Bạo Rồi

chương 6: 6: muốn yêu đương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Đuổi (wattpad.com/Oong_)

Ánh đèn lúc này bỗng tỏa ra sắc thái mềm mại nhu mì, xuyên qua từng tấc nội thất trong căn phòng, thướt tha như một làn váy kéo dài, lười biếng tùy tính.

Khắp căn phòng bỗng nhiên trở nên lặng lẽ.

Mãi cho đến khi có một âm thanh vang lên, đánh vỡ bầu không khí như mật này.

"Không đúng."

Bạc Dĩ Tiệm lên tiếng, trong lúc nói, hắn nhìn chăm chú vào chính mình trong gương, chiếc gương hình bầu dục được khảm trên bức tường phòng khách, là đạo cụ hắn thường xuyên sử dụng.

Vẻ mặt của hắn lần thứ hai biến hóa, chỉ trong nháy mắt, những cảm xúc dâng trào vừa nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Cảm giác lộ liễu quá.

Tuy rằng chúng ta đang xào CP, nhưng vẫn không thể trắng trợn như vậy được."

Hắn cúi đầu trầm tư chốc lát, không bao lâu sau, liền ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sinh Vi.

Một lần nữa lộ ra nụ cười.

Nhưng lần này, khóe mắt của hắn hơi rũ xuống, nụ cười lạnh nhạt, mang theo rất nhiều thận trọng cùng khoảng cách, dù là như vậy, Ngu Sinh Vi cũng từ trên mặt của đối phương nhìn thấy được một ít...một ít chăm chú.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của đối phương chính trực nhìn thẳng vào mình, không hề chớp mắt.

Đến khi cậu cảm thấy chính mình sẽ thật sự từ cặp mắt kia nhìn ra được gì đó, âm thanh của Bạc Dĩ Tiệm lại vang lên.

"Cũng chưa đúng." Bạc Dĩ Tiệm am hiểu trong việc lựa chọn kịch bản, cũng hiểu rõ cảm xúc cần thể hiện trong kịch bản, hắn tiếp tục đánh giá bản thân trong gương, "Lần này biểu tình quá thu liễm, cách một cái màn hình, khán giả sẽ không nhìn ra cái gì."

"Vậy thì kiểu này đi..."

Bạc Dĩ Tiệm nói xong, liền bắt đầu thể hiện ra loại biểu tình thứ ba.

Nụ cười của hắn càng sâu hơn, đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt xẹt qua một bên, nhẹ dừng lại trên người Ngu Sinh Vi, đầu tiên mang theo một chút bỡn cợt, lại lập tức trở nên ôn hòa, tự nhiên mà thân thiết.

Ngu Sinh Vi đột nhiên thở mạnh.

Run rẩy một lúc lâu.

"Anh Dĩ Tiệm..."

Một câu này tức thì đem lý trí hắn quay trở lại, cậu vội vàng cầm ly nước trên bàn, dùng động tác cúi đầu xuống uống nước che giấu vẻ mặt của bản thân:

"Anh Dĩ Tiệm hình như đang rất vui?"

"Đúng." Bạc Dĩ Tiệm thu hồi biểu tình, không biểu diễn nữa.

Hắn vui vẻ trả lời, "Khá thú vị, đây vẫn là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nó, nhân sinh như diễn, diễn như nhân sinh.

Tôi sẽ cùng cậu diễn ra một đôi bạn gay thật tốt.

Kỳ thực lúc mới bắt đầu, tôi còn tưởng rằng đạo diễn sẽ bắt chúng ta làm bộ kiss cái gì..."

Ngu Sinh Vi sặc nước tại chỗ: "Khụ khụ khụ..."

Bạc Dĩ Tiệm vội vã vỗ vỗ lưng Ngu Sinh Vi: "Không sao chứ?"

Ngu Sinh Vi trước tiên đem quả chanh hình con cá đặt tới chỗ an toàn, cúi đầu ho khan hai tiếng, giảm bớt sự nghẹt thở: "Không có gì, không có gì ạ."

Bạc Dĩ Tiệm tiếp tục tán gẫu: "Không nghĩ tới đạo diễn hiền như vậy, sắp xếp cuộc gặp mặt có nhiều điểm gượng gạo quá..."

Ngu Sinh Vi ngữ khí phức tạp: "...!Anh Dĩ Tiệm, anh có vẻ rất tiếc nuối?"

Bạc Dĩ Tiệm: "Không đâu? Tôi không tiếc nuối." Hắn nói như chuyện đương nhiên, "Tôi sẽ thay đổi kịch bản."

Bạc Dĩ Tiệm nhìn lướt qua Ngu Sinh Vi, sau khi hắn biểu diễn xong, cảm thấy cuộc trò chuyện phát sinh trong phòng khách này của mình có chút khác thường.

Ngu Sinh Vi ngồi trên sofa tuy rằng che giấu rất khá, nên cười liền cười, nên nói liền nói, nhưng Bạc Dĩ Tiệm vẫn nhìn ra sự khác lạ bên dưới vẻ ngoài bình thường.

Cậu có chút hồn vía lên mây, hơn nữa tần suất quét về phía mặt bàn chỗ con cá chanh cao hơn bình thường.

Chẳng lẽ là mình đột nhiên biểu diễn nên hù đến đối phương?

Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy cũng có khả năng.

Sau khi hắn yên tĩnh quan sát Ngu Sinh Vi một lát, xác định đối phương không có cách nào quay về trạng thái cũ liền nói: "Thời gian không còn sớm, nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta nói chuyện tới đây thôi? Đúng rồi, lúc tôi hứng lên có hơi điên điên một tí, đừng để ý."

Ngu Sinh Vi ngẩn người, nhanh chóng giải thích: "Dạ không đâu, anh Dĩ Tiệm diễn rất tốt, em thấy xúc động lắm."

Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Quá khách khí rồi."

Ngu Sinh Vi còn nói: "Đúng là không còn sớm nữa, vậy em về trước..."

Bạc Dĩ Tiệm phát hiện, ánh mắt Ngu Sinh Vi lại nhìn lướt qua con cá chanh, muốn nói gì đó nhưng vẫn ngượng ngùng không mở miệng.

Trong lòng hắn cảm thấy cảnh này có chút thú vị, liền cười nói: "Cậu chờ một chút."

Nói xong, Bạc Dĩ Tiệm quay người vào phòng bếp, rất nhanh lấy ra một cái hộp nhỏ bằng thủy tinh vuông vức.

Hắn dùng một cây kẹp đem con cá chanh đang nằm trên mép ly cất vào trong hộp, rồi từ bàn trà lấy ra sợi dây ruy băng màu sắc rực rỡ, trong chốc lát cột thành một cái nơ bướm nom vô cùng tươm tất.

Làm xong hết thảy, một món quá bình thường đã thành công được đóng gói xa hoa.

Bạc Dĩ Tiệm đem cái hộp đưa cho Ngu Sinh Vi: "Cho tôi thể diện một chút, đừng ghét bỏ nó đấy."

Ngu Sinh Vi bỗng dưng nở nụ cười: "Không đâu ạ."

Bạc Dĩ Tiệm tiễn người tới cửa: "Đi đường cẩn thận, gặp lại ở《Mộng Tưởng Gia Hào》nhé."

Ngu Sinh Vi: "Lần sau gặp, anh Dĩ Tiệm...!Cám ơn anh."

Câu cuối cùng, Ngu Sinh Vi nói rất nhỏ, Bạc Dĩ Tiệm không hề nghe rõ, chỉ cảm thấy âm thanh của đối phương cong cong, giống như một cái móc câu, khe khẽ câu qua lỗ tai của mình.

Nhưng đồng thời hắn cũng chú ý tới, ngón tay cầm quà của đối phương hơi động, quấn lấy sợi dây ruy băng bồng bềnh, muốn tháo ra lại chần chừ không nỡ.

Hừm.

Cậu ấy rất thích món quà của mình.

Bạc Dĩ Tiệm rất hài lòng.

