căn biệt thự bên cạnh Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính cũng vừa mới tỉnh ngủ.
Mông Chính mở mắt ra, cảm giác mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Dụi dụi mắt để làm rõ mọi thứ, giờ cậu mới nhận ra mình đang trong biệt thự bên cạnh, cùng ở chung nhà với Liễu Thời Hoán.
Mông Chính không về nhà kì nghỉ, trường học cũng không cho phép ngủ lại, vì thế Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ để cho Mông Chính ở lại nơi này.
Không nghĩ tới Liễu Thời Hoán luôn không thích ở cùng người khác lại để Mông Chính sống cùng hắn trong biệt thự, Mông Chính cứ như vậy mơ mơ hồ hồ vào ở phòng bên cạnh Liễu Thời Hoán.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, uống rượu khiến đầu óc Mông Chính choáng váng cứ thế lơ mơ đi theo Liễu Thời Hoán vào biệt thự, choáng váng đi tắm rửa, rồi choáng váng đi vào căn phòng Liễu Thời Hoán an bài cho cậu, choáng váng mà lên giường, choáng váng mà đánh một giấc mộng đẹp......
"Cộc cộc cộc!" Mông Chính nghe thấy tiếng đập cửa, ngay sau đó là giọng nói thanh lãnh của Liễu Thời Hoán: "Mông Chính rời giường, muộn sẽ không có bữa sáng ăn đâu."
"Em dậy ngay đây!" Mông Chính vội vàng trả lời.
"Ừ." Liễu Thời Hoán nói xong liền đi.
"Phù!" Mông Chính nghe được tiếng bước chân Liễu Thời Hoán rời đi ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại vì cái gì mình phải khẩn trương?
Thôi kệ, không nghĩ nhiều như vậy làm gì, vẫn nên nhanh chóng rời giường đi! Mông Chính mặc vội quần áo, ngay sau đó đi xuống lầu rửa mặt.
"Ngoàm ngoàm......" lúc Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính đi vào phòng khách, Cục Bột Trắng đưa lưng về phía bọn họ thân mình rung động, còn phát ra một loại thanh âm ăn đến no nê.
Hai con người còn chưa có ăn sáng chứng kiến một màn này khiến cho con sâu đói trong bụng rục rịch bò ra.
"An An, con ăn cái gì mà ngon vậy?" Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm hỏi.
"Ngao ô ~" Bánh quy của bà nội ăn thật ngon, An An ăn đến miệng mình sung sướng ~ Cục Bột Trắng hai móng vuốt vẫn ôm bánh quy xoay người, giống như một bé hamster nhỏ đang gặm bánh quy từng chút từng chút, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi niềm.
Triệu Phượng Anh mang theo một túi lớn bánh quy tới làm điểm tâm trong sinh nhật Cục Bột Trắng, ngày hôm qua ăn còn thừa lại một ít.
"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca, Mông Chính ca ca các anh muốn ăn không ạ? Cục Bột Trắng gặm xong bánh quy dư lại trên tay, muốn đi vào ngậm tiếp mấy khối ra.
"Không cần đâu, tự con ăn đi!" Liễu Thời Hoán trả lời, nếu tiểu lão hổ thích ăn như vậy, hắn sao lại đi đoạt chứ.
"Ngao ô!" Mông Chính ca ca thì sao ạ?
"An An hỏi cậu có muốn ăn bánh quy hay không?" Liễu Thời Hoán giúp Cục Bột Trắng phiên dịch.
"Không cần, đều để lại cho An An ăn đi."
Ai nha nha, so với ăn bánh quy bọn họ càng muốn ăn cục bông gòn nhuyễn manh đáng yêu trước mắt này hơn.
Bé hổ con đáng yêu thế này thật làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương!
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng nhảy xuống sô pha chạy vào phòng bếp, lát sau ngậm theo bánh quy ra ngoài.
"không chú ý một cái là con ăn sắp hết bánh quy rồi." Lâm Hạ đi theo phía sau Cục Bột Trắng bất đắc dĩ mà nói.
"Ngao ô!" Bánh quy của bà nội ăn quá ngon! Cục Bột Trắng nhảy lên sô pha, chuẩn bị hưởng thụ mỹ thực của nhóc.
Kết quả vì trả lời lại Lâm Hạ, bánh quy lạch cạch từ trong miệng rơi xuống sàn.
Còn may chỉ là rớt ở trên sô pha, Cục Bột Trắng đau lòng áp dụng quy tắc giây, dùng móng vuốt nhặt bánh quy lên thổi thổi rồi tiếp tục ăn.
"......!Ha ha!" Lâm Hạ không nhịn cười ra tiếng, nhìn thấy bộ dạng này của Cục Bột Trắng cũng không đành lòng trách cứ nhóc, ngược lại có chút lo lắng.
Bụng của Cục Bột Trắng có thể chứa nhiều đồ ăn như vậy, ăn nhiều hơn chút hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?!
Cùng anh cười ra tiếng còn có Liễu Thời Hoán và Mông Chính, Lâm Hạ cũng thấy được bọn họ: "Cơm sáng ở nồi cơm điện, mau đi ăn đi!"
"Vâng, cảm ơn anh Lâm!" Liễu Thời Hoán ngoan ngoãn nói.
"Không cần khách sáo thế, muốn cám ơn thì hãy cám ơn Ân Lãng, bữa sáng đều là anh ấy chuẩn bị." Lâm Hạ xua xua tay.
"Anh họ thật là càng ngày càng hiền huệ!" Liễu Thời Hoán híp mắt nói, hắn muốn tranh thủ Đường Ân Lãng không có mặt chiếm chút tiện nghi trên miệng.
"Hừ!" Vừa đúng lúc Đường Ân Lãng từ phòng bếp ra nghe được lời Liễu Thời Hoán nói, hắn phát ra một tiếng cười lạnh, ngoài miệng cũng không khách khí: "Cảm ơn đã khích lệ, một đêm không gặp, chú lại xinh đẹp hơn, chúc mừng."
Nếu ngữ khí của Đường Ân Lãng không phải giống như băng tuyết giá lạnh thì Lâm Hạ thật đúng là cho rằng hắn thiệt tình chúc mừng Liễu Thời Hoán.
Đường Ân Lãng luôn luôn ôn nhã đối với mọi người lại ở dưới sự khiêu khích của Liễu Thời Hoán bộc lộ ra dáng vẻ độc miệng phúc hắc.
"Hừ!" Liễu Thời Hoán tự biết đuối lý, chỉ có thể ngạo kiều bỏ lại một tiếng hừ từ, ai bảo hắn còn phải ăn bữa sáng do Đường Ân Lãng làm chứ.
"Khá tuyệt đó!" Lâm Hạ ở trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, nguyên nhân là Đường Ân Lãng cùng Liễu Thời Hoán ngươi tới ta đi quyết đấu quá xuất sắc, quan sát tiết mục này cũng là một loại lạc thú.
"Ngao ô?" Ba ba, chúng ta khi nào mới đến cửa hàng thú cưng? Cục Bột Trắng phe phẩy cái đuôi hỏi, ngày hôm qua nhóc không có đến cửa hàng thú cưng, giờ muốn đến cửa hàng chơi món đồ chơi của nhóc.
"Chờ ba dọn dẹp xong thì đi." Lâm Hạ còn muốn lên lầu lấy đồ.
"Ngao ô!" Ba ba chỉ cần đem An An là có thể đi rồi! Cục Bột Trắng cảm thấy trong trọng nhất với Lâm Hạ là mang nhóc theo, chỉ cần đem nhóc xách lên là có thể trực tiếp đi rồi.
"Phải thu dọn chứ, móng vuốt của con đều là vụn bánh quy, lông trước ngực cũng có." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng nhấc lên, muốn dùng khăn lông giúp nhóc lau sạch sẽ.
"Ngao ô!" Ba ba không cần lau vụn bánh quy! Cục Bột Trắng vùng vẫy và hô hào sau khi bị nhấc lên.
"Vì sao không lau sạch đi?" Lâm Hạ khó hiểu hỏi Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" An An muốn giữ vụn bánh quy, lúc đói bụng có thể ngửi! Cái đuôi Cục Bột Trắng vẫy loạn, nhóc cảm thấy mình thực cơ trí.
"......" Lâm Hạ sửng sốt bởi vì phải tiêu hoá lời nói của Cục Bột Trắng, lời này như thế nào nghe cứ quái quái, nhưng cảm giác lại có điểm đúng.
"Không phải......!Trong phòng bếp còn có bánh quy, cứ mang đến cửa hàng thú cưng là được."
"Ngao ô!" Vâng ạ, An An muốn lau sạch sẽ! Biện pháp này so với của nhóc càng tốt hơn, Cục Bột Trắng vui vẻ tiếp nhận.
"Để em giúp An An đi, anh Lâm cứ đi dọn dẹp đi." Liễu Thời Hoán muốn ôm Cục Bột Trắng một cái.
"Làm phiền cậu rồi, tôi phải dọn dẹp một chút." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng cùng khăn lông đều giao cho Liễu Thời Hoán, còn mình thì đi lên lầu.
"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca, anh muốn giúp An An lau móng vuốt sao? Ở trước mặt thần tượng, Cục Bột Trắng lem luốc ngượng ngùng.
"Đúng vậy, ca ca muốn giúp An An lau móng vuốt!" Liễu Thời Hoán cười mủm mỉm nói.
"Ngao ô!"
......
Mông Chính nhìn Liễu Thời Hoán cùng Cục Bột Trắng trò chuyện, đột nhiên trong đầu chợt loé một ý nghĩ.
Hắn đột nhiên nhớ tới Lâm Hạ từng nói, dị tộc có thể trò chuyện được với nhau.
Liễu Thời Hoán cùng Cục Bột Trắng đang nói chuyện với nhau, cậu sao lại quên mất chuyện này được chứ!
"Mông Chính, cậu làm sao vậy?" Giúp Cục Bột Trắng lau móng vuốt xong, Liễu Thời Hoán vừa ngẩng đầu liền thấy Mông Chính đang vỗ đầu mình.
Làm ơn đối xử nhẹ nhàng với bản thân mình đi, đầu của cậu ta không đau sao? Liễu Thời Hoán đau lòng cho cái đầu của Mông Chính.
"Không có việc gì......" Mông Chính hoảng loạn trốn tránh tầm mắt Liễu Thời Hoán.
"Ồ~." Liễu Thời Hoán cúi đầu nhìn Cục Bột Trắng.
Khoảnh khắc hắn cúi đầu, Mông Chính cũng đang trộm nhìn hắn một cái, đồng thời trong lòng suy đoán xem nguyên hình của Liễu Thời Hoán là gì......
———
//.