Lệ Tiêu là núi vàng của Tống Tụng, ở cùng Lệ Tiêu thì y có thể nắm giữ tất cả những gì kiếp trước đã bỏ qua. Đây là nguyên nhân lớn nhất tối hôm ấy Tống Tụng đồng ý đi cùng Lệ Tiêu.
Y không nghĩ tới Lệ Tiêu có thể nói ra lời như vậy với y. Nghe thế nào cũng cảm thấy rất không chân thực. Tống Tụng biết mình là thuốc trị bệnh điên của hắn, tuy rằng y không biết lý do, mà đây xác xác thực thực đã xảy ra, sự thực không cho phép y không tin.
Mà... Lệ Tiêu nói lời này, y thực sự không biết đáp lại như thế nào.
Y thử suy tư một chút trong đầu, nửa ngày mới hơi có chút cảm động nói: "Đa tạ điện hạ."
Lệ Tiêu dừng một chút, con ngươi đen nhánh hơi híp lại. Hắn buông tay Tống Tụng ra, y lập tức rụt về, y siết chỗ Lệ Tiêu hôn qua, đối diện với đôi mắt hắn, nở nụ cười, nói: "Ta cũng thích điện hạ."
Y không phải rất thích ứng bầu không khí như vậy, bàn tay sờ sờ bụng. Y hít một hơi, vừa muốn mở miệng, lại nghe Lệ Tiêu nói: "Tống quốc công hôm nay phải tiến cung đi cầu thánh chỉ."
"Thánh chỉ?"
"Dựa theo quy củ, không cho bản vương ra vào Tống gia trước khi kết hôn." Ngữ khí hắn nhàn nhạt, Tống Tụng lại căng thẳng trong lòng. Lệ Tiêu những năm này chính là như vậy, tất cả mọi người thấy hắn đều sợ hắn. Y há miệng, muốn nói gì, Lệ Tiêu lại mở miệng lần nữa: "Nhưng đổi lại, phụ hoàng sẽ nói cho hắn biết điều kiện của ta."
Tống Tụng không hiểu ra sao, mãi đến tận khi Lệ Tiêu đưa y về Tống phủ, y mới đột nhiên ý thức được đối phương làm gì.
Tần thị đang khóc lóc om sòm: "Ta mới là chủ mẫu cái nhà này! Phó Hương nàng chỉ là một nữ nhi nhà thương nhân, làm sao có thể đánh đồng với ta? Ta không tin bệ hạ ép ngươi đưa nàng làm chính thất, ta không cho nàng bước vào từ đường tổ tông! Ta không cho!!"
Tống quốc công đã thấy Tống Tụng vào, hắn mở thánh chỉ trong tay ra, cau mày nói với Tống Tụng: "Bệ hạ đã hạ chỉ, bài vị của mẫu thân ngươi cũng vào từ đường, ngày mai ta sẽ thỉnh tộc trưởng viết tên của nàng vào gia phả, từ đây ngươi là con trưởng... Phong Vương sẽ không tới đây nữa chứ?"
Tống quốc công tên là Tống Hoằng, lúc còn trẻ là mỹ nam tử xa gần nghe tên, bằng không Tần thị cũng sẽ không đuổi tới muốn gả cho hắn. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới đưa đến bi kịch của Phó Hương. Nàng rõ ràng là dùng thân phận chủ mẫu gả vào, lại bị người có quyền thế tu hú chiếm tổ chim khách.
Tống Tụng nhìn phụ thân mình, nhìn hắn đầy mặt không vui, lại nhìn thần sắc phẫn hận của Tần thị, bỗng nhiên không nhịn được cười. Y nói: "Ta biết rồi."
Y quay người muốn đi, Tống quốc công lại hết sức không thoải mái: "Ngươi cũng không có gì muốn nói?"
"Nói cái gì? Cảm tạ?" Tống Tụng nghiêng đầu, giữa hai lông mày mơ hồ kèm theo mấy phần tận lực hung hăng: "Bây giờ ta đã sắp thành hôn cùng Bình vương, từ đây một mình ta đắc đạo, các ngươi thì lại gà chó lên trời, dựa vào ta, đương nhiên sẽ không ít đi chỗ tốt của các ngươi."
Tần thị bị dáng dấp vênh váo tự đắc của y làm giận rách cả mí mắt, nhịn không được nhào tới y. Bạch Nham bên người Tống Tụng lập tức ra tay, một chưởng đánh vào bả vai nàng, vỗ nàng về bên người Tống quốc công. Hắn ôm quyền nói: "Vương gia có lệnh, Vương phi tương lai không được có bất kỳ sơ thất nào, hai vị, đắc tội."
