"Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ô......" Cục Bột Trắng dẩu mông đối với di động loạn gào một trận, khiến Lâm Hạ đang chuẩn bị đem đồ ăn thả xuống máy cho ăn tự động nghe được lỗ tai khiếp đến hoảng.
Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ô......!Thời Hoán ca ca, Tử Ngọc ca ca, Mông Chính ca ca, mọi người vì sao còn chưa trở về, An An thực nhàm chán!
Lâm Hạ cho các sủng vật ăn xong, rửa tay sạch sẽ trở lại vẫn còn thấy Cục Bột Trắng đang vểnh mông, nhịn không được chụp lại một tấm.
"Ngao ô!" Ba ba, An An thực nhàm chán! Cục Bột Trắng quay đầu, biểu tình đáng thương vô cùng.
"Ba ba bồi con chơi, con muốn chơi cái gì?" Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, xoa xoa móng vuốt của nhóc.
Vương Tử Ngọc cùng Mông Chính có tiết, Liễu Thời Hoán đi theo học ké.
Mấy cái người trẻ tuổi ở bên ngoài tiêu sái một ngày, chỉ có Cục Bột Trắng lưu lại sủng vật cửa hàng là nhàm chán thật sự.
Cục Bột Trắng ăn xong cơm trưa lại ngủ một giấc tỉnh lại, xem video một hồi, Cục Bột Trắng thật sự không nín được nữa.
"Ngao ô!" An An cũng muốn đi ra ngoài chơi! Mấy người Liễu Thời Hoán đi ra ngoài chơi không mang theo Cục Bột Trắng, khiến cho Cục Bột Trắng tâm ngứa ngáy.
Lâm Hạ nhìn nhìn thời gian, còn có nửa giờ nữa là tan tầm, nếu không thì cứ đóng cửa hàng sớm đi.
"Được, chúng ta hôm nay tan tầm sớm, bất quá ba còn phải quét dọn vệ sinh."
Cục Bột Trắng lập tức lắc lắc cái đuôi, trên mặt lộ ra biểu tình sung sướng.
"Ngao ô!" Ba ba, An An giúp người quét dọn!
"Cám ơn con." Lâm Hạ đáp ứng, tuy rằng anh biết Cục Bột Trắng không thể giúp mình cái gì nhưng vẫn để nhóc theo làm.
Đem sàn nhà quét một lần, lại lau sàn một lần, đem rác vứt ra thùng rác bên ngoài.
Kiểm tra một lần, không có vấn đề liền mang Mạt Lị cùng Cục Bột Trắng rời khỏi sủng vật cửa hàng.
Lúc này cũng không phải vội về nhà, Lâm Hạ liền mang Cục Bột Trắng cùng Mạt Lị đi quảng trường chơi.
Quảng trường này là quảng trường của thành đại học, chung quanh có rất nhiều cửa hàng cùng quán ăn, còn có cả phố ăn vặt.
Tổ hợp một người một hổ một chim thực hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đều thành thói quen rồi, cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này.
Hơn nữa nơi này nghệ thuật gia rất nhiều, so với bọn anh còn kỳ quái hơn nhiều lắm, bởi vậy dù nhìn cũng không có cảm giác gì.
"Ngao ô!" Ba ba, có mùi thúi! Trong không khí tràn ngập mùi vị đậu phụ thối, Cục Bột Trắng nhịn không được hít hít cái mũi.
"Muốn ăn sao?" Lâm Hạ cười cười rồi hỏi.
Cục Bột Trắng từng ăn đậu phụ thối rồi, còn rất thích là đằng khác.
"Ngao ô!" Muốn ạ! Cục Bột Trắng lập tức gật đầu, ngoắc ngoắc móng vuốt tỏ vẻ cầu xin.
"Được." Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng đến trước quán bán đậu phụ thối, mua một phần sau đó mang theo Cục Bột Trắng cùng Mạt Lị tìm một chỗ ngồi xuống ăn đậu phụ thối.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, mở to mồm ra.
"Chờ ba thổi thổi rồi ăn, đậu phụ thối còn nóng." Lâm Hạ xiên một khối đậu phụ thúi lên, thổi cho không còn nóng nữa mới cho Cục Bột Trắng ăn.
"Lâm ca!"
Lâm Hạ nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy nguyên lai là ba người bọn Mông Chính.
"Thực trùng hợp!" Lâm Hạ cười theo chân bọn họ chào hỏi.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng trong miệng hàm chứa đồ ăn lên tiếng chào hỏi.
"Mọi người sao lại tới đây?" Vương Tử Ngọc tiến đến trước mặt bọn họ, ngửi ngửi mùi nồng đặc trưng tràn ngập trong không khí.
"Bảo bảo nói muốn ra ngoài chơi, anh liền dẫn nhóc tới nơi này." Lâm Hạ xiên một miếng đậu phụ thúi lên mời, "Muốn ăn đậu phụ thúi không?"
"Muốn muốn muốn, bọn em mua đường tuyết cầu, có muốn ăn hay không?" Vương Tử Ngọc giơ giơ đường tuyết cầu trong tay lên.
"Ngao ô!" An An muốn ăn đường tuyết cầu! Cục Bột Trắng liếm liếm môi, nói.
"A!" Vương Tử Ngọc cùng Cục Bột Trắng chơi với nhau lâu rồi, vừa thấy liền biết Cục Bột Trắng muốn ăn, cậu liền xúc một viên đường tuyết cầu cho nhóc.
"Ngao ô!" Cảm ơn Tử Ngọc ca ca! Đường tuyết cầu đưa tới miệng Cục Bột Trắng rồi, nhóc con ngấu nghiến mà nhai, ăn một cách ngon lành.
Mấy người ngồi xuống, cùng nhau phân chia đậu phụ thúi cùng đường tuyết cầu.
Ăn còn chưa đã ghiền, Mông Chính lại chạy đi mua thêm mấy phần, hắn còn mua cả nước mơ chua để giải khát.
"Chờ chút nữa chúng ta đi ăn lẩu xiên cay đi, bên này có nhà bán lẩu xiên cay cũng không tệ lắm." Mông Chính đề nghị, hắn đưa ra đề nghị được mọi người nhất trí thông qua.
"Chúng ta đây đi trước tiên đi dạo, bên kia rất náo nhiệt, không bằng chúng ta đi xem đi?" Vương Tử Ngọc nhìn về phía địa phương có nhiều người nào đó.
"Đồng ý!" Mọi người sôi nổi tán đồng, ăn xong đậu phụ thúi, mấy người cùng đi đến địa phương nhiều người xem náo nhiệt.
Nơi đó vây quanh hai tầng người, hẳn là có biểu diễn.
Mấy người Lâm Hạ vòng tới bên cạnh, góc nhìn không phải thực tốt, nhưng có thể xem được.
Nguyên lai đây là biểu diễn xiếc khỉ, một ông lão thoạt nhìn qua tuổi mang theo ba con khỉ biểu diễn.
Trước mặt bọn họ thả một cái chén, bên trong số tiền từ một đồng đến năm mươi đồng đều có.
"Đi!" Được mọi người vây quanh vỗ vỗ tay, một con khỉ biểu diễn đi trên dây thép.
Nó đi thẳng một lần, khi quay lại nó là đi lùi.
Ổn định vững chắc, đưa tới tràng vỗ tay của mọi người.
Biểu diễn xong, con khỉ làm một cái động tác chào bế mạc, đặc biệt cơ linh.
Có mấy cô gái nhịn không được đều cho tiền.
Kế tiếp lại biểu diễn tiết mục lộn nhào, múa ba lê, đi cầu song song, kịch câm, lão nhân cùng mấy con khỉ ăn ý mười phần, biểu diễn tự nhiên lưu sướng, thắng được không ít tràng vỗ tay, trong chén cũng là nhét đầy tiền.
"Ngao ô?" Ba ba, đây cũng là bán nghệ sao? Cục Bột Trắng đôi mắt sáng lấp lánh, nhóc đang suy xét có nên hay không trở về thử xiếc đi trên dây.
"Loại hình thức biểu diễn này gọi là xiếc khỉ, là nghệ thuật biểu diễn truyền thống dân gian của quốc gia.
Trước kia thực lưu hành, nhưng hiện tại cơ hồ không còn để xem nữa." Lâm Hạ nói là do anh từ trong sách xem được, lúc anh học đại học ở thư viện đã xem rất nhiều sách.
"Ngao ô?" Vì cái gì không xem được nữa? Cục Bột Trắng cảm thấy xiếc khỉ rất xuất sắc, nghi hoặc hỏi lại Lâm Hạ.
"Bởi vì người xem càng ngày càng ít, người biểu diễn cũng càng ngày càng ít, thời đại thay đổi." Lâm Hạ nhớ tới anh đã từng xem qua một quyển sách 《 The Last Monkey Showman 》.
Thời đại thay đổi, "Chơi khỉ" trở thành một nghề kinh doanh cổ hủ rồi sẽ mai một dần......!
Biểu diễn kết thúc, lão nhân cùng mấy con khỉ hướng người xem cúi chào thật sâu.
Khi ngẩng đầu lên, trong mắt lão nhân lập loè ánh sáng.
"Lão nhân gia, ngày mai người còn tới nơi này không?" Một người phụ nữ hỏi, cô muốn ngày mai mang theo con mình tới xem biểu diễn.
"A?......!Không tới, hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng rồi." Lão nhân ngơ ngẩn thất thần, giơ tay sờ sờ đầu con khỉ, "Buổi cuối cùng......"
Người phụ nữ hỏi chuyện phát ra thanh âm mất mát, bất quá cô cũng không mất mát bao lâu.
Đem tiền bỏ vào trong chén liền vội vã đi rồi.
Biểu diễn sau khi kết thúc, người vây xem dần dần tản ra.
Đại đa số mọi người đều cho tiền, lão nhân ôm chén vẫn luôn nói cảm ơn.
Mấy người Lâm Hạ cũng cho tiền, nhưng bọn anh không có rời đi, mà là đứng ở một bên nhìn.
Người vây xem rời đi đến sạch sẽ, lão nhân cùng mấy con khỉ ngồi xuống, thu thập từng tờ từng tờ tiền cẩn thận.
Một đồng đến một trăm đồng, mệnh giá lớn lớn bé bé đều có.
Lâm Hạ nhìn lão nhân mặt tang thương tay thu thập tiền, khuôn mặt bão kinh phong sương khuôn lộ ra hiểu ý mỉm cười, có loại cảm giác chua xót.
Cuộc sống của người chơi hầu bán nghệ trải qua cũng không nhẹ nhàng, thu nhập của bọn họ cũng chỉ là đến từ chính người xem thưởng cho, hôm nay thu được hẳn là một lần lão nhân trong khoảng thời gian này thu được tốt nhất đi.
"Ngao ô!" Ba ba, bán nghệ có thể kiếm thật nhiều tiền! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, cảm thấy mình muốn bán nghệ là lựa chọn chính xác.
Nhóc nhìn thấy lão nhân nơi đó có một trăm đồng cùng năm mươi đồng, thật nhiều thật nhiều tiền.
"Nào có dễ dàng kiếm tiền như vậy, bán nghệ thực vất vả.
Không chỉ phải huấn luyện thật lâu, còn phải khắp nơi bôn ba." Lâm Hạ biết ý tưởng của Cục Bột Trắng nên muốn đánh mất ý niệm này.
"Ngao ô?" Bán nghệ vì cái gì phải khắp nơi bôn ba ạ? Cục Bột Trắng khó hiểu, nhóc cho rằng bán nghệ chính là ở một chỗ biểu diễn.
"Bởi vì người xem sẽ nhìn chán, đến lúc đó không ai đưa tiền, cho nên phải đi khắp nơi biểu diễn." Lâm Hạ lời ít mà ý nhiều.
"Ngao ô!" Dạ, An An đã hiểu! Cục Bột Trắng có năng lực lý giải rất mạnh, Lâm Hạ giải thích một lần nhóc liền minh bạch.
"Ngao ô!" Vậy thì An An không bán nghệ, An An không muốn rời khỏi ba ba!
"Thật ngoan." Lâm Hạ bật cười, sờ sờ đầu Cục Bột Trắng.
"Em muốn cùng mấy con khỉ chụp ảnh chung!" Mông Chính bắt đầu tâm thiếu nữ tràn lan, nhìn đến cái gì cũng đều muốn chụp ảnh phát động thái.
"Đi hỏi một chút xem." Liễu Thời Hoán đôi mắt híp lại, nói.
"Được." Lão nhân thu thập xong tiền, Mông Chính đi lên cùng lão nhân nói, lão nhân đồng ý.
Mông Chính vung tay lên, Liễu Thời Hoán cùng Vương Tử Ngọc đều lên theo.
Cục Bột Trắng cũng đi theo xem náo nhiệt, để Lâm Hạ ôm nhóc đi chụp ảnh.
Chụp xong Mông Chính giúp lão nhân thu thập đạo cụ.
Lão nhân thực vui vẻ, liền theo chân bọn họ hàn huyên đôi câu.
"Ông ơi, vì sao hôm nay là lần cuối cùng vậy? Còn may cháu kịp đến, bằng không cháu đều không được xem rồi." Mông Chính cười ha hả mà nói.
"Haizzz!" Lão nhân thở dài, ánh mắt mang theo một tia bi thương.
"Ta tuổi lớn rồi, đi không được nữa, cần phải trở về."
Lão nhân nhìn đến mấy người tuổi trẻ nghiêm túc mà nghe ông nói, máy hát cũng liền mở ra, lời nói trong bụng giống như cây đậu xạ thủ tuôn ra liên tục.
"Mấy người hẳn không biết, cái nghề này càng ngày càng không dễ lăn lộn, người nguyện ý xem xiếc khỉ càng ngày càng ít.
Hơn nữa a, quản lý càng ngày càng nghiêm, chúng ta là làm không nổi nữa.
Mấy người đồng hương cùng ta cùng nhau ra làm đều sớm đã trở về, cũng chỉ thừa lại mình ta còn kiên trì." Lão nhân mở ra bình nước khoáng, chữ trên giấy dán trên cái chai đã mơ hồ không rõ, xem ra là dùng thật lâu.
Lão nhân mở ra nắp bình cho mấy con khỉ uống xong mới tự mình uống.
"Người trẻ tuổi bây giờ, không ai nguyện ý học cái này.
Không học cũng tốt, cái này quá mệt mỏi, chi bằng đi làm thuê cho rồi."
Người bán nghệ phải vào Nam ra Bắc, khắp nơi bôn ba, tiền kiếm được chính là tiền vất vả.
Hiện giờ con cái bọn họ đã không cần truyền thừa tay nghề của bọn họ, cũng có thể trải qua cuộc sống rất tốt.
Lão nhân còn liên miên lải nhải, mấy người Mông Chính một bên trầm mặc mà nghe, một bên giúp lão nhân thu thập đạo cụ, đem đạo cụ cất vào trong túi da rắn của ông.
"Vậy mấy con khỉ của ông làm sao bây giờ?" Vương Tử Ngọc hỏi.
Nếu ông đem khỉ đưa đi vườn bách thú, hắn còn có thể hỗ trợ.
"Bọn nó a, phải cùng ta về nhà, ta nuôi bọn nó đến già." Ánh mắt lão nhân hiền từ nhìn mấy con khỉ, đây là người nhà của ông.
Bọn họ cùng nhau vào Nam ra Bắc màn trời chiếu đất nhiều năm như vậy, ông như thế nào bỏ được đem mấy con khỉ này bán đi hoặc là tặng người.
Đến nơi đến chốn, mới có thể chết già.
"Cảm ơn các cậu!" Thu thập xong đồ vật, lão nhân cảm ơn mấy người Mông Chính, dắt ba con khỉ cõng túi da rắn, chậm rãi rời đi.
Càng cách xa quảng trường, ánh đèn liền càng ám trầm.
Thân ảnh lão nhân cùng mấy con khỉ dung nhập vào bóng đêm nồng đậm, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Mấy người trầm mặc rời đi, bọn họ tâm tình thực trầm lặng, bởi vì bọn họ nhìn thấy màn biểu diễn xiếc khỉ cuối cùng của lão nhân.
Tuy rằng đây cũng không nhất định là lần biểu diễn xiếc khỉ cuối cùng, nhưng bọn hắn đã cảm giác được có chút đồ vật chậm rãi biến mất, rất khó bắt lại được.
"Đừng phiền muộn, phàm là sự vật đều có tính hai mặt, này cũng có khả năng là tốt." Lâm Hạ cảm thấy không khí quá áp lực, nhịn không được nói, "Người bán nghệ không cần lại bôn ba, mấy con khỉ cũng không cần lại chịu người nô dịch......"
Dần dần biến mất biểu diễn xiếc khỉ làm người cảm thấy đáng tiếc, nhưng cho người biểu diễn cùng con khỉ tự do.
Loại tự do này không phải tự do bình thường, mà là bọn họ đều không cần phải làm công cụ biểu diễn nữa.
"Ngao ô!" Ba ba, An An đói bụng! Cục cưng Cục Bột Trắng của Lâm Hạ dùng móng vuốt vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, bụng nhỏ của nhóc xẹp lép, đậu phụ thúi đã sớm tiêu hóa.
"Chúng ta đi ăn lẩu xiên cay đi." Lâm Hạ cười cười, xoa xoa đầu Cục Bột Trắng.
Mông Chính nghe vậy dẫn mấy người Lâm Hạ đến cửa hàng bán lẩu xiên cay, đi vào trong tiệm ngồi xuống, Lâm Hạ lại có vẻ có chút bất an.
"Ngao ô?" Ba ba, người làm sao vậy? Ngồi ở trong lòng ngực anh nên Cục Bột Trắng cảm thụ Lâm Hạ bất an.
"Ba cảm thấy mình giống như quên mất cái gì......" Đi vào trong tiệm, Lâm Hạ cảm thấy chính mình tựa hồ quên mất cái gì, nhưng anh nhất thời nghĩ không ra.
"Ngao ô!" Con biết ba ba quên mất cái gì, ba ba quên mất cha rồi! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.
"Phốc!" Liễu Thời Hoán không phúc hậu mà cười.
"......" Lâm Hạ dở khóc dở cười, nguyên lai anh quên mất Đường Ân Lãng.
Anh cùng Cục Bột Trắng ở bên ngoài ăn cơm chiều, còn không có cùng Đường Ân Lãng nói đi.
Lâm Hạ đang muốn gọi điện thoại cho Đường Ân Lãng thì hắn đã gọi qua rồi.
"Lâm Hạ, mọi người sao còn chưa có trở về?" Tan tầm trở về Đường Ân Lãng đối mặt với căn nhà trống rỗng, trong mắt một mảnh mê mang.......