Chạng vạng, bể bơi trong biệt thự.
Vài cánh hoa trôi nổi trên mặt nước màu xanh nhạt, đó là do Cục Bột Trắng quá mức kích động, không cẩn thận lao vào bụi hoa làm rơi xuống vài cánh hoa xuống.
Lâm Hạ tâm huyết dâng trào, đem cánh hoa nhặt lên, thả xuống bể bơi, bể bơi đơn điệu trong nháy mắt tăng thêm không ít thú vị.
Căn biệt thự này của Đường Ân Lãng so với căn nhà Lâm Hạ thực hào nhoáng hơn nhiều, biệt thự không chỉ có có sân trước sân sau, ở sân trước có công viên trò chơi, sau nhà có một cái bể bơi.
Công viên trò chơi là Đường Ân Lãng tìm người tạo dựng, bể bơi sau nhà thì do chủ nhà cũ tu sửa.
Lúc trước Đường Ân Lãng mua căn biệt thự này cũng rất vừa lòng, không chỉ có ở ngay cạnh nhà Lâm Hạ, còn có thêm bể bơi.
Lâm Hạ cởi áo thun cùng quần, toàn thân chỉ còn lại có một cái quần bơi tứ giác màu đen.
Quần bơi là anh trước kia mua hàng giảm giá ở trung tâm mua sắm, là kiểu dáng truyền thống.
Lúc trước Lâm Hạ cảm thấy sẽ có lúc dùng đến, lại cảm thấy rẻ nên mới mua.
Kết quả anh không có cơ hội đi bơi, cho nên quần bơi mua trở về tới hôm nay mới có tác dụng.
Trong khi Lâm Hạ cởi quần áo thì Cục Bột Trắng đang khởi động.
Nhóc bắt đầu chạy xung quanh bể bơi, Lâm Hạ nói với Cục Bột Trắng rằng trước khi bơi lội phải khởi động làm nóng thân thể, Cục Bột Trắng liền ngoan ngoãn chạy quanh.
"Ngao ô?" Ba ba, cha sao còn chưa đi ra ạ? Cục Bột Trắng một bên chạy một bên quay đầu hỏi.
"Không biết nữa." Lâm Hạ lắc đầu.
Đường Ân Lãng đi vào đã mười phút, đến bây giờ còn chưa quay lại.
Hôm nay Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng mời mọi người tới biệt thự bơi lội, nhưng những người khác đều không rảnh.
Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán muốn đến trường đại học xem biểu diễn, Trần Minh Kiệt cùng Cảnh Nhiên thì hẹn hò, chỉ dư lại Đường Ân Lãng với Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi bơi với nhau.
Đường Ân Lãng âm thầm cao hứng thật lâu, bởi vì như vậy hắn có thể cùng Lâm Hạ trải qua thế giới hai người, tuy rằng có Cục Bột Trắng đính kèm.
"Ngao ô?" Ba ba, vậy An An có thể đi xuống bơi lội không? Cục Bột Trắng chạy về bên người Lâm Hạ, đôi mắt to loé lên sự chờ mong, cái đuôi lắc vui vẻ.
"Chờ một chút đi." Lâm Hạ một bên làm nóng thân thể một bên nói.
"Ngao ô!" An An đi gọi cha! Cục Bột Trắng chờ không được, lắc lắc cái đuôi muốn đi tìm Đường Ân Lãng.
"Cha tới rồi." Ngàn chờ vạn đợi thì rốt cuộc Đường Ân Lãng cũng lên sân khấu, dẫn tới ánh mắt của Cục Bột Trắng cùng Lâm Hạ lập tức tập trung đến trên người hắn.
"......" Lâm Hạ từ trên xuống dưới đánh giá hắn, cái trán tràn đầy hắc tuyến.
Đường Ân Lãng mặc một cái quần bơi bó sát người màu đen, phác hoạ ra hình dáng cậu bạn nhỏ của hắn, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của nó có bao nhiêu lớn.
Lâm Hạ từng hưởng qua tư vị của thứ kia, nó làm anh muốn ngừng mà không được, có thể tra tấn anh vừa ngứa lại vừa "đau", làm anh thoải mái không thôi......!
Thấy Lâm Hạ nhìn chằm chằm chỗ nào đó của mình, nụ cười của Đường Ân Lãng rất vi diệu, ánh mắt u ám.
"......" Cái tên đại biến thái này! Lâm Hạ chột dạ nhìn thoáng qua Cục Bột Trắng, cũng may Cục Bột Trắng thấy được cũng không có cảm giác gì.
Hình thú của Cục Bột Trắng cũng thường xuyên khoe chim chích bông, mặc dù nhìn thấy Đường Ân Lãng nhô lên, cũng chỉ là âm thầm tán thưởng chim chích bông của cha rất lớn, so với ba ba cùng An An to hơn rất nhiều......!
Đường Ân Lãng khóe miệng mang theo nụ cười đầy thâm ý đến gần Lâm Hạ, thời điểm Cục Bột Trắng đưa lưng về phía bọn họ, hắn dùng "đồ vật" nào đó cọ cọ mông Lâm Hạ.......!
Hai người kề cận, da thịt dán da thịt, giống như mỗi đêm tiến hành cá nước thân mật, âu yếm khăng khít, da thịt liền kề gắn bó với nhau, cùng nhau hô hấp cùng nhau cùng tồn tại......!
Địa phương bí ẩn nhất giữa hai người chỉ cách hai kiện quần bơi mỏng manh, nếu xem nhẹ nó mà nói thì cái loại xúc cảm này nóng rực đến làm người cũng cháy theo.
"......" Lâm Hạ tức khắc mặt đỏ tim đập, thân thể giống như có một quả cầu lửa bùng lên, toàn thân giống như bị đốt cháy.
Aaaa! Cục Bột Trắng còn ở nơi đây đó, cái con hổ lưu manh này!
Lâm Hạ muốn lắc mình trốn lại bị Đường Ân Lãng bắt lại.
Đường Ân Lãng phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp, miệng đến gần bên tai Lâm Hạ, thở ra nhiệt khí phun vào lỗ tai anh, làm Lâm Hạ cảm giác lỗ tai đều sắp bốc cháy.
Ai ngờ, hắn nói càng quá mức.
"Anh thật muốn ở bể bơi / làm / em......" Thanh âm tràn đầy dục vọng truyền vào lỗ tai, sắc / khí / đầy / đủ khiến cho người nghe trở lên tay nhũn chân mềm, đặc biệt là mặt sau còn có cái chọc chọc vào anh......!
Lâm Hạ vặn tay, bắt lấy cậu nhỏ của Đường Ân Lãng, hung hăng véo một cái, Đường Ân Lãng không khỏi hít vào một hơi, Lâm Hạ đây là không nghĩ đến tính phúc sau này sao?!
"Mau biến thành lão hổ bồi bảo bảo chơi đi!" Lâm Hạ "hung tợn" mà nói.
Đường Ân Lãng bất đắc dĩ cười, biến thành tiểu lão hổ.
Xấu hổ chính là, tiểu lão hổ bị quần bơi che kín đầu.
"Ngao!" Tiểu lão hổ ảo não kéo quần bơi xuống, sau đó giơ quần bơi ra để Lâm Hạ giúp hắn cất đi.
"......" Lâm Hạ vẻ mặt ghét bỏ dùng tay khều khều quần bơi của Đường Ân Lãng, đem quần bơi cất sang một bên.
"Ngao!" Đôi mắt xanh dương của tiểu lão hổ hơi loé vẻ thẹn thùng, sau đó ngao một tiếng biến thành đại bạch hổ uy phong lẫm liệt.
"......" Lúc này còn biết thẹn thùng cơ à? Lâm Hạ kiềm chế xúc động muốn dùng một đạp đá bay đại bạch hổ, tuy rằng anh biết một cước của mình đá không nổi đại bạch hổ.
Đại bạch hổ nào đâu biết chính mình bị Lâm Hạ ghét bỏ, hắn hướng Lâm Hạ lắc lắc cái đuôi, rõ ràng là một con đại bạch hổ, lại làm như mình là một con chó lớn.
"Mau đi đi!" Lâm Hạ "ác thanh ác khí" mà nói, Cục Bột Trắng đã chờ không kịp, cho nên đại bạch hổ có thể nhanh lên một chút hay không!
"Ngao!" Đại bạch hổ hứng thú bừng bừng đi tìm Cục Bột Trắng, bé con ngao ô ngao ô hưng phấn chờ đại bạch hổ tới thành bể bơi.
"Ngao ô!" Cha ơi, mau tới bồi An An bơi lội! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, biểu tình cùng động tác đều biểu hiện nhóc gấp không chờ nổi rồi.