Tần thị không thể nào tiếp thu được mình không còn là độc nhất vô nhị, nằm úp sấp ở trên người hắn khóc bù lu bù loa. Tống Hoằng ngắm nhìn thân ảnh Tống Tụng rời đi, lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nhi tử này, làm sao sẽ biến thành như vậy? Nó trước đây ngoan như vậy, nói cũng không dám nói lớn tiếng, thấy hắn chỉ gọi một tiếng cha như ruồi muỗi, vĩnh viễn dùng ánh mắt quấn quýt cùng sùng bái nhìn mình. Nhưng nhìn y bây giờ, lưng ưỡn lên thẳng tắp, con mắt quét tới, mơ hồ mang theo vài phần hình ảnh cao cao tại thượng bễ nghễ, như thể xem người một nhà là giun dế.
Có lẽ là nhận ra được sự tình đã không có cách nào cứu vãn, ngày hôm sau, Tống Hoằng sai người lấy danh mục quà khi Phó Hương gả vào phủ Quốc công tới cho Tống Tụng. Năm đó từng hòm từng hòm đồ nhấc vào, cũng phải ghi lại trong danh sách, khó làm giả, chỉ là phát hiện có vài đồ biến mất, cũng có vài thứ đều biến thành đồ chôn dưới đất. Tống Tụng nhìn một lần, trong lòng biết Tống Hoằng không thể thật sự giao toàn bộ đồ cưới ra đây, cũng không có cưỡng cầu, nói với người kia: "Giá lễ của ta, chiếu theo cái này an bài đi."
Người kia cũng không dám nhiều lời, vội vã đi bẩm lại.
Thời điểm Phụ quốc thừa tướng gả nữ nhi cũng không phô trương như nữ nhi thương gia Phó Hương, Tống Tụng một lần này cũng phải lấy tài sản của phủ Quốc công đi mấy phần, lúc này không biết đối phương đau lòng thành dạng gì.
Sau khi tên Phó Hương vào gia phả, bài vị cũng rất nhanh được dời đến từ đường Tống gia. Sau khi Tống Tụng nghe nói, đi bái. Y quỳ gối trên bồ đoàn, thầm nghĩ cũng không biết mẫu thân có thể nhìn thấy mình hay không.
Năm đó sau khi chết y làm quỷ hồn trôi tới trôi lui rất lâu, tình cờ cũng có thể nhìn thấy những quỷ ảnh khác, nhưng chưa từng thấy hồn phách của Phó Hương, cũng không biết có phải nàng đã rời đi từ lâu hay không.
Y ở lại bên trong từ đường một hồi, đứng lên đi về viện mình. Khoảng thời gian này Lệ Tiêu quả nhiên tuân lời hứa không tới. Tống Tụng có lúc thường thường hồi tưởng lại ngày tháng năm đó thành quỷ trôi tới trôi lui.
Y có lúc cảm thấy, Lệ Tiêu biết Tống Ca không phải là mình. Hắn giả làm Tống Tụng lên làm Hoàng hậu, hậu cung chỉ có một mình Tống Tụng, mà lại rất ít khi đi gặp Tống Tụng. Có lúc Tống Ca gọi hắn qua, hắn từ trước tới nay cũng không qua đêm, mà những chuyện đó cũng chỉ là Tống Tụng nghe nói, y cũng không nguyện ý liên tục nhìn chằm chằm vào mặt Tống Ca giả dạng mình, phần lớn thời gian y đều ở bên cạnh tiểu hoàng tử.
Mà Lệ Tiêu cũng phi thường yêu thích tiểu hoàng tử. Nhớ tới vừa mới vào cung không lâu, tiểu hoàng tử ngẫu nhiên bị phong hàn, sức khỏe rất yếu. Tiểu từ kia nằm ở trên giường, con ngươi tròn vo liên tục nhìn chằm chằm vào y. Tống Tụng hỏi nó: "Ngươi thấy ta?"
Tống Tụng hậu tri hậu giác rõ ràng đó là bởi vì do sức khỏe của tiểu tử suy yếu, có thể nhìn thấy mình, y không dám tiếp tục xuất hiện nữa, dù cho hài tử không nhìn thấy y cũng được, y chỉ muốn nó khoẻ mạnh.
Vào lúc ấy, người trong cung đều biết bệ hạ thương yêu tiểu hoàng tử nhất, vì vậy tiểu tử sinh bệnh cứ như vậy rất nhanh truyền đến trong tai phụ hoàng nó. Sau khi phụ hoàng nghe xong lập tức buông hết chuyện trong tay, vội vã chạy đến.
Tống Tụng trốn sau cây cột, nhìn hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt ôn nhu nói chuyện với tiểu tử. Tiểu hài tử không giấu tâm sự, bi bô nói với hắn: "Ta vừa mới nhìn thấy cha."
Lệ Tiêu lập tức nghiêng đầu hỏi, người ở bên cạnh dồn dập lắc đầu: "Hoàng hậu hai ngày này đang cầu phúc cho bệ hạ, còn ở Phật đường đọc kinh."
Sau khi tiểu hoàng tử vào cung không lâu, Lệ Tiêu ra lệnh ôm nó từ chỗ Hoàng hậu đi ra, chuyên môn xếp đặt một tẩm cung cho một đứa trẻ ở, phái một đám người tiền hô hậu ủng chăm sóc, dù Tống Tụng vẫn luôn không hiểu, tại sao hắn không cho tiểu hoàng tử và Tống Ca ở cùng một chỗ.
Lệ Tiêu không chiếm được đáp án từ thái giám, hỏi tiểu hoàng tử: "Hoàng nhi nhìn nhầm rồi sao?"
Tiểu tử lắc đầu liên tục, bảo đảm không có, nó còn giơ tiểu móng vuốt lên: "Cha hôn nhẹ."
Tống Tụng xác thực hôn nó.
Ngày đó Lệ Tiêu vẫn luôn ở cùng tiểu hoàng tử mãi đến tận khi nó ngủ, Tống Tụng trôi qua lặng lẽ xem nhi tử, nam nhân lại đột nhiên ngước mắt, như thể thật sự thấy được y.
Mặc dù hắn chẳng mấy chốc sẽ tự giễu lắc đầu, phủ nhận ảo giác của mình.
Tống Tụng thường xuyên ngồi ở bên cạnh hắn hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?"
Mà không có người trả lời.
Nhưng cảm giác Lệ Tiêu nhìn thấy y, càng rõ ràng vào thời điểm hắn phát rồ. Có đến vài lần, hắn thậm chí nhấc theo kiếm thẳng tắp đi tới chỗ y, khi thân thể của hắn xuyên qua Tống Tụng, hắn lập tức điên lợi hại hơn, như mãnh thú đột nhiên có ý thức cường liệt.
Mà liên quan với kiếp trước Lệ Tiêu đến tột cùng có thật sự từng thấy y hay không, chú định không thể nào biết được.
Tống Tụng hít một hơi khí lạnh đầu mùa đông, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh: "Tống Tụng... Sao ngươi còn chưa chết?"
Tống Thời.
Tống Tụng quay mặt sang, nhìn thiếu niên bọc áo khoác màu xám, từ vẻ mặt ngạc nhiên của hắn cơ hồ rõ ràng Tần thị vẫn chưa nói chuyện y sắp thành hôn với Lệ Tiêu cho hắn biết. Nói không chừng vì động viên Tống Thời, nàng còn lừa hắn nói mình đã bị Phong Vương giết chết.
Y tri kỷ nói: "Đâu chỉ không chết, qua hai ngày nữa, ta và Vương gia sẽ thành hôn."
Tống Thời ngây ngẩn cả người.
Tống Tụng không để ý tới hắn nữa, tăng nhanh bước chân đi về phía viện của mình, quả nhiên rất nhanh nghe thấy Tống Thời rít gào: "Ta không tin!! Tống Tụng, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nói rõ ràng!"
Mà trên người hắn có thương tích, làm sao có khả năng đuổi được Tống Tụng, còn giận dữ công tâm ho ra một ngụm máu.
Tần thị sinh ra mấy hài tử này, đều là trời sinh đỏ mắt, lòng ghen tỵ phi thường mạnh, nếu như là người khác tiên thiên cao hơn hắn một đầu thì thôi, nhưng người phía dưới từ nhỏ đã bị đạp dưới chân như Tống Tụng, lập tức đạp trên đầu họ, muốn họ thanh thanh thản thản tiếp thu, đích xác cũng khó khăn.
Mà không quản Tống Thời nghĩ như thế nào, nên tới vẫn phải tới.
Ngày mười lăm tháng mười một, trời rơi tuyết lớn, Tống Tụng dùng thân phận con trưởng đích tôn cùng Lệ Tiêu thành hôn. Có người đứng ở phủ Quốc công xin điềm tốt, thấy kiệu hoa từ cửa chính nhấc ra, tiếp đó là một đội người, sau đó là giá lễ kéo dài, khăn đỏ điểm xuyết vàng, từng hòm từng hòm từ bên trong nhấc ra, dọc theo kinh thành kéo một vòng, mãi cho đến khi kiệu hoa đặt xuống tại cửa Vương phủ, một hòm giá lễ cuối cùng mới xem như là ra ngoài cửa Công phủ.
Quang cảnh cực kỳ khí thế, khiến người nhìn hoa mắt.
"Không nghĩ tới phủ Quốc công phô trương như thế!"
"Ngươi biết cái gì, trong đó còn có sính lễ của Vương gia, mấy ngày trước đây nhấc vào bao nhiêu, bây giờ lại phải nhấc lại bấy nhiêu."
