Quốc phu nhân bị ép vui vẻ miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt hơi trắng.
Hoàng hậu cũng khô cằn nở nụ cười.
Lệ Tiêu xác thực có chứng bệnh điên, mà năng lực hắn thể hiện ra lúc thanh tỉnh là không thể nghi ngờ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao rõ ràng là có bệnh điên, bệ hạ vẫn nguyện ý trọng dụng hắn.
Mà như vậy, vị trí chính thất trong phủ Lệ Tiêu tất nhiên cũng không thể tùy tùy tiện tiện. Hắn điên thế nào, thích nam nhân thế nào, đi xin chỉ tứ hôn với bệ hạ thế nào, đây đều là chuyện của bản thân hắn. Vô luận kết quả cuối cùng có thể thành hay không, bệ hạ cũng nhiều lắm là trách cứ hai câu, nói hắn hồ đồ, dù sao cũng là phụ tử ruột.
Nếu Hoàng hậu chủ động đề cập chuyện này với bệ hạ, cảm giác kia sẽ thay đổi.
Nàng đến cùng không phải thân mẫu của Lệ Tiêu, bỗng nhiên muốn tìm một thứ tử làm chính thất cho Lệ Tiêu, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ cho rằng rắp tâm bất lương, còn có thể ảnh hưởng ấn tượng với Thái tử.
Nàng vừa muốn mở miệng uyển chuyển biểu đạt một ít cái nhìn của mình, chợt nhìn thấy Lệ Tiêu đứng lên. Hoàng hậu thiếu chút nữa nhịn không được sụp lưng xuống.
Lệ Tiêu lại làm tư thế mời, "Cải lương suông không bằng hành động, chúng ta hiện tại đi tìm danh phận cho Tụng nhi đi?"
Hoàng hậu cố gắng trấn định dưới lời mời của Lệ Tiêu, thái giám hai bên thì lại cảnh giác nam nhân tuấn mỹ trước mặt. Nếu hắn phát bệnh, lập tức che chở Hoàng hậu nương nương chạy trốn.
Hoàng hậu không hổ là Hoàng hậu, dù cho tâm lý đã cực sợ, lại vẫn như cũ bảo trì đoan trang. Nàng cười nói: "Tiêu nhi có phải là có chút cuống quá? Việc này vẫn phải trưng cầu một chút ý kiến của Tống công tử chứ?"
Nàng biết Lệ Tiêu nghiêm túc, vào lúc này chỉ có Tống Tụng có thể ngăn cản hắn không thể chờ đợi được nữa.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Tống Tụng ——
Đột nhiên trời giáng xuống quang vinh như vậy, về tình về lý, y phải biểu thị một chút kinh hoảng hoặc tài cán gì chứ?
Tống Tụng từ khi Lệ Tiêu mở miệng nói xin chỉ tứ hôn, đã đầu óc hơi không rõ, sau lại thấy thái độ Lệ Tiêu cứng rắn, càng cảm giác ngón tay ngứa ngáy, tim đập nhanh hơn.
Đột nhiên bị điểm danh, y không thể không đứng lên, dáng dấp văn văn nhược nhược rơi vào trong mắt Hoàng hậu lại cảm thấy là làm ra vẻ.
Nhưng y càng ra vẻ càng tốt, chỉ cần y mở miệng uyển chuyển dối trá chối từ hai câu, nàng có thể mượn sườn núi đuổi lừa, bỏ chuyện này qua, làm như chưa xảy ra gì ——
"Điện hạ một mảnh lòng son, thảo dân thụ sủng nhược kinh."
Hoàng hậu gật gật đầu, ánh mắt tràn ra mấy phần thoả mãn, hài tử nhẫn nhục chịu đựng, đến cùng vẫn có chút tự mình biết mình.
Tống Tụng tiếp lời Hoàng hậu nói: "Việc này tất cả nghe theo điện hạ dặn dò, đa tạ Hoàng hậu nương nương tác thành."
Tươi cười của Hoàng hậu cứng đờ trên mặt.
Lệ Tiêu trong nháy mắt cười ha hả: "Tụng nhi cùng nhi thần phu thê tình thâm, bây giờ còn thiếu mẫu hậu làm mai mối. Mẫu hậu, thỉnh?"
Đôi mắt của hắn rơi vào trên mặt Hoàng hậu, trong con ngươi rõ ràng ra mấy phần thâm trầm uy hiếp. Hoàng hậu sợ làm hắn khó chịu phát điên, thoáng cứng đờ, đành phải từ trên ghế đứng lên.
Vạn vạn không nghĩ tới, Tống Tụng nhìn văn nhược yếu đuối, nói chuyện làm việc lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, không chỉ không hề có tác phong quân tử, ngược lại có mấy phần phố phường lưu manh không biết xấu hổ, nhìn thấy cành vàng buông xuống lập tức ôm đùi, thanh cao thận trọng trong sách thánh hiền bị nhét vào bụng chó rồi!
Phong Vương thân phận cao quý, đầu óc còn có bệnh xấu, muốn lấy y làm chính thất còn chưa tính, Tống Tụng này rốt cuộc là ai cho dũng khí dám một lời đồng ý cuộc hôn nhân này? Y cũng không chiếu gương nhìn mình xứng hay không xứng!!
Tống phu nhân theo Hoàng hậu bị Lệ Tiêu áp đi ở đằng trước, Tống Tụng thì lại thoáng đi chậm một bước đi theo bên người Lệ Tiêu. Đi đi lại lại, Lệ Tiêu bỗng nhiên kéo tay y lôi y đến trước người cùng mình song song.