Thời gian ghi hình kỳ mới của《Mộng Tưởng Gia Hào》là vào một tuần sau.

Sau khi xác định sẽ hợp tác với Ngu Sinh Vi xong, Bạc Dĩ Tiệm nắm chặt một tuần nghỉ ngơi cuối cùng, nên rèn luyện liền rèn luyện, nên hưởng thụ liền hưởng thụ, cuối cùng mới gọi cho người đại diện Cao Nghĩa, thông báo:

"Đúng rồi, sắp tới tôi sẽ xào CP với Ngu Sinh Vi đó."

Cao Nghĩa: "..."

Đại khái sau một phút trầm mặc, âm thanh mắng mỏ hữu khí vô lực của người đại diện vang lên: "Đại ca ơi, năm ngày trước tôi gọi cho cậu hỏi chuyện này, năm ngày sau cậu mới trả lời tôi hả? Cậu thấy mình lại lên hotsearch nên mới nhớ tới vụ này phải không?"

Bạc Dĩ Tiệm không hiểu ra sao: "Tôi lại lên hotsearch? Tại sao?"

Cao Nghĩa: "Cậu không biết hả? Nói đơn giản thì, mấy blog marketing tiết lộ chuyện cậu và Ngu Sinh Vi cùng tham gia chương trình truyền hình, sau đó hai cậu dắt tay nhau cùng lên hotsearch."

Bạc Dĩ Tiệm: "Chỉ như vậy liền lên hotsearch?"

Cao Nghĩa khẳng định: "Chỉ như vậy liền lên hotsearch."

Bạc Dĩ Tiệm: "Có phải là mua không?"

Cao Nghĩa: "Hẳn không phải là mua.

Ngu Sinh Vi này lưu lượng đang rất "hot", đại ca cậu bán mình sẽ không thiệt thòi đâu, có thể vào lúc này buộc vào người ta cùng xào, đối với《Đại luật sư》mang lại ích lợi không ít.

Mà này ông chủ, thiết lập tính cách thâm tình yêu thầm người ta tận mười năm của cậu thì sao? Bỏ xừ luôn à?"

Bạc Dĩ Tiệm: "..."

Cao Nghĩa ngữ khí khẳng định: "Hay là không phải từ bỏ, mà chỉ nhất thời quên mất?"

Bạc Dĩ Tiệm nghĩ nghĩ, giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng, ý vị sâu xa nói: "Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi.

Tôi lòng như tro nguội.

Hơn nữa, tôi cũng đã tuổi rồi."

Cao Nghĩa dở khóc dở cười: "Không cần bịa đặt bằng cái giọng nghiêm túc đó đâu...!Với lại, tuổi thì sao? Ông chủ của tôi ơi cậu vẫn còn rất trẻ trung."

Bạc Dĩ Tiệm thành thật nói: "Tôi cũng chỉ là một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu rất bình thường, tôi muốn yêu đương, không chừng qua hai năm nữa còn có thể kết hôn.

Cũng không thể một mình đơn phương mãi, phải không?"

Cao Nghĩa ngây ngẩn cả người.

Thời khắc này chuyện anh ta nghĩ tới không phải là việc ảnh đế kết hôn sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ, cũng không phải sợ hãi không giữ được bát cơm vàng này trong sự nghiệp của mình.

Mà là...

Cao Nghĩa: "Vậy, nếu như cậu không tìm được người thích hợp..."

Bạc Dĩ Tiệm như không có chuyện gì xảy ra: "Há, vậy thì nàng thơ của tôi đã ly hôn.

Tôi lại hồi sinh."

Chiêu này mười lần như một y như pháp bảo, đều giúp hắn cắt đứt tất cả dây dưa, xài mười năm, vẫn vững vàng như lão cẩu.

Một ngày khí trời quang đãng tại Paris, thủ đô nước Pháp.