"Ngao!" Được! Đại bạch hổ dùng cái đầu chạm vào đầu Cục Bột Trắng, cọ hai cái coi như trấn an.
Cọ xong Cục Bột Trắng, đại bạch hổ mang theo Cục Bột Trắng nhảy xuống nước.
Cục Bột Trắng biết bơi, nhóc mỗi ngày ở bồn tắm bơi lội.
Bể bơi với nhóc mà nói bất quá là một cái bồn tắm rất nhiều mà thôi, có thể bơi đến càng thêm vui vẻ.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng rất nhanh ở trong nước trồi lên, bốn cái chân ngắn ngủn quẫy bùm bùm, phi thường đáng yêu.
Đại bạch hổ bơi ở cách Cục Bột Trắng không xa, hắn cách Cục Bột Trắng một khoảng, nhưng khoảng cách vừa vặn tốt, Cục Bột Trắng một khi có nguy hiểm hắn có thể rất nhanh bơi qua.
Hai con hổ lông xù xù sau khi vào nước, bộ lông mao xinh đẹp xoã tung rất nhanh ướt đẫm, mềm oặt dán sát vào thân mình, như vậy thoạt nhìn rất buồn cười.
Lâm Hạ ở rìa thành bể bơi vừa cười vừa ghi hình, đặc biệt là bộ dáng mặc dù chật vật của đại bạch hổ nhưng biểu tình lại rất khí phách, tương phản manh như vậy làm Lâm Hạ nhịn không được cười ha hả.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng hướng về phía Lâm Hạ bơi tới, đôi mắt sáng lấp lánh, như là đang cầu khen ngợi.
Lâm Hạ buông di động, sờ sờ cái đầu ướt dầm dề của Cục Bột Trắng, khen nhóc con bơi thật giỏi.
Cục Bột Trắng sau khi nhận được lời khen ngợi lại vui sướng bơi ra.
Nhóc còn thường thường quay đầu lại, hướng Lâm Hạ ngao ô kêu, để Lâm Hạ nhìn nhóc bơi lội.
"Ngao!" Đại bạch hổ đột nhiên tru lên, Lâm Hạ lập tức nhìn sang phía hắn.
Thành công hấp dẫn sự chú ý của bạn lữ đại bạch hổ lập tức bắt đầu biểu diễn kĩ năng của mình, đại bạch hổ phô bày các kiểu kiểu bơi lội đa dạng của hắn, dáng người mạnh mẽ, tư thế tuyệt đẹp, và một loạt các thủ thuật khiến Lâm Hạ nhìn đến choáng váng.
"Lợi hại lợi hại!" Lâm Hạ hào phóng cho đại bạch hổ tràng vỗ tay.
Đại bạch hổ nhận được ánh mặt sùng bái cùng khen ngợi của Lâm Hạ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sung sướng, hận không thể lập tức bơi qua lại mấy vòng, phát tiết nội tâm kích động.
"Ngao ô?" Cha ơi, người có thể dạy An An bơi như thế nào không? Cục Bột Trắng hai mắt sáng lấp lánh bơi về phía đại bạch hổ.
Đại bạch hổ thật sự quá khốc, nhóc tưởng tượng mình cũng có thể khốc như đại bạch hổ.
"Ngao!" Có thể! Đại bạch hổ thực hưởng thụ ấu tể sùng bái, lập tức hứng thú bừng bừng dạy Cục Bột Trắng các kiểu bơi lội.
Lâm Hạ ở cạnh bể bơi liền dùng di động ghi hình, còn không quên chia sẻ cho Trần Minh Kiệt xem.
" Lông xù xù nhà cậu thật đáng yêu, tớ cũng muốn để Cảnh Nhiên biến trở về nhện lớn, chơi với cái chân nhện lông xù xù của hắn!"
"Cái thú tiêu khiển ác được đấy!" Lâm Hạ gửi tới một cái biểu tình khinh bỉ.
"Tớ lại không có lão hổ toàn thân đều là lông làm bạn đời, còn không thể sờ sờ chân nhện à?" Trần Minh Kiệt ê ẩm mà nói.
"Thấy đủ đi, ít nhất còn có lông mao ở chân cho sờ." Lâm Hạ biết anh nói những lời này thực thiếu đánh, nhưng anh cứ muốn gửi đi.