Tống Tụng nhấc lông mi lên liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Như vậy không hợp quy củ."
"Ngươi vừa rồi cũng không đáp lời theo quy củ." trong giọng Lệ Tiêu mang theo vài phần trêu đùa, Tống Tụng nhịn không được cong cong mắt, hai má lại hơi đỏ ửng.
Y đương nhiên biết dáng dấp mình đuổi theo Lệ Tiêu thực sự quá vô liêm sỉ, nhưng y cũng biết rõ, vừa rồi nếu đáp lời theo quy củ, vui vẻ chỉ có Hoàng hậu và Tống phu nhân. Lệ Tiêu dù cho không trách cứ y, cũng tất nhiên không vui, còn bản thân Tống Tụng... Bảo vệ mặt mũi thì thế nào, thời điểm đó ý của Hoàng hậu, cũng không có người nhớ tới y tri tình thấu lý hiểu tiến lùi, chỉ cảm thấy y dối trá giả thanh cao, sau lưng không chắc còn có thể cười nhạo y không biết điều.
Chẳng bằng từ tâm, còn có thể dỗ Lệ Tiêu vui vẻ, dù sao nam nhân này mới là núi vàng đời này y dựa vào.
Trong lòng y tính toán vài lần, trên mặt nửa điểm cũng không biểu hiện, chỉ là hơi dùng sức nắm ngón tay Lệ Tiêu.
Con mắt Lệ Tiêu lóe lóe, tim đập thoáng chậm mấy lần, ho nhẹ một tiếng xoay mặt.
Tống phu nhân đi theo bên cạnh Hoàng hậu bước đi không nhanh không chậm, cả người cũng căng thẳng. Nàng trong thâm trạch đại viện có thể diễu võ dương oai, thế nhưng gặp phải nhân vật hung hiểm như Lệ Tiêu, nửa điểm biện pháp cũng không có.
Hoàng hậu lúc này cũng là trâu không bắt chó đi cày, có chút oán giận nàng, mà rốt cuộc là muội muội ruột thịt, nàng cũng không đành lòng nói cái gì.
Ngược lại là Tống phu nhân không nhịn được trước, nhỏ giọng nói: "Ngài thật sự muốn làm mai mối cho Phong Vương với tiện chủng kia?"
Hoàng hậu bấm nàng một cái, thoáng tăng nhanh bước chân, muốn nhanh một chút chạy trốn khỏi khí tràng của Lệ Tiêu.
Dùng thân phận của Tống Tụng, không phải tùy tùy tiện tiện có thể gặp mặt thiên nhan, cho nên Lệ Tiêu cùng Hoàng hậu đi vào, y cùng Quốc phu nhân đứng chờ ở bên ngoài.
Vừa rời đi phạm vi khí tràng của Lệ Tiêu, ánh mắt Tống phu nhân rất giống như muốn ăn y. Tống Tụng yên tĩnh đứng ở đó, lại phát hiện Tống phu nhân đột nhiên hơi di chuyển chân về phía y, dùng giọng rất nhỏ mắng một câu: "Chó má không biết xấu hổ."
Nữ nhân này cũng thật là tận dụng mọi chỗ không cho y dễ chịu. Tống Tụng thở dài, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, nói: "Nếu như ngài nói nhiều một câu, ta sẽ cáo trạng với điện hạ."
Tống phu nhân cười lạnh nói: "Hoàng cung đại nội, hắn có thể làm khó dễ được ta?"
"Hoàng cung đại nội?" Tống Tụng cân nhắc nhìn nàng một cái, "Phong Vương phát bệnh lục thân không nhận, làm sao, ngài thật sự muốn nằm thẳng cẳng trong Tử Cấm thành hả?"
"Ngươi..."
Người điên không có thần trí rất đáng sợ, người điên vương hầu không có thần trí còn võ nghệ siêu quần... Vậy thì không phải là chỉ là một từ đáng sợ có thể hình dung. Hắn chỉ cần giết không phải người dao động quốc gia, bệ hạ vô cùng có khả năng hời hợt bỏ qua. Tống gia dù cho có tước vị, Tống phu nhân cố nhiên có phong hào, mà không có thực quyền trong mắt bệ hạ, cũng chỉ là sâu gạo ăn trắng bổng lộc mà thôi, thêm một kẻ không nhiều, thiếu một kẻ cũng không ít.
Da mặt Tống phu nhân co quắp một chút, "Cáo mượn oai hùm, ta xem ngươi có thể uy phong đến khi nào!"
Tống Tụng nhàn nhạt nói: "Xin khuyên phu nhân hiếu khách một chút, nếu như hôm nay bệ hạ nguyện ý tứ hôn, ngày tháng ta cáo mượn oai hùm có thể vẫn dài... Vậy ngài phải cẩn thận."
Lưng Quốc phu nhân bỗng nhiên bốc lên khí lạnh, rồi bật cười một tiếng, nàng nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Nàng bình tĩnh nói: "Phong Vương thân phận cỡ nào? Ngươi tiện chủng như vậy, rửa chân cho hắn cũng không xứng, còn muốn vào phủ làm Vương phi chính thất thật? Cho ngươi xuân thu đại mộng!"
Tống Tụng bình tĩnh dời bước chân, hơi di chuyển sang một bên, không tiếp tục khoe miệng lưỡi nhanh nhảu nữa.
Tống phu nhân lấy ánh mắt khoét y một cái. Nếu không phải đây là trước Dưỡng Tâm điện, nàng nhất định phải cho y mấy cái châm, hung hăng dằn vặt một phen.
Trong lòng nàng không ngừng xoay vần ý nghĩ ