Editor: Tử Sắc Y
Năm năm sau.
"Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi."
Tiếng ho khan luôn thường vang lên từ phía bóng người màu vàng kim ngồi trên long án, vài năm nay, cơ thể U Ly không còn như trước, rõ ràng chỉ mới qua ba mươi, trên thái dương đều là tóc bạc, tuy vài năm nay Hà Trùng mới lên chức tổng quản, bắt đầu hầu hạ hắn, nhưng nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng, sau khi qua giờ tý liền đi vào giục hắn nghỉ ngơi.
U Ly nghe vậy, bút son ngừng lại, ngẩng đầu dõi mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Bên ngoài vừa lúc có sao, trăng tròn treo cao, dường như ánh sáng rực rỡ trong điện Kim Quang cũng bị che mất, chỉ còn lại một tầng sáng trắng nhàn nhạt, U Ly mê hoặc, hai mắt không khỏi nheo lại, như nhớ đến chuyện gì hỏi Hà Trùng: "Hôm nay, là ngày bao nhiêu?"
"Mười lăm tháng chín, cách tết trung thu vừa rồi một tháng."
Mười lăm tháng chín... sao?
Đột nhiên tim U Ly mơ hồ như có bàn tay vô hình nắm lấy, đau đến người nghiêng ngả.
"Hoàng thượng! Ngài... Không có chuyện gì?"
Hà Trùng chạy nhanh đến đỡ hắn, nhìn mồ hôi lạnh trên đầu hắn, vừa hỏi, vừa bưng trà trên bàn đưa cho hắn, giúp hắn bình tĩnh.
Vốn là sau này hắn mới phụng dưỡng bên người U Ly, với những chuyện quá khứ của hoàng đế, chỉ nghe nói đại khái, nhưng dù sao cũng đều là tin tức hỏi thăm, cũng không hết sức rõ ràng, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng U Ly như vậy, hắn chợt nhớ đến gì đó, cảm thấy tim rơi lộp bộp, bắp chân không khỏi mềm nhũn.
"Nô tài đáng chết, do nô tài nhất thời vụng về, không biết nay là ngày..."
"Hà Trùng!" U Ly chợt lên tiến, chén trà trong tay bị văng ra ngoài.
Tình trạng của hắn có chút bất ổn, sau khi ho khan hai tiếng, đứng dậy. Hà Trùng sớm đã bị dọa không biết phải làm sao, dập đầu, cả người đầy mồ hôi. U Ly đi đến cạnh hắn ngồi xổm xuống, từ trên cao bễ nghễ liếc nhìn hắn, lạnh lẽo gằn từng chữ: "Nàng vẫn chưa chết."
Hắn nói xong lập tức đi lướt qua, bước chân lảo đảo đi khỏi đại điện.
Hà Trùng lên tiếng hô nhỏ gọi "hoàng thượng", thấy U Ly không quay đầu lại, thoáng chốc cũng không để ý đến cơn đau trên trán, nhanh chóng đứng dậy từ dưới mặt đất chạy theo.
May mắn quá, chính là nơi này...
Nhìn ba chữ to vuông vắn thiếp vàng được đặt ở đỉnh đầu Cẩm Sắt cung, Hà Trùng nhẹ nhàng thở ra.
Năm trước, hoàng thượng cũng thường xuyên đến đây ngồi một lát, từ năm năm trước, sau khi nương nương sinh thái tử chưa hề tỉnh đến nay, hoàng thượng luôn thường xuyên đến đây, có khi là một lát, có lúc là một ngày, nhưng theo thời gian kéo dài, không thấy nương nương có dấu hiệu thức tỉnh, mà số lần hoàng thượng đến càng ngày càng ít, đôi khi là một tháng một lần, đôi khi là mấy tháng một lần, mà lúc này, ròng rã đã nửa năm.
Ống tay áo bỗng nhiên bị người kéo lấy, Hà Trùng hết hồn, ngừng suy nghĩ, nghe thấy một giọng nói trong vắt vang lên: "Hà công công, sao ngươi lại ở trong đây, phụ hoàng có ở đây không?"
Hà Trùng cúi đầu nhìn lại, đúng là thái tử, trong lòng không khỏi nảy sinh sự thương hại, hắn ngồi xổm người xuống, nhìn gương mặt non nớt của thái tử nói: "Thái tử điện hạ, sao chỉ có một mình ngươi đến đây, Tô ma ma đâu?"
"Tô ma ma ngủ rồi, ta chuồn ra đây đấy, hôm nay là sinh nhật của ta, mấy đứa nhỏ kia đến sinh nhật đều có cha mẹ đi theo, cho nên ta muốn đến gặp mẫu hậu." U Hi nói, lén lút nhìn chằm chằm về phía sân tối om. "Có phải phụ hoàng ngủ lại ở trong đây không?"
