"Ngao ô!" Ngủ một giấc đầy sung sướng dậy, Cục Bột Trắng duỗi chân vươn người, tiếp theo ở trên giường lăn lộn, từ đầu giường lăn đến cuối giường, lại từ cuối giường lăn trở lại đầu giường.
Toàn bộ thân hổ được giãn gân cốt một lượt, Cục Bột Trắng bật nhảy lên một cái sau đó tiếp đất một cách đầy ổn định, nhóc chậm rì rì mở cửa đi ra ngoài tìm Lâm Hạ.
"Ngao ô?" Ba ba, người ở nơi nào? Cục Bột Trắng một bên vẫy đuôi một bên gọi.
"Là An An sao?" Cục Bột Trắng không thấy được Lâm Hạ, mà là một vị ca ca tuổi trẻ.
Hắn đeo kính đen, mặt tròn tròn, cả người nhìn khá mập mạp.
"Lâm ca cùng học trưởng Tử Ngọc ở trên lầu hai."
Tằng Tịnh vóc dáng không cao lắm, lúc này cậu ta đang nhón chân chà lau đỉnh kệ để hàng.
Nhìn thấy Cục Bột Trắng, cậu liền nói cho Cục Bột Trắng biết mấy người Lâm Hạ đang ở nơi nào, miễn cho Cục Bột Trắng tìm không thấy bọn họ.
Đây là giao phó của Lâm Hạ, Cục Bột Trắng tỉnh liền hỗ trợ nói cho nhóc một tiếng.
Sự coi trọng của Lâm Hạ đối với Cục Bột Trắng so với thú cưng khác trong cửa hàng khác nhau ở những việc này, trước đó Vương Tử Ngọc đã nói cho Tằng Tịnh.
Tằng Tịnh trong lòng làm tốt chuẩn bị, cho nên nghe được thanh âm ngao ô của Cục Bột Trắng cũng không có gì kinh ngạc.
"Ngao ô!" Cảm ơn ca ca! Cục Bột Trắng cảm ơn Tằng Tịnh, bịch bịch bịch chạy lên lầu hai tìm Lâm Hạ.
Cục Bột Trắng biết sẽ có anh trai mới tới làm việc, cho nên lúc nhìn thấy Tằng Tịnh ở trong tiệm cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Lâm ca, An An tới nè!" Vương Tử Ngọc nghe được tiếng bước chân của Cục Bột Trắng đầy khí thế đang đến gần cửa.
"Bảo bảo tỉnh rồi?" Lâm Hạ nghe vậy liền nhìn ra cửa.
Bên ngoài Cục Bột Trắng dừng bước chân lại, thật cẩn thận đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, lộ ra một khe hở không lớn lắm, một đôi mắt to xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào bên trong phòng.
"Ngao ô?" Ba ba, An An có thể tiến vào không ạ? Có đôi khi Lâm Hạ phải làm việc, Cục Bột Trắng biết mình không thể quấy rầy khi Lâm Hạ làm.
"Vào đi, ba không có làm gì." Lâm Hạ cười nói.
"Ngao ô!" Nếu Lâm Hạ không phải làm việc, Cục Bột Trắng liền không khép lép nữa, một chân đem cửa mở ra, nhảy dựng lên muốn nhảy đến trên người Lâm Hạ.
Sau khi Cục Bột Trắng nhảy dựng lên, Vương Tử Ngọc tránh ở một bên không lên tiếng bỗng đem Cục Bột Trắng chặn đứng, Cục Bột Trắng bị hắn đè lại.
"Ngao ô?" Cục Bột Trắng phát hiện mình bị một đôi tay bắt được, nhịn không được vùng vẫy tay chân tứ tung.
"Ha ha ha, bắt sống được một con Tiểu An An!" Vương Tử Ngọc không chút khách khí cười rộ lên.
"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca xấu xa! Cục Bột Trắng le lưỡi, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chụp đánh lên tay Vương Tử Ngọc.
"Ai da, đau quá đi à! Lâm ca, mau cứu em, An An tức giận rồi!" Diễn tinh Vương Tử Ngọc bật mode online.
"Ngao ô!" An An muốn cùng Tử Ngọc ca ca quyết đấu! Cục Bột Trắng cũng là diễn tinh, hai cái diễn tinh ghé vào cùng nhau khẳng định lại có trò hay để xem.
"Bảo bảo nói muốn cùng em quyết đấu đó." Lâm Hạ cười nói.
"Ha ha ha!" Vương Tử Ngọc cười to đầy vẻ thách thức, "Vương Tử Ngọc ta đây tung hoành giang hồ mấy chục năm, sao lại sợ một con tiểu tiểu miêu như ngươi? Sự khiêu chiến này, ta nhận!"
Ngao ô, Tử Ngọc ca ca thật ngầu, An An cũng muốn được ngầu như vậy! Cục Bột Trắng bị Vương Tử Ngọc làm cho mê mẩn.
Tuy rằng nhóc không thể nghĩ ra được những lời hoa mỹ như thế, nhưng động tác thì nhóc có thể làm được rất có khí thế.
"Ngao ô!" Mau tới đây! Cục Bột Trắng ở trong tay Vương Tử Ngọc khai mở tứ chi, sau đó hai chân trước giao ở bên nhau, đầu cúi thấp xuống.
Một loạt động tác này nhìn còn rất khốc.
"Hây ya hây ya!" "Ngao ô ngao ô ngao ô!" Vương Tử Ngọc buông Cục Bột Trắng ra, một người một hổ mỗi bên chiếm một địa phương, ngươi vung tay lên ta ra một trảo, ta một quyền ngươi một chân, trước sau bọn họ cách một chút khoảng cách, đều không có đụng chạm tới được.
Cục Bột Trắng cùng Vương Tử Ngọc tự tạo hiệu ứng âm thanh, biểu cảm cũng rất phong phú.
Nếu Lâm Hạ không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là cho rằng bọn họ đánh tới người đối phương rồi.
"Ai da, không được rồi, cái eo già của anh!" Vương Tử Ngọc định cúi người cùng Cục Bột Trắng chơi, thời gian lâu chút hắn liền chịu không nổi.
"Ngao ô!" Chúng ta đây kết thúc quyết đấu đi! Cục Bột Trắng chơi đã nghiện rồi liền ngừng lại.
"Ok bây bi!" Vương Tử Ngọc xem như đã hiểu ý tứ Cục Bột Trắng, vì thế đứng thẳng lên duỗi duỗi người.
"Ngao ô!" Ba ba đang chụp lén chúng ta! Cục Bột Trắng quay đầu lại tìm Lâm Hạ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, liền nhìn thấy Lâm Hạ đang muốn đem điện thoại cất đi.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Cục Bột Trắng thấy được ánh mắt chột dạ của Lâm Hạ.
"Không phải chụp lén, là đang giúp hai người lưu lại làm kỷ niệm." Lâm Hạ nghiêm trang mà nói.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng đồng ý, nhóc cảm thấy chính mình mới vừa rồi khẳng định rất uy phong, đem tư thế oai hùng của An An chụp được cũng không thành vấn đề.
"Lâm ca, anh ghi hình à?" Vương Tử Ngọc thò đầu qua hỏi.
"Anh có quay lại, chờ lát nữa chia sẻ cho em." Không cần nghĩ cũng biết, gia hoả Vương Tử Ngọc này khẳng định là muốn video, càng hài hước càng dễ dàng được yêu thích.
"Ok, cảm ơn Lâm ca!"
"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn xem video! Vừa rồi Cục Bột Trắng còn không nghĩ để Lâm Hạ quay được, hiện tại lại phe phẩy cái đuôi tìm muốn Lâm Hạ xem video.
"Con có muốn vừa ăn vừa xem hay không?" Lâm Hạ một phen bế Cục Bột Trắng lên, sờ sờ bụng nhóc, tiểu lão hổ tỉnh ngủ rồi hẳn là đói bụng đi?
"Ngao ô!" An An muốn vừa ăn vừa xem! Cục Bột Trắng cũng sờ sờ bụng mình, có điểm xẹp rồi nha.
"Được, đi súc miệng trước rồi ăn."
"Ngao ô!"
Khi xuống lầu, Lâm Hạ thấy Tằng Tịnh đang bận rộn không ngừng.
Tằng Tịnh nhìn khá mập, hoạt động dễ dàng ra mồ hôi, hiện tại cậu ta là một bên làm việc một bên lau mồ hôi.
"Nghỉ ngơi một chút đi, lau sạch sẽ lắm rồi!" Lâm Hạ nhìn cậu ra sức như vậy, anh làm ông chủ vừa cao hứng đồng thời còn có chút đau lòng.
Tằng Tịnh vừa béo vừa trắng, da thịt non mịn, nhìn giống như là đứa trẻ được người nhà yêu chiều, đi làm việc với cậu mà nói cũng là một loại rèn luyện đi.
"Không có việc gì, em không mệt!" Tằng Tịnh xác thật không làm việc nặng gì cả, công việc của cậu rất nhẹ nhàng, ông chủ cũng là người tốt.
Cậu thực quý trọng công việc này, khi làm việc tự nhiên cũng ra sức.
"Không mệt cũng phải nghỉ ngơi một chút, bằng không người khác còn tưởng rằng anh khắt khe với nhân viên." Lâm Hạ nói giỡn.
"Không có không có, ông chủ à anh thực tốt!" Tằng Tịnh lập tức lắc đầu, tay cầm giẻ lau lập tức không biết nên thả hay không.
Tiếp tục lau cũng không phải, không lau thì lại không biết làm cái gì.
Đứa nhỏ này thật thành thật.
Lâm Hạ nhịn không được cười, "Đi rửa tay đi, rồi ra đây ăn."
"Vâng." Lâm Hạ đều đã như vậy nói, Tằng Tịnh chỉ có thể đồng ý.
Nhưng trước khi trả lời, Tằng Tịnh trộm nhìn học trưởng Vương Tử Ngọc của mình, nhìn thấy Vương Tử Ngọc gật đầu cậu mới trả lời.
Động tác nhỏ giữa Tằng Tịnh cùng Vương Tử Ngọc Lâm Hạ đều nhìn ở trong mắt, anh cười cười, ôm Cục Bột Trắng đi súc miệng.
"Ngao ô!" Ba ba, An An rời giường không có súc miệng còn chơi thật lâu! Cục Bột Trắng tưởng tượng đến nhóc cùng Vương Tử Ngọc quyết đấu lâu như vậy, miệng nhóc có phải hôi hôi hay không.
"Không có việc gì, bảo bảo ăn cơm xong có súc miệng rồi." Lâm Hạ sờ sờ đầu của nhóc.
Cục Bột Trắng không tin, tự mình hà một hơi để ngửi thử, còn may không ngửi thấy mùi khó chịu.
"Ngao ô!" An An miệng một chút cũng không hôi!
"Ngao ô?" Ba ba, anh trai mới tới tên là gì vậy? Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, hỏi ba mình.
Anh trai làm thêm mới tới lớn lên manh manh dễ thương, có thịt giống như An An.
"Anh trai mới tới tên là Tằng Tịnh, con có thể gọi cậu ấy là Tằng Tịnh ca ca."
"Ngao ô!" Tằng Tịnh ca ca cùng An An giống nhau đều tròn tròn, rất đáng yêu! Nói xong Cục Bột Trắng vặn vẹo cái mông tròn vo của chính mình để khoe.
"Tằng Tịnh ca ca đó là mập giả tạo, rất dễ dàng gầy đi, nhưng An An thì......" Lâm Hạ cố ý đem thanh âm kéo dài ra.
Tằng Tịnh tuy rằng béo, nhưng da thịt trên người cậu ta mềm mại, thực dễ dàng giảm xuống.
"Ngao ô?!" An An thế nào?! Cục Bột Trắng vội vàng, nhóc sốt ruột hỏi, chẳng lẽ An An béo là không giảm xuống được sao?
Lâm Hạ quả nhiên nhìn thấy được bộ dáng nóng vội của Cục Bột Trắng, anh vừa lòng cười cười, ở dưới ánh mắt thúc giục của Cục Bột Trắng chậm rãi nói: "An An không phải béo, An An là đang phát triển thân thể."
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật là hù chết hổ.
"Được rồi, rửa mặt xong chúng ta liền đi ăn." Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng lấy nước để nhóc súc miệng.
Súc miệng rất đơn giản, không cần đánh răng, chải nhiều ngược lại đối với hàm răng không tốt.
Súc miệng xong, Lâm Hạ đi lấy điểm tâm cùng trái cây ra cùng bọn Vương Tử Ngọc cùng nhau ăn.
Bữa xế chiều qua đi, mọi người đều khôi phục thể lực cùng năng lượng, bắt đầu tập trung vào công việc.
Cục Bột Trắng ăn no ngủ đủ, thể lực dư thừa, ở trong tiệm chạy nhảy khắp nơi rồi chơi đồ chơi, có khi cũng sẽ giúp Lâm Hạ làm việc.