"Biến đi!" Trần Minh Kiệt hầm hừ mà nói, "Tớ đi hẹn hò, hừ!"
"Gặp lại sau nhé ~"
Lâm Hạ đang định buông di động xuống xem Cục Bột Trắng cùng đại bạch hổ một chút, đột nhiên trên mặt bị một thứ lông mao ướt dầm dề xẹt qua, đem mặt anh lộng ướt.
"Cái gì vậy?" Lâm Hạ vừa thấy, thiếu chút nữa bật cười.
Hoá ra là đại bạch hổ thấy Lâm Hạ vẫn luôn không xuống nước, luôn ở trên bờ nghịch di động.
Đại bạch hổ còn đang muốn cùng bạn đời làm đôi uyên ương hí thuỷ, vì thế liền nhấc cái đuôi lên quét qua mặt Lâm Hạ.
"Ngao!" Xuống dưới cùng nhau chơi! Đại bạch hổ ôn nhu hướng Lâm Hạ kêu to.
"Ngao ô?" Ba ba, người không bơi sao? Cục Bột Trắng nghe thấy đại bạch hổ nói, tứ chi vùng vẫy bơi tới, cái đầu mao mao ướt đẫm dính thành một đoàn, chật vật nhưng lại lộ ra một tia ngây thơ.
"Bây giờ liền xuống." Lâm Hạ rất muốn nói anh chỉ cần nhìn một lớn một nhỏ hai lão hổ bơi lội là đủ rồi......!
"Ngao ô?" Chẳng lẽ là ba ba không biết bơi? Cục Bột Trắng chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
Nhóc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lại nói: "Ngao ô!" Không có việc gì ạ, An An có thể dạy ba ba bơi lội!
"Ba biết bơi mà." Lâm Hạ dở khóc dở cười, đặc biệt là Cục Bột Trắng còn mang một bộ dáng kiêu ngạo.
"Ngao ô!" Vậy ba ba mau xuống dưới đi! Tuy rằng không thể dạy Lâm Hạ bơi lội làm hổ con có chút tiếc nuối, nhưng cùng ba ba thân ái cùng nhau bơi lội vẫn là thực làm hổ hưng phấn.
"Được nha." Lâm Hạ cười cười, xuống nước.
Một lớn một nhỏ hai lão hổ chia nhau bơi hai bên anh, bơi theo tần suất anh bơi, rất đều nhịp.
Hai lão hổ theo Lâm Hạ bơi tới bên kia, Lâm Hạ ghé vào thành bể bơi, nói.
"Nếu như vậy, chúng ta thi đấu đi?"
"Ngao!" Nghe em! Đại bạch hổ đối với đề nghị của bạn đời trừ bỏ gật đầu vẫn là gật đầu, không có biện pháp, hắn chính là một con đại bạch hổ săn sóc như vậy đấy.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng tuy rằng chân ngắn, tốc độ so với người lớn cũng kém hơn, nhưng nhóc một chút cũng không sợ tiếp nhận sự khiêu chiến.
"Vậy thì em sẽ phát lệnh." Tuy nói là thi đấu, nhưng cuộc thi đấu này ngay từ đầu chính là không bình đẳng, bởi vậy cũng không thể nói là thi đấu, tùy ý một chút là được rồi.
"Ngao ô!" Vâng ạ! "Ngao!" Được! Đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng cũng không có ý kiến.
"Vậy chuẩn bị tốt nào!" Lâm Hạ chờ mọi người đều chuẩn bị tốt, liền bắt đầu phát lệnh: "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Ra lệnh một tiếng, đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng giống như mũi tên bắn ra khỏi cung, nhanh chóng lao đi.
Lâm Hạ ở phía dau chấn kinh rồi một phen, sau đó theo bơi tới trước.
Cục Bột Trắng chân ngắn nghiêm túc lên thật đúng là sẽ làm người bị dọa, tốc độ của nhóc so với trong tưởng tượng của Lâm Hạ thì nhanh hơn nhiều.
Nhưng khi Lâm Hạ đuổi theo, Cục Bột Trắng liền tụt lại phía sau.
"Ngao ô!" Thấy Lâm Hạ vượt qua chính mình, Cục Bột Trắng ra sức đuổi theo.
Lâm Hạ vừa quay đầu lại, liền thấy Cục Bột Trắng bốn chân mãnh liệt khua khua, thoạt nhìn dùng hết toàn lực......!
——
//.