Tiểu thái tử tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng ít nhiều gì cũng nghe thấy người trong cung nói về chuyện hậu cung giữa phụ hoàng và mẫu hậu, mà lúc này là buổi tối, trong viện đều tối om, cho nên mới đoán rằng có phải phụ hoàng đến đây ngủ hay không.
Hà Trùng chỉ biết một ít trong đó, trong lúc nhất thời không lên tiếng, lúc hoàng thượng tới đây, rất ít khi đốt đèn, dường như đây là thói quen hình thành đã nhiều năm, cho nên bọn hạ nhân nhìn thấy hoàng thượng tới, tất cả đều tự động lui xuống, cũng không ai đi thắp nến.
"Thái tử điện hạ, hoàng thượng không thích có người đi theo, nô tài sẽ không dẫn ngài vào, nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi nô tài một tiếng."
Hà Trùng nói xong, đưa đèn lồng trong tay cho U Hi, rồi lui sang một bên.
U Hi gật gật đầu, nhận lấy đèn lồng, đèn lồng này dường như không khác với chiều cao của hắn, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, mới ôm lảo đảo vào sân, Hà Trùng nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ giọng thở dài, sở dĩ cho U Hi đi vào, chỉ là hy vọng tâm tình hoàng thượng có thể sẽ khá hơn. Vài năm nay, phàm là lúc tâm tình hoàng thượng buồn giận, khi nhìn thấy thái tử đều sẽ giảm đi, ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ ôm thái tử đến Cẩm Sắt cung, nói là hắn muốn thái tử nói chuyện nhiều hơn với mẫu thân, nói như vậy không chừng ngày nào đó nương nương sẽ tỉnh, thấy người đầu tiên là hắn. Cũng may thái tử biết chuyện, mỗi ngày đều đi đến nói chuyện với mẫu thân một chuyến, hoàng thượng thấy, cũng vui mừng lên một chút.
Một luồng sáng nhỏ ở trước cửa nội điện, U Ly mở mắt nhìn, nhìn thấy thái tử cầm theo đèn lồng đứng trước cửa, đèn lồng này quá cao, giờ phút này dường như là bị kéo trên đất.
"Phụ hoàng." Hắn mở miệng thưa, vừa có chút sợ vừa hi vọng.
U Ly đang ngồi ở bên giường nắm tay người trên giường, nghe vậy, hắn đứng dậy đi đến trước mặt U Hi hỏi: "Hi Nhi, nhớ mẫu hậu sao?"
U Hi gật gật đầu, tầm mắt hắn lướt qua bóng dáng mơ hồ nằm trên giường hỏi U Ly: "Phụ hoàng cũng nhớ mẫu hậu sao?
U Ly nao nao, trong nháy mắt nhịp tim bắt đầu đập mạnh, qua nửa ngày hắn mới lấy lại tinh thần, bên môi hiện lên một nụ cười cay đắng ôm lấy U Hi nói: "Đúng vậy, phụ hoàng cũng nhớ mẫu hậu."
Hắn ôm U Hi đến bên cạnh Bùi Sắt, người trên giường, vẫn là dung nhan mười bảy mười tám tuổi không thay đổi, da thịt nõn nà nhéo một cái mềm như nước, dường như thời gian không để lại chút dấu vết nào trên người nàng, mà hắn…
U Ly sờ lên thái dương, nửa ngày mới nắm lấy tay Bùi Sắt lần nữa, buồn bã nói: "Nếu như nàng không tỉnh lại, chờ đến khi đầu ta bạc, hai mắt mù, đến lúc đó, ai cũng nhận không ra ai, sao ta có thể tìm được nàng?"
"Nàn vừa ngủ liền ngủ mất năm năm, Hi Nhi đã lớn như vậy rồi, nàng còn chưa nghe hài tử gọi một tiếng nương nữa đấy, Bùi Sắt, nàng cam tâm ngủ cả đời như thếsao?"
"Trước đó mấy ngày Hi Nhiên đã quay về kinh thành, hắn muốn tới gặp nàng, nhưng bị ta cản lại, từ trước đến nay không phải là nàng luôn thiên vị hắn sao, nếu nàng muốn biết hắn tốt, muốn hắn an tâm, vậy thì tỉnh lại đi, chỉ cần nàng tỉnh, ta sẽ lập tức cho hắn vào cung đến gặp nàng, sao, nha đầu? Điều kiện này nàng luôn muốn có đấy. Còn tỷ tỷ nàng... Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta cũng sẽ để nàng ta quay về kinh thành, từ đây về sau sẽ ở lại kinh thành làm bạn với nàng, thế nào?"