Từng đám từng đám mây trắng trôi nổi tô điểm cho bầu trời trong xanh, ở hai bên con đường rộng rãi, hàng cây cối xanh miết cùng một dãy các đèn đường xếp thẳng tắp đồng thời đảm nhiệm chức vụ thị vệ của thủ đô, bảo vệ người những đi đường trên phố, trong đó có cả một con gấu.

Bạc Dĩ Tiệm lúc này đang ở bên trong "con gấu" màu nâu đó.

Hắn nâng nâng tay, đá vào cẳng chân mấy cái, cảm thấy hơi gò bó và không tự nhiên lắm.

Tuy nhiên vẫn còn kiểm soát được.

Hắn mặc bộ quần áo con gấu, chậm rãi đi đến địa điểm đã được chỉ định trước, đồng thời dùng tay mò vào cái túi trước bụng.

Trong túi có một lượng lớn kẹo ngọt với vô số màu sắc rực rỡ, lát nữa có thể phân phát cho những đứa trẻ xung quanh.

Bên trong góc túi còn có vài tờ tiền mặt mệnh giá thấp, chẳng lẽ là cho mình dùng lúc khẩn cấp?

Thế nhưng vẫn có thể lợi dụng được.

Bên trong trang phục gấu nâu, ánh mắt Bạc Dĩ Tiệm xoay chuyển, nhanh chóng lia đến xe đẩy bán bóng bay ở rìa đường.

Tiền trao cháo múc, một tay giao tiền, một tay giao bóng.

Chỉ thấy gấu bự dừng trước xe đẩy một lát, liền thu hoạch được một đống bóng bay quay về.

Trên người nhiều thêm mấy cái bong bóng màu sắc sặc sỡ, sức hấp dẫn của gấu bự tăng lên nhiều lần, đám con nít chung quanh trước sau chạy đến, tranh nhau chào hỏi gấu bự.

Bạc Dĩ Tiệm cười híp mắt, lần lượt sờ đầu từng bé, lại móc kẹo ra chia cho bọn nhóc.

Mãi đến khi...

"Bịch."

Có người đụng phải hắn.

Bạc Dĩ Tiệm quay đầu nhìn lại, trước mắt chỉ thấy một cái đỉnh đầu đen thui, ngay sau đó, đầu vừa nhấc lên, gương mặt quen thuộc của Ngu Sinh Vi lộ ra.

Vừa nãy đụng hơi mạnh, Ngu Sinh Vi có chút choáng váng, cậu bám vào con gấu bự, không quên nói chuyện: "Manh mối này khó quá à, nước Pháp đầu đường đâu đâu cũng có người, tới chừng nào tui mới tìm được khách mời đây..."

Bạc Dĩ Tiệm nhịn cười, mà cũng không hoàn toàn nhịn xuống, hắn nâng lên một bên khóe miệng.

Ngu Sinh Vi lúc này như một bé động vật nhỏ, không hề có tính nguy hại.

Trong đầu hắn đột nhiên chợt lóe lên mấy phần thú vị, hắn tốt bụng dìu Ngu Sinh Vi, đầu tiên vỗ vỗ đầu đối phương, lại thổi thổi cái trán của cậu, động viên an ủi.

Sau đó hắn thò tay vào túi, nhanh chóng lấy ra, xòe tay đặt trước mặt Ngu Sinh Vi.

Viên kẹo bọc giấy màu đẹp đẽ nằm gọn trong lòng bàn tay gấu bự.

Kẹo đường ngọt ngào.

Đáng yêu chết người.

Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung hệ liệt ()

vẫn là đọc chơi thui nhe huhu

-

Tiêu đề: [] Khách mời kỳ tiếp theo của Mộng Tưởng Gia Hào: Bạc Dĩ Tiệm []

Trình độ gì đây?

L: woc()...?!

() la gi ko biet =)))

L: Bằng chứng đâu, acc marketing cũng xem là bằng chứng hả?

L: Trình độ lên hotsearch ứ cần bằng chứng [ảnh]

L: Chúc mừng Bạc Dĩ Tiệm đang xuống cấp bằng tốc độ bàn thờ, nhớ rõ sau này đừng có dùng gương mặt cao quý đó chế giễu người ta tham gia show tạp kỹ nữa nhá.

