Tống Tụng không kết hôn với Vương gia thì sẽ không biết kết hôn với Lệ Tiêu lại phô trương như vậy. Hoành Nhân Hoàng đế tổng cộng có năm nam ba nữ, ngoại trừ Tứ công chúa gả xa, còn lại ở lại bên trong kinh thành cơ hồ toàn bộ đều đến ra mắt.
Trong đó Lục hoàng tử và Thất hoàng tử đều chưa đến nhược quán, chưa từng xuất môn kiến phủ. Bát công chúa là Hoàng hậu sinh, mới mười hai mười ba tuổi, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trước bàn, thập phần nhã nhặn lịch sự.
Tống Tụng không nhịn được cố lưu ý một chút Hoàng hậu cùng Thái tử. Hoàng hậu cười đến kín kẽ không một lỗ hổng, Thái tử điện hạ cũng là trạch tâm nhân hậu như trong truyền thuyết, lớn lên ôn nhuận, nói chuyện cũng rất ôn nhuận. Kiếp trước Tống Tụng bị Tống Ca hãm hại một hồi, nhìn thấy người khoác da dê như vậy là cảm thấy người ta mặt người dạ thú.
Từ hoàng cung về đã là xế chiều, tuyết cũng chất trên ngọn cây chưa kịp tan. Tống Tụng cùng Lệ Tiêu lên xe ngựa, nghe hắn nói: "Lão ngũ tính cách cương liệt, cùng ta ở trong quân doanh. Lão lục đầu óc tốt, quãng thời gian trước cùng phụ hoàng đi Đại lý tự hỗ trợ tra án. Lão Thất tuổi tác còn nhỏ, mẫu phi đi sớm, khi còn bé được nuôi dưỡng ở dưới gối mẫu hậu cùng ta, ngày mai phỏng chừng sẽ tìm ngươi chơi."
Hắn dăm ba câu khái quát bản tính của đệ đệ, Tống Tụng ghi nhớ, nói: "Vậy quan hệ của lão ngũ với chúng ta thì sao?"
"Mẫu phi của lão ngũ tương đối gần gũi Tần Hoàng hậu, không thân cận với chúng ta như vậy, mà tâm địa hắn không xấu, thẳng tính, rất trọng tình cảm."
Y cũng không che giấu quan hệ với Hoàng hậu cho Tống Tụng, lòng Tống Tụng mơ hồ có tính toán, không nhịn được nói: "Thái tử điện hạ làm người thế nào?"
Lệ Tiêu nhàn nhạt nói: "Thái tử trạch tâm nhân hậu, chân thực nhiệt tình, không khác lời đồn chút nào."
Tống Tụng nháy mắt một cái, luôn cảm thấy lúc hắn nhắc đến Thái tử có chút không giống những huynh đệ khác, nhưng sắc mặt Lệ Tiêu rõ ràng có chút không vui, y không hỏi nhiều, nhẹ nhàng cầm tay Lệ Tiêu.
Hắn nhìn y, Tống Tụng khẽ mỉm cười với hắn. Lệ Tiêu thấy thế, trực tiếp lại gần hôn miệng y một cái.
Tống Tụng: "..."
Y thu tay của mình, xoay mặt.
Về tới Vương phủ, Lệ Tiêu vào thư phòng xử lý quân vụ, Tề quản gia thì lại cầm một cái rương tới đây. Lão chào Tống Tụng, cung kính nói: "Bên trong là chi phí ăn mặc trong phủ, còn có sổ sách ân tình vãng lai thường ngày, cửa hàng kinh thành cùng trang tử khoản ngoài thành cũng đã thông tri một chút, muộn chút có thể giao lên. Ngoài ra, nô tài còn chuyên môn kiểm lại giá lễ của Vương phi, làm phiền Vương phi xem qua."
Tề quản gia là người khôn khéo, bây giờ Lệ Tiêu đối tốt với Tống Tụng tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, ngày sau y chính là chủ mẫu nói một không hai trong phủ, chờ Tống Tụng tự mình tìm lão muốn quyền lợi quản sự trong phủ, chẳng bằng tự mình kịp lúc giao ra, còn có thể lưu ấn tượng tốt trước mặt Vương phi.
Tống Tụng liếc nhìn rương phía sau lão, nói: "Nhiều như vậy, ta phải xem đến năm nào tháng nào?"
"Vương phi không cần phải gấp, từ từ xem, Hảo Vận đứa nhỏ này cũng là đứa lanh lợi, ngài nếu là có cái gì sai phái, gọi nó một tiếng là được."