"Vậy cũng không ít... Bình vương điện hạ thật là có phúc khí, Vương phi thực sự là gia tài ngàn bạc."
"Các ngươi có phải là đã quên mất ngày Phó Hương gả vào phủ Quốc công không? Giá lễ của nàng kéo hai vòng kinh thành, ngươi nói dòng dõi lớn như Phó gia, là ngoại tôn như vậy, giá lễ không cho hắn thì cho ai? Ta nói những thứ này, khẳng định vẫn đều là Tống gia ăn xong còn thừa lại."
"Các ngươi nói năm đó Phó gia kia..."
"Hôm nay đang đại hỉ, nói xúi quẩy cái gì."
...
Trong vui sướng, Tống Tụng cảm giác cỗ kiệu hạ xuống, sau đó người trước kiệu cong người, có người vén màn kiệu lên. Y khom lưng đi xuống từ bên trong, y tùy ý tay kia nắm tay mình, đạp chậu than, lại lướt qua ngưỡng cửa Vương phủ cao cao, cùng hắn đi một đường vào trong phòng.
Hôm nay Vương phủ tuy rằng không ít người đến, mà ngoại trừ tiếng kèn vui sướng, lại không đặc biệt náo nhiệt. Đặc biệt là địa phương Lệ Tiêu xuất hiện, dù cho có người, cũng thập phần quạnh quẽ, không ai dám tùy tiện nói.
Xướng tụng càng rõ ràng.
"Nhất bái thiên địa —— "
"Nhị bái cao đường —— "
"Phu thê giao bái —— "
Tống Tụng lạy từng cái, cuối cùng cúi đầu, y yên tĩnh khom người, chờ Lệ Tiêu ngẩng đầu trước.
Thành hôn phu thê giao bái, có một quy định bất thành văn, đó chính là người ngẩng đầu trước thì địa vị lại càng cao hơn. Mỗi khi thành hôn, đều là nữ tử cúi đầu thấp hơn trượng phu, đây cũng đại biểu ngày sau trong địa vị gia đình, muốn chỉ trượng phu làm chủ.
Mà, Lệ Tiêu vẫn luôn chưa có ý ngẩng đầu.
"Tiêu nhi?"
Âm thanh này truyền đến, Tống Tụng nổi da gà lên, bệ hạ đích thân đến!
Có tiếng này, Lệ Tiêu chậm rãi đứng thẳng người, Tống Tụng cũng theo bản năng đứng thẳng, đầu óc của y nhất thời có chút rối như tơ vò.
Rất nhiều thân vương thành hôn, kim thượng thông thường đều là đưa chút lễ vật lại đây, tân nương kính trà, cũng đều là ngày thứ hai thành hôn mới tiến cung. Dù sao Hoàng đế bận rộn quốc sự, không thể đi tham gia từng lễ cưới, phỏng chừng cũng là lúc Thái tử đại hôn mới tới.
Khó trách lúc họ bái đường trong phòng yên tĩnh như vậy, không chỉ là uy danh Lệ Tiêu, còn có một vị thái sơn đè lên.
Y bỗng nhiên nghĩ tới câu nói kia, văn có thể định quốc, võ có thể tề gia, thiên hạ sau này trong lòng bàn tay ta!
Năm đó lúc hắn hăng hái nói những câu nói này, có bao nhiêu mong hóa rồng, bây giờ sợ sẽ có bao nhiêu đau lòng...
Kim thượng quả thật thương yêu Lệ Tiêu nhất.
Tống Tụng suy nghĩ miên man được đưa vào gian phòng, hỉ mẫu run lập cập nói lời cát tường. Lệ Tiêu liếc mắt một cái, nói: "Lui xuống đi."
Mấy nha hoàn vội vội vàng vàng thả khay xuống, cố gắng trấn định chạy ra ngoài. Lệ Tiêu thì lại tiện tay cầm hỉ xứng, nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của nương tử lên.
Tống Tụng lúc này được nuôi tốt hơn nhiều, hai gò má vốn hõm vào đẫy đà lên, thêm xiêm y đỏ tươi, càng có vẻ mặt đặc biệt trắng, ngũ quan cũng càng thêm tinh xảo dễ nhìn, mỗi một thước mỗi một tấc, cũng giống như là lớn theo dáng vẻ Lệ Tiêu yêu thích.
Tống Tụng sợ nhất hắn nhìn mình như vậy, y dời tầm mắt, nói: "Bệ hạ còn ở bên ngoài, điện hạ nhanh đi ra ngoài đi."
"Lấy thưởng rồi lại đi." Lệ Tiêu lại gần, nói: "Tụng nhi có thể cho không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng:... Cho không nổi.