L: Ehhhhhhh...!YSW mới vừa biểu lộ ảnh liền lên chương trình ẻm làm MC thường kỳ luôn.

L: Đợt thao tác này mị phục, sân khấu của anh vẫn là sân khấu của anh, lợi hại vẫn là lợi hại.

L: Trình độ fans nhà Bạc muốn ăn bánh lại không dám ăn, muốn ói cũng không nỡ phun.

L: Tui vậy mà bị fans nhà Bạc tẩy não, trình độ bị lừa đến độ nóng máu...

L: Trình độ nhiệt độ chuyện này áp đảo cả bộ phim máu chó mà Bạc Dĩ Tiệm giám chế

L: Trình độ fan thỏa mộng gặp đại minh tinh, chi phí do nhà nước cung cấp

L: @L Wtmxs (tui mẹ nó cừi chết), 解解抠糖水平rnb (hãy tha thứ cho editor bị dính lời nguyền ╮(╯_╰)╭)

L: Cược đồng tiền, mỏ đồng phát kẹo.

L: Trình độ tà giáo không còn là tà giáo! Cái bánh này thiệt bạo (这饼我磕爆)!

L: Trình độ Bạc Ngu muốn bạo?

L: @L Về mà mơ đi rồi bạo

Câu này gốc là 拉郎你梦里的爆, trong đó 拉郎 là một ngôn ngữ mạng, có thể hiểu theo kiểu như ép hôn vậy á, hai người không có gì tự dưng bị ép kết đôi, câu này mình dịch thoát chút nên có thể hiểu là lầu ép couple nên bị lầu kêu về ngủ đi rồi bạo trong mơ =)))

L: @L Mỏ đồng không phải là mơ

L: @L Bằng chứng đâu, bằng chứng còn không có mỏ đồng em gái mày

L: Trình độ lúc sinh thời thế mà có thể nhìn thấy ổng lên show giải trí...

L: Trình độ rps() mau lăn giùm = =, có phiền hay không, lặp lại một lần nữa: Bạc Dĩ Tiệm có người tình trong mộng ngoài giới năm rồi đó, understand?!

()rps: real person slash - ghép đôi người thật.

L: @L Đơn phương thôi mà, còn chưa có kết hôn.

Bộ lọc của cẩu CP còn dày hơn núi(), chỉ là một người qua đường thôi, căn bản sẽ không để trong lòng.

()raw là 滤镜比山厚, từ 滤镜 là từ dùng trong nhiếp ảnh, nghĩa là filter (bộ lọc), ở đây mình nghĩ kiểu qua con mắt của fan CP thì cái gì cũng xảy ra được ấy mà, nên quan tâm làm zì

L: Trình độ Bạc Dĩ Tiệm muốn trở lại màn ảnh...? Gần đây bộ có vị đạo diễn lớn nào đang casting hay chuẩn bị khai máy à?

L: Phim mới của Quách Trường Tín ém lâu như vậy, chắc hơn phân nửa nam chính là Bạc Dĩ Tiệm.

Hoa nhóm() có thể ăn bánh rồi, hắn trẻ tuổi nhất trong nhóm trung sinh () nhưng cũng có thành tích cao nhất, hợp tác một lần có thể thu về biết bao nhiêu lợi chứ.

()Nếu để hợp nghĩa với lầu dưới thì Hoa nhóm chắc là fandom của Đại Hoa.

()Trung sinh là tên gọi chỉ những nam diễn viên trung niên

L: Mấy người chỉ biết cue (nhắc tới) lưu lượng, đừng quên Nhậm Hân đã rất nhiều lần hợp tác với hắn trên màn ảnh rồi, hợp tác lần nữa có lẽ là để tạo đà, chỉ có cà phê vị() Đại Hoa() Nhậm Hân mới ngang bằng lực lượng với hắn thôi.

()Vị trí cà phê, một danh từ trong giới giải trí, là cách gọi một ngôi sao có địa vị trong vòng giải trí.