Tống Tụng cũng không khách khí, nói: "Ta mới đến, ngày sau khẳng định còn phải dựa vào Tề quản gia, mong rằng vui lòng chỉ giáo."
"Vương phi nói gì vậy, lão nô tất nhiên ra sức theo ngài làm tùy tùng."
Lệ Tiêu quanh năm bận bịu quân vụ, sự vụ lớn nhỏ trong phủ cơ hồ toàn bộ đều là một tay Tề quản gia xử lý. Tống Tụng tin thì tin, nhưng bây giờ nếu ôm đùi vàng lớn Lệ Tiêu, tất nhiên cũng phải giúp hắn làm chút chuyện thật, thu chi thực tế nhiều ít y vẫn phải quan tâm.
Nhưng một rương danh sách, cũng không nhất thời vội vã. Tống Tụng trước tiên làm rõ ràng vật tư kho hàng, mắt thấy sắc trời sắp tối sầm, đến nhà bếp nấu canh chuẩn bị ăn lẩu cùng Lệ Tiêu. Vậy mà bên này chưa hầm xong canh, đã có người lại đây báo cho y: "Quân doanh có chút việc, Vương gia đi trước."
"Đã trễ thế này, có thể có chuyện gì cần phải qua gấp vậy?"
"Nô tài không rõ lắm."
Tống Tụng cũng không làm khó dễ người ta, y mất đi hứng thú nấu canh, bảo trù phòng tùy tiện lấy chút ăn rồi ngủ. Hôm sau Lệ Tiêu còn chưa trở lại, Tống Tụng dù sao cũng rảnh rỗi, gọi Tề quản gia lại đây: "Trong phủ chúng ta, có phải là có một thần y chuyên xem bệnh cho Vương gia?"
"Đúng vậy, vừa mới xuất môn du ngoạn một tháng, nói phải hái thuốc cho Vương gia, hai ngày trước mới trở lại. Vương phi không khỏe?" Tề quản gia một mặt lo lắng, Tống Tụng vội lắc lắc đầu, nói: "Người này đáng tin không?"
"Bên người Vương gia đều là người có thể tin."
Tề quản gia cho bảo đảm, Tống Tụng yên tâm, nói: "Làm phiền Tề quản gia mời hắn tới, chẩn mạch cho ta."
Tề quản gia lĩnh mệnh đi, một hồi thật lâu mới kéo một nam tử đang ngáp đi tới. Hắn hơi híp mắt lại một bộ chưa tỉnh ngủ, lười biếng hành lễ với Tống Tụng: "Thảo dân Kỷ Doanh, bái kiến Vương phi."
Tống Tụng thấy hắn trước sau đôi mắt híp lại, tâm tư còn giống như lưu ở trên giường, không nhịn được kinh ngạc, cân nhắc hắn vô lễ như thế, lại còn có thể sống lâu như thế, y lễ độ nói: "Không cần đa lễ, làm phiền thần y."
Y ôn hòa rốt cục làm Kỷ Doanh nhấc mí mắt lên nhìn y một cái. Cái nhìn này, hắn nhớ ngay, nhớ tới Tề quản gia nói với hắn lần trước Tống Tụng mèo mù gặp cá rán trấn an Lệ Tiêu phát rồ. Chẳng trách, hóa ra Lệ Tiêu cũng là người thấy sắc sáng mắt.
Hắn ngồi xuống trước bàn, nhìn cổ tay Tống Tụng đưa qua, vừa muốn sờ, đột nhiên bị Tề quản gia đá ghế tựa một cái, vì vậy lấy khăn mùi soa đặt lên, chẩn chốc lát, hơi có chút quái lạ nhìn Tống Tụng một cái. Trong ánh mắt mong đợi của Tống Tụng, hắn nói: "Thân thể Vương phi có chút hàn khí, nhưng không quan trọng, ngày thường ăn nhiều đồ ăn đuổi khí lạnh, chú ý không để lạnh, buổi tối ngâm chân nước nóng, không quá đáng lo."
Hắn thu tay về, cũng nhấc khăn đi, phủi mông một cái chuẩn bị đi. Tống Tụng vội hỏi: "Không có gì khác?"
Kỷ Doanh nói: "Vương phi chính là thiên tuyển chi tử, nhất định phúc phận lâu dài, không cần sầu lo."
Đây là đổi cách cười nhạo y buồn lo vô cớ. Tống Tụng cũng không để ý, trong lòng y đã mơ hồ có dự cảm không tốt, xác định nói: "Thật sự không có cái khác?"
Kỷ Doanh cười khẽ một tiếng, hắn tuy rằng ở trong Vương phủ, mà lại vẫn chưa bán cho Vương phủ, trong ngày thường xem chẩn cho người khác phí chữa trị đã vượt qua ngàn bạc, còn phải nhìn hắn có nguyện ý hay không. Bây giờ Tống Tụng này ngược lại vừa mới vào phủ đã không thể chờ đợi được nữa lợi dụng tài nguyên, nhanh chóng gọi hắn đến xem chẩn, không trả tiền, còn không tin hắn. Hắn nói: "Vương phi nếu không tin cũng có thể đến y quán ngoài thành nhìn một cái."
"Tiên sinh, tiên sinh dừng chân."Tống Tụng gọi hắn lại, cho mọi người lui hết, đi tới phía sau Kỷ Doanh nói: "Tiên sinh vừa nãy dùng khăn che, có xem trực tiếp không?"
Kỷ Doanh nói: "Có chút mạch, tại hạ không cần chẩn, chỉ nhìn sắc mặt có thể nhìn ra. Vương phi sắc mặt hồng hào, có thể thấy được thập phần khoẻ mạnh. Tuy nhiên, nếu ngài có sầu lo gì, không ngại nói thẳng, tại hạ còn phải về ngủ bù."
"Ta... Ta muốn nhìn một chút ta có hỉ mạch không."
Cả người Kỷ Doanh hơi run một cái, hắn quay đầu nhìn Tống Tụng. Ánh mắt y trong suốt mà ẩn hàm mong đợi, thấy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào mình không tha, y cũng có chút lúng túng, nói: "Nếu như tiên sinh xác định không có, vậy, vậy coi như là ta suy nghĩ nhiều."
Tống Tụng quay người, rồi lại bị hắn gọi lại: "Ngài, ngài chờ một chút..."
Tống Tụng lập tức quay lại, Kỷ Doanh ho khan một cái, nói: "Lại, lại chẩn một lần."
Tống Tụng vội vàng ngồi xuống, ngoan ngoãn duỗi tay ra. Kỷ Doanh nhìn vẻ mặt của y, đánh bay ý nghĩ Vương phủ nhiều hơn một người điên, nghiêm túc đặt tay lên cổ tay của y. Trong chốc lát, hắn nhìn Tống Tụng, ánh mắt đã mang tới mấy phần không chắc chắn.
"Mạch đập của Vương phi... So với nam tử bình thường hư nhược một chút." Hắn cau mày, lần thứ hai đối diện với đôi mắt trong suốt, cuối cùng là xác định Vương phủ ngoại trừ một người điên, còn nhiều thêm kẻ ngu si, cũng không biết có phải là Phong Vương dọa sợ không. Hắn thu tay về, nói: "Vương phi ngày gần đây từng xuất hiện ảo giác gì?"
Tống Tụng lắc đầu.
"Hay là đau?"
Lần thứ hai lắc đầu.
"Làm sao ngài cảm thấy mình có thể có hỉ mạch?"
Tống Tụng ý thức được ý tứ của hắn, nhất thời có chút thất vọng, càng nhiều vẫn là lúng túng. Y yếu ớt thu tay về, nhỏ giọng nói: "Thật sự không có à?"
"..." Kỷ Doanh không thể nhịn được nữa, nhưng lại sợ mình nổi nóng dọa y càng ngu hơn, hắn ôn hòa nói: "Yên tâm, trừ phi mặt trời mọc từ phía Tây, ngài không có hỉ mạch, ngoan."
Tống Tụng nghe hắn nói như thế, lập tức mới mẻ nói: "Vậy nếu ta có thì sao?"
Ông trời có mắt, điên điên ngốc ngốc gộp thành một đôi. Kỷ Doanh lộ ra một cái biểu tình quỷ dị, nói: "Nếu ngài có, ta làm nhi tử của nó, gọi ngài một tiếng gia gia, có được hay không?"
Tống Tụng nghĩ đến biểu tình không coi ai ra gì khi hắn vào cửa, mắt hơi chuyển động, nói: "Nhưng ta không tin, ngươi kí cho ta."
"Ngài tiểu ngốc... Tiểu khả ái này." Kỷ Doanh một mặt lương y như từ mẫu, hắn lấy giấy bút, viết chữ rồng bay phượng múa, nói: "Ta kí cho ngài, ngài đó, ăn cơm thật ngon, ngoan ngoãn dưỡng đầu óc, phải nghe lời, biết không?"
Tống Tụng thu chứng từ, một mặt ngoan ngoãn nói: "Ồ."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngốc ngốc: Vương gia, đêm nay...
Điên điên:?
Tên này lại nghĩ đến ta?