Lại đến thời gian tan tầm, sửa sang lại mọi thứ xong xuôi, Lâm Hạ mời Vương Tử Ngọc cùng Tằng Tịnh đi liên hoan.
Cửa hàng thú cưng của họ mỗi tuần đều sẽ liên hoan, hôm nay vừa lúc hoan nghênh nhân viên mới.
"Ngại quá Lâm ca, em còn phải đến chỗ khác làm việc nữa......" Tằng Tịnh mặt lộ vẻ khó xử, cậu không muốn bỏ qua lần đầu liên hoan của cậu với tiệm, nhưng không có cách nào.
"Em quên nói chuyện này!" Vương Tử Ngọc vỗ vỗ trán mình, hiển nhiên đối với chuyện mình quên mất cảm thấy ảo não.
"Tằng Tịnh học đệ còn phải đến KTV của Lý Hào làm thêm, không thể cùng chúng ta đi liên hoan."
"Ngao ô?" KTV? Cục Bột Trắng đôi mắt tỏa sáng, móng vuốt ngo ngoe rục rịch.
"Không việc gì, về sau còn có cơ hội." Lâm Hạ đè lại Cục Bột Trắng, anh mà không động thủ thì phỏng chừng Cục Bột Trắng sẽ bò thẳng lên người Tằng Tịnh, cùng Tằng Tịnh đi KTV.
Tiểu lão hổ đối với KTV nhớ mãi không quên, Lâm Hạ thấy rất đau đầu.
"Cảm ơn Lâm ca!" Tằng Tịnh rất biết ơn sự thấu tình của Lâm Hạ.
Cùng mấy người Lâm Hạ tạm biệt, Tằng Tịnh cưỡi lên xe máy điện rời đi.
"Tằng Tịnh làm hai việc à?" Tiễn Tằng Tịnh rời đi, Lâm Hạ hỏi.
"Đúng vậy, hắn làm hai việc, rất không dễ dàng." Vương Tử Ngọc cho rằng Lâm Hạ để ý, nhịn không được vì Tằng Tịnh nói tốt.
"Hắn thoạt nhìn cũng không thiếu tiền, vì cái gì vất vả làm thêm như vậy?" Lâm Hạ chỉ là tò mò cái này, một đứa trẻ mặc quần áo hàng hiệu lại phải làm hai việc làm thêm, nguyên nhân trong đó vẫn khiến Lâm Hạ khá tò mò.
"Haizz!" Vương Tử Ngọc thở dài thườn thượt, tâm trạng đầy vẻ đau khổ mà nói: "Gần đây nhà hắn đã xảy ra biến cố, nguồn thu nhập trong nhà không còn, mẹ hắn chỉ làm nội trợ, không có kinh nghiệm công tác gì, muốn đi ra ngoài tìm việc cũng không dễ tìm.
Hắn vốn dĩ là một sinh viên vô ưu vô lự, hiện tại phải gánh vác trọng trách......"
Tằng Tịnh là một vị học đệ nhiệt tình, Vương Tử Ngọc có thể nhờ hắn giúp đỡ khi cần, thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người trở lên khá tốt.
Mấy ngày nay, Vương Tử Ngọc gặp Tằng Tịnh, phát hiện hắn không chỉ có gầy đi, hơn nữa cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Ngay từ đầu Tằng Tịnh nói không có việc gì, nhưng dưới sự gặng hỏi của Vương Tử Ngọc thì Tằng Tịnh mới nói lời nói thật.
Tằng Tịnh đang tìm việc làm thêm, bởi vì hắn muốn nuôi sống chính mình.
Vừa lúc Lâm Hạ muốn tìm người làm, Vương Tử Ngọc liền đề cử Tằng Tịnh.
Nhưng điều này đối với Tằng Tịnh mà nói còn chưa đủ, vì thế Vương Tử Ngọc đi hỏi Lý Hào.
KTV của Lý Hào KTV cũng tuyển người phục vụ tối, rất phù hợp với sinh viên như Tằng Tịnh ban ngày có lớp, buổi tối có thời gian rảnh.
Cứ như vậy, Tằng Tịnh ban ngày nếu rảnh liền có thể tới cửa hàng thú cưng làm việc, buổi tối đi KTV, một tháng sinh hoạt phí hẳn là không thành vấn đề.
——
//.