Vị trí cà phê càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn và mức lương càng cao.

Do đó, vị trí cà phê cũng là địa vị mà các ngôi sao rất muốn cạnh tranh.

()Chương phần bổ sung cũng có từ Đại Hoa này, chỉ những nữ diễn viên lâu năm, có địa vị và thành tích cao trong giới, giống như showbiz Trung Quốc cũng có các vị Đại Hoa như Triệu Vy, Chương Tử Di, Phạm Băng Băng,...

L: Đại Hoa cùng Bạc Dĩ Tiệm, ai áp() ai?

()áp ở đây là đàn áp.

L: @L Khỏi chọn, mới không nhận ra một tí vị trí đã bị thay đổi(), tiếp theo có phải muốn chế nhạo Bạc Dĩ Tiệm bị đàn áp trong《Thái Bình Lệnh》, chỉ đáng xách dép cho nữ chính không?

Lưu lượng mấy người cứ đem chuyện này ra để bôi đen người ta hai giải ảnh đế muốn nhàm luôn rồi...!

() 别挑了,没影的事就轮番位 ヽ(ー`)┌

L: Tự hạ thấp mình dính với tiểu sinh() lưu lượng để lăng xê, tự lẫn lộn xong lại đi trách người khác.

Fans nhà Bạc các ngươi bình thường thanh cao lắm mà, lúc này lại bắt đầu làm Bạch Liên Hoa à?

()tên gọi chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi

L: Hai ngày nay mị bỗng sinh ra ảo giác, Bạc Dĩ Tiệm sắp hút khô máu của lưu lượng để bản thân cũng trở thành một lưu lượng luôn rồi.

L: @L Hắn dù sao cũng chỉ là một ông chú thôi...!Không khác gì một lão thịt khô

L: @L Mị sắp nghẹt thở rồi, tỉnh dùm cái, Bạc Dĩ Tiệm mới ! Ông chú cái gì!

L: @L Trên tuổi đều có thể trở thành lưu lượng ha ha ha ha ha ha, lưu lượng Bạc Dĩ Tiệm không có tật xấu.

L: @L Bạc Dĩ Tiệm mới lên cấp tiểu sinh chỉ vì một tấm ảnh trong thư phòng mà gặp may, được đài truyền hình nhìn trúng, gửi lời mời tham gia Mộng Tưởng Gia Hào.

Tuy rằng tuổi mới xuất đạo, nhưng vẻ ngoài hắn đẹp trai anh tuấn, mới vừa xuất hiện trước công chúng đã bắt sống được một nhóm fangirl, sau đó điên cuồng tăng lên mấy trăm ngàn fan, rồi hơn mấy trăm vạn, liên tiếp hai lần lên hotsearch.

Cuối cùng thì hắn có sức hút gì? Đến cả Đại Hoa cũng cam tâm tình nguyện dẫn dắt hắn, biểu thị nếu có cơ hội liền mời hắn làm diễn viên khách mời cho bộ phim điện ảnh của mình?

Chúng ta cùng nhau mong chờ hắn sẽ biểu hiện như thế nào ở show giải trí đi!

↑↑↑

Thông cáo báo chí viết như thế sao?

L: @L Đúng đúng đúng!!!!!!!!!!!!!!!

L: Bạc Dĩ Tiệm mới lên cấp tiểu sinh, ảnh đế siêu hot Ngu Sinh Vi.

L: Anh Bạc của ta có tài cán gì mà mới ra mắt đã được Ngu ảnh đế coi trọng! Quỳ cầu Đại Hoa dẫn dắt người mới nhà ta nha nha nha.

L:...cua này gắt thế

L: Không phải, Ngu ảnh đế sở hữu ngàn vạn fan, kỹ năng diễn xuất được mười triệu người tán thành, không sánh được không sánh được.

L: Lúng túng hàn thuyên lâu như vậy, cuối cùng vẫn không có bằng chứng..

L: (spam)

L: Áo khoác đỏ.

Bài này đã bị khóa.

(wattpad.com/Oong_)

.

Truyện Chữ Hay