"Ngao ô ~" Cục Bột Trắng tới tới lui lui chạy ba vòng, cuối cùng ngừng ở trước mặt Uy Phong.
"Ngao ô!" Uy Phong cẩu ca, chủ nhân của anh đã trở lại!
"Gâu gâu gâu!" Tiểu An An, mau tới bồi Uy Phong ca ca chơi! Uy Phong nghe không hiểu Cục Bột Trắng nói, cho rằng Cục Bột Trắng là tới bồi nó chơi, nhịn không được hưng phấn kêu lên.
"Ngao ô!" An An đi uống nước đã! Tin tức đã truyền đạt xong, Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, bước đi tìm Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn uống nước!
"Nước ở chỗ này." Lâm Hạ đã giúp nhóc rót nước rồi.
"Ngao ô!" Cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng cắn ống hút, cái miệng nhỏ hút nước uống.
"Không có gì." Lâm Hạ cười cười, nhịn xuống xúc động muốn sờ Cục Bột Trắng.
Anh sợ sờ một chút, tiểu lão hổ thẹn thùng lại chạy đi mất.
Cục Bột Trắng uống xong nước, quay đầu hỏi Lâm Hạ: "Ngao ô?" Ba ba, Thời Hoán ca ca đâu ạ?
Ngày hôm qua bọn họ trở về, Liễu Thời Hoán còn chưa có tan cuộc vui, buổi sáng hôm nay Cục Bột Trắng cũng không có nhìn thấy Liễu Thời Hoán đâu.
"Ba không biết nữa, khả năng còn chưa có tỉnh, còn ở KTV đi." Mấy người Liễu Thời Hoán chơi suốt đêm hẳn là không tỉnh nhanh như vậy được.
"Ngao ô ~" An An muốn đi tìm Thời Hoán ca ca ~ Cục Bột Trắng tròng mắt xoay chuyển, một bộ dáng đầy cơ linh.
"Đi tìm Thời Hoán ca ca, thuận tiện đi chơi phải không?" Lâm Hạ cười cười, tâm tư Cục Bột Trắng anh còn có thể không hiểu sao?
"Ngao ô......" Bị Lâm Hạ chọc phá tâm tư nên Cục Bột Trắng lấy lòng cọ cọ Lâm Hạ, muốn dùng hành động làm nũng để Lâm Hạ đáp ứng nhóc.
"Không được, ngày hôm qua con đã chơi rất lâu rồi, hơn nữa Lý Hào ca ca cũng phải làm việc."
"Ngao ô......" An An biết rồi ạ......!Cục Bột Trắng hiểu chuyện không làm khó xử Lâm Hạ, nhóc trực tiếp nằm lên trên đùi Lâm Hạ, ngửa đầu, chép chép miệng.
"Ngao ô?" Ba ba, An An có thể ăn kẹo bông gòn không?
Không thể đi tìm Thời Hoán ca ca (không thể đi chơi), chỉ có kẹo bông gòn ngọt ngào mới có thể trấn an tâm hồn bi thương của An An!
"Có thể, để ba đi lấy." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng duỗi thân thành một đường dài đặt lên trên sô pha, đứng dậy đi quầy giữ đồ lấy kẹo bông gòn.
"Ngao ô ~" cha ơi ~ bởi vì sắp có kẹo bông gòn ăn nên Cục Bột Trắng ngọt ngào gọi Đường Ân Lãng một tiếng, bảo trì tư thế này dịch sang hướng hắn.
"Ngao ô?" Cha ơi, người đang làm gì thế?
"Cha đang xử lý chút việc." Đường Ân Lãng đang cùng người khác bàn bạc chuyện về Tằng Đại.
"Ngao ô!" Vậy thì An An không quấy rầy cha nữa! Cục Bột Trắng thấy Lâm Hạ lại đây, lập tức dịch trở về chỗ cũ.
"Kẹo bông gòn tới rồi đây!" Lâm Hạ đem một nắm kẹo trong tay đặt trên sô pha, đôi mắt Cục Bột Trắng tức khắc phát sáng.
Một nắm tay thoạt nhìn rất nhiều, nhưng mà hình như không có tới mười cái.
"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn ăn cái này! Cục Bột Trắng móng vuốt đè lại một viên kẹo có nhân vị quả nho, Lâm Hạ nghe vậy liền lột ra cho nhóc một cái.
"Ngao ô ~" Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, biểu tình thập phần sung sướng.
Chỉ thấy nhóc vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm, nhưng loại kẹo bông gòn không phải loại kẹo bông gòn mềm mềm xốp xốp trên đường hay bán, mà là loại cứng và dai hơn, cho nên Cục Bột Trắng liếm không ra hương vị gì.
Tuy rằng liếm không ra hương vị thế nào nhưng Cục Bột Trắng vẫn rất thích, bởi vì kẹo bông gòn chơi rất vui.
Mềm mại, dẻo dai, trơn trơn, giống như miếng bọt biển Lâm Hạ dùng để tắm cho nhóc.
"Ngao ô!" Ba ba, An An muốn chơi kẹo bông gòn! Đôi mắt Cục Bột Trắng sáng lấp lánh nhìn vào Lâm Hạ, một bên đã giơ móng vuốt lên, nóng lòng muốn thử.
"Đây là dùng để ăn." Lâm Hạ biết kẹo bông gòn chơi rất thích, nhưng đây là dùng để ăn.
"Ngao ô......" Ba ba, An An chỉ chơi một cái, An An chơi đủ rồi liền ăn luôn......!Cục Bột Trắng mang đôi mắt to ngập nước nhìn Lâm Hạ, Lâm Hạ làm sao có thể không đồng ý cho được.
"Thôi được, chỉ có thể chơi một cái, nhưng dùng để chơi thì không thể ăn." Cục Bột Trắng mới vừa ở trên mặt đất chạy loạn xong, móng vuốt đã dơ rồi.
"Ngao ô!" Cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng cảm kích cọ cọ tay Lâm Hạ, sau đó ngậm lấy kẹo bông gòn trong tay anh đi, nhảy lên trên bàn, dùng móng vuốt đưa đẩy kẹo bông gòn.
Lâm Hạ bất đắc dĩ cười, tùy ý Cục Bột Trắng chơi, chỉ cần không quá đáng là được rồi.
Nhìn nhìn Đường Ân Lãng ngồi ở một bên điên cuồng gõ chữ, Lâm Hạ xé ra một viên kẹo bông gòn ngồi xuống trước mặt Đường Ân Lãng: "A, há mồm."
Đường Ân Lãng đang vội nên Lâm Hạ nói cái gì hắn liền làm cái đó.
Hắn làm theo hé miệng, Lâm Hạ nhân cơ hội đem kẹo bông gòn nhét vào trong miệng của hắn.
Vị ngọt ở trong miệng lan toả, cắn một miếng, bên trong là nhân vị quả cam, có chút chua, lại nhai kĩ có hương vị chua chua ngọt ngọt, chẳng lẽ đây là hương vị của tình yêu?
Đường Ân Lãng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ, khóe môi gợi lên nụ cười ý vị không rõ.
Lâm Hạ sờ sờ đầu hổ của hắn, đem đầu tóc Đường Ân Lãng vò loạn lên, sau đó đứng dậy ngồi vào sô pha ăn kẹo bông gòn.
Cục Bột Trắng ghé vào trên bàn, móng vuốt hướng kẹo bông gòn lúc chụp lúc đẩy, chơi thật sự vui sướng, mặt còn ngoác miệng cười.
"Ngao ô!" chơi thật vui!
Lâm Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy di động xem tin nhắn.
Một tin mới nhất là Trần Minh Kiệt gửi cho anh, nói hắn muốn mang Tiểu Hắc qua đây, Lâm Hạ đáp lại một câu được.
Nói xong lại nghĩ anb cùng Trần Minh Kiệt cũng một đoạn thời gian không gặp mặt rồi, tuy rằng hai người thường xuyên liên hệ không có gì giấu nhau.
Trần Minh Kiệt cùng Cảnh Nhiên sau khi ở chung với nhau, Cảnh Nhiên luôn làm đồ ngon cho hắn ăn, thế cho nên Trần Minh Kiệt không tới cọ cơm nữa.
"Cậu cùng Cảnh Nhiên đến đây à?" Lâm Hạ hỏi.
"Không, hắn buổi chiều phải đi họp."
"Hiểu rồi." Lâm Hạ trong lòng hiểu rõ.
Thời gian cuối tuần tốt đẹp như vậy, Trần Minh Kiệt khẳng định là bởi vì Cảnh Nhiên không ở nhà mới lại đây, bằng không hai người họ khẳng định lại dính nhau như sam.
Buổi chiều Trần Minh Kiệt mới đến, Lâm Hạ cùng hắn tán gẫu xong liền đi xem tin tức trên vòng bạn bè.
Xem hết một lượt, Lâm Hạ buông di động xem Cục Bột Trắng chơi kẹo bông gòn.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng thấy Lâm Hạ nhìn mình liền hướng Lâm Hạ cười ngây ngô, sau đó lại tiếp tục chơi.
Một viên kẹo bông gòn, Cục Bột Trắng chơi hơn mười phút còn chưa cảm thấy chán, Lâm Hạ có điểm bội phục Cục Bột Trắng.
"Minh Kiệt thúc thúc buổi chiều mang Tiểu Hắc qua đây đó."
"Ngao ô?" Minh Kiệt thúc thúc cùng Tiểu Hắc muốn tới? Móng vuốt đang chụp kẹo của Cục Bột Trắng ngừng lại, quay đầu hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ cười cười.
"Ngao ô!" An An rất vui vẻ! Cục Bột Trắng vỗ vỗ móng vuốt, cao hứng hô lên.
Cục Bột Trắng thích Trần Minh Kiệt cùng Tiểu Hắc, lúc Lâm Hạ còn chưa có mở cửa hàng thú cưng, bọn họ vẫn ở tại Trần gia.
Trần Minh Kiệt đối với Cục Bột Trắng rất tốt, Tiểu Hắc tính tình cao lãnh cũng đối xử với Cục Bột Trắng tốt lắm.
"Ngao ô!" Ba ba, chúng ta mời Minh Kiệt thúc thúc ăn kẹo bông gòn đi! Cục Bột Trắng lại dùng móng vuốt vỗ vỗ kẹo bông gòn.
"Được." Lâm Hạ nhịn không được cười, sờ sờ Cục Bột Trắng.
Không bao lâu sau Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán đã trở lại.
Bọn họ mang về bánh chiên, người còn chưa nhìn thấy đã ngửi thấy mùi hương rồi.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng ngẩng đầu hít hít, từ trên bàn nhảy đến trên sô pha lại nhảy xuống mặt đất, sau đó hướng bên ngoài chạy ra.
Lúc mà Cục Bột Trắng trở về, nhóc đã được Liễu Thời Hoán ôm vào trong ngực, cái đuôi lắc rất vui vẻ.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca cùng Mông Chính ca ca đã trở lại!
"Anh họ Lâm Hạ, chúng em mua bánh chiên......" Liễu Thời Hoán cười mủm mỉm, lời còn chưa nói xong, hắn liền thấy trên sô pha một cục thù lù khác, "Anh họ sao lại ở đây?"
"Cuối tuần." Đường Ân Lãng ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
"Kia cũng thật không khéo, chỉ có hai phần bánh chiên thôi." Liễu Thời Hoán nhìn nhìn bánh chiên trong tay Mông Chính, mày khẽ nhíu lại.
"Không có việc gì." Chỉ có hai phần càng tốt, Cục Bột Trắng tự mình ăn một phần, một phần khác chính là để hắn cùng Lâm Hạ anh một ngụm em một ngụm.
Chậc, Liễu Hồ Li rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt.
"Ngao ô!" An An ăn một chút là được rồi! Cục Bột Trắng thực hiểu chuyện mà nói, nếu không phải đôi mắt nhóc con vẫn nhìn chằm chằm bánh chiên, nước miếng chảy ròng ròng thì lời nói còn thuyết phục.
"Cùng nhau ăn đi." Ánh mắt Đường Ân Lãng quá rõ ràng, nhưng Lâm Hạ còn lâu mới cho Đường Ân Lãng nhẹ nhàng được như ước nguyện.
"Em cùng bảo bảo sức ăn tương đối nhỏ, để em cùng bảo bảo ăn một phần đi."
Bọn họ ăn qua bữa sáng rồi, không cần bánh chiên tới chống đói, chỉ là đỡ thèm.
"......" Đường Ân Lãng trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Anh không đói bụng, An An vừa rồi vận động qua, hẳn là đói bụng đi?"
Cục Bột Trắng nghe vậy lắc lắc cái đuôi, xem ra hẳn là tán đồng lời Đường Ân Lãng nói.
"Đúng vậy, cục cưng tiêu hao nhiều thể lực như vậy, ăn nhiều một chút." Đường Ân Lãng cũng không phải nói bừa, hơn nữa bánh chiên cũng nên nhân lúc còn nóng mà ăn.
Lâm Hạ đành phải nói như vậy.
Đường Ân Lãng khóe miệng gợi lên nụ cười sung sướng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, ý bảo Lâm Hạ ngồi ở đây.
"Hai người ăn chưa?" Lâm Hạ không quên hỏi hai người mang bánh về.
"Bọn em ăn rồi, mọi người mau thừa dịp còn nóng ăn đi, bằng không sẽ nguội mất." Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm mà nói, biểu hiện vừa rồi của Đường Ân Lãng có thể lấy làm đề tài buôn chuyện, bác Tống Nghi khẳng định sẽ cảm thấy rất hứng thú.
"Đút cho anh." Đường Ân Lãng ánh mắt u ám, há mồm.
"......" Lâm Hạ mặt bắt đầu nóng lên, vừa tức vừa bực, ở trước mặt người khác bộ dáng như này thật sự được sao?! Nhưng nhìn Đường Ân Lãng tự nhiên hé miệng, Lâm Hạ đành phải đút cho hắn ăn.
Đường Ân Lãng cắn một ngụm, chậm rãi nhai.
Chỉ thấy đôi mắt hắn híp lại, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn.
Không biết là do bánh chiên mỹ vị hay là Lâm Hạ tự mình đút hắn ăn, hoặc là do cả hai.
"Ôi chao!" Mông Chính đúng lúc kêu lên, Liễu Thời Hoán cùng Cục Bột Trắng cũng là một bộ dáng xem náo nhiệt, Lâm Hạ hận không thể tìm cái khe đất chui xuống ngay.
"Ngao ô!" Ba ba thẹn thùng! Cục Bột Trắng thuần khiết đơn thuần nói ra sự thật.
"Hôm nay con đừng ăn kẹo bông gòn." Bị Cục Bột Trắng chọc phá khiến Lâm Hạ thẹn quá thành giận, anh cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng mà Đường Ân Lãng đầu xỏ gây tội tạo thành loại xấu hổ này cùng anh nổi lên tương phản: "Không có việc gì, cha giúp con lấy."
Lâm Hạ trợn trắng mắt nhìn Đường Ân Lãng một cái, hung hăng cắn một ngụm, đem bánh chiên trở thành thịt Đường Ân Lãng.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng sợ Lâm Hạ tức giận, vì thế rụt cổ lại thành thật ăn một miếng bánh chiên.
Liễu Thời Hoán một bên đút Cục Bột Trắng ăn bánh chiên một bên cười trộm, nín cười đến mức thân thể hắn đều run lên, cố tình còn không thể cười ra tiếng.
"Em ăn xong rồi, đi làm việc đây." Lâm Hạ vội vàng cắn mấy miếng, dù sao anh cũng không đói bụng, chỉ là nếm thử mà thôi.
Anh tượng trưng ăn mấy miếng, dư lại đều cho Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng phức tạp mà nhìn bánh chiên bị cắn mấy miếng, vô pháp dùng lời nói mà hình dung được có bao nhiêu tắc nghẹn trong lòng.
Sớm biết thế hắn đã không làm như vậy, bằng không hắn cùng Lâm Hạ còn có thể anh một ngụm em một ngụm ngọt ngọt ngào ngào.
Lâm Hạ đi rồi, Mông Chính cũng đi theo anh rời đi.
Hai người bọn họ trước sau rời đi, Liễu Thời Hoán bắt đầu giễu cợt Đường Ân Lãng.
"Chà chà, người nào đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo nha!"
Đường Ân Lãng tâm tình không tốt, nhưng không muốn giận lây Liễu Thời Hoán, nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua đứa em họ cười đến mặt mày hớn hở, cúi đầu gặm bánh.
Gặm mấy miếng, Đường Ân Lãng nhịn không được thở dài, không có Lâm Hạ cùng nhau ăn bánh chiên, hương vị dù tốt đến mấy với hắn mà nói cũng thực vô vị.
—-
//.