Qua hồi lâu U Ly cũng không mở miệng, lúc U Hi nhìn hắn thì giật mình thấy hốc mắt phụ hoàng lại đỏ bừng, bộ dạng như muốn khóc, hắn thấy như vậy, lập tức nhào lên người Bùi Sắt, lắc lắc cánh tay của nàng khóc không thành tiếng: "Mẫu hậu, mẫu hậu, người mau tỉnh lại đi, người cứ bất tỉnh hoài, phụ hoàng và Hi Nhi đều muốn người, một khi nhớ đến liền muốn khóc, Hi Nhi không khóc, phụ hoàng nói hài tử khóc là đứa bé không ngoan, nếu Hi Nhi khóc, phụ hoàng sẽ không để ý đến con nữa, mẫu hậu, người mau tỉnh lại đi, mẫu hậu..."
Hai người lần lượt nói không ngừng, nhưng lại không phát hiện, năm ngón tay Bùi Sắt ở trên giường khẽ cử động, nhưng cũng chỉ cử động nhẹ một cái rồi không có động tĩnh gì nữa.
"Hoàng thượng, đã canh ba, ngài nên nghỉ ngơi."
Bên ngoài, Hà Trùng sớm đã nghe thấy tiếng động trong phòng nhưng vẫn không dám tiến vào quấy rầy, lúc này đã qua canh ba, người trong điện còn chưa đi ra, nghĩ đến lúc canh năm hắn còn phải lâm triều, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng.
"Đã biết, an bài người đưa thái tử về, hôm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở đây."
Trong lòng U Ly, thái tử U Hi sớm đã ngủ từ lâu, U Ly vuốt ve đầu tiểu hoàng tử, trong mắt hiện lên ôn nhu.
Bùi Sắt tỉnh lại vào một ngày trời cao nắng đẹp, lúc đó trong nội phòng không có một bóng người, nàng hồi hộp chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi ra khỏi Cẩm Sắt cung, đến thẳng ngự hoa viên.
Trong đầu, như có từng hình ảnh nhảy ra, có giọng người, cảnh tượng, thậm chí còn có hình ảnh của một nam nhân rơi lệ, trong lòng nàng chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, lại không kiềm được, dọc theo đường đi, đầu óc không khỏi có chút hỗn độn.
"Hoàng thượng, đừng đi quá nhanh, ban ngày ban mặt, có ai dám can đảm cướp người trong hoàng cung, hơn nữa theo lời hạ nhân nói, trong đó cũng không có dấu vết dãy dụa nào, nói không chừng là nương nương tỉnh lại rồi tự đi ra ngoài, qua một lát, không bao lâu, cũng không chừng... Hoàng thượng... Hoàng thượng!"
Bước chân U Ly chợt dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm người phía trước, Hà Trùng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời cũng hết hồn, người đó đứng ung dung, như đang tìm đường đi, nhưng không phải là nương nương.
Người phía trước, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng suy nghĩ nhìn, một đường vừa đi, một đường vừa đánh giá bốn phía, trong miệng như còn đang lẩm bẩm, mãi đến khi thấy rõ hai người đang đứng phía trước, bước chân mới dừng lại, giật mình đứng ở nơi đó.
"Các ngươi là..."
"Bùi Sắt..."
U Ly thì thào vừa lẩm bẩm vừa đi lên một bước, bàn tay to nắm lấy nữ tử ôm vào ngực nghe nhịp tim đập mạnh của mình, mặc cho nàng có giãy dụa thế nào, hắn vẫn ôm chặt.
"Thật tốt, cuối cùng nàng cũng tỉnh!"
"Đồ háo sắc! Bốp!" Chính là, nghênh đón hắn không phải là tình nồng mật ý sau khi xa cách, mà là một bạt tai vang dội, Hà Trùng đứng một bên hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đã té ngã.
Ba tháng sau.
Đối mặt với tên quấy rầy mình mỗi ngày, còn không tiếc ôm tiểu chính thái đến, nói là con trai của nàng với nam nhân đó, Xuyên Nguyệt (tên hiện đại của Bùi Sắt, các bảo bối còn nhớ không?) thật sự không nhịn được, mặc kệ hắn có khuôn mặt tuấn mĩ như thần.
"Chết tiệt, sao không cút ngay đi, ngươi vĩnh viễn đừng hòng đi vào cửa Cẩm Tú cung của ta!" Đối mặt với tên mặt dày mày dạn như thế, lại còn là tên nam nhân không lúc nào là không "giở trò" với nàng, Xuyên Nguyệt hận không thể lấy đao, khoét hai lỗ trên người hắn, nhìn xem hắn còn có tinh lực đến mỗi ngày hay không.
"Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nương tử, nàng cứ theo thôi..." Người nào đó cười bí hiểm, một giây sau, trực tiếp kéo nàng lên giường.
Hoàn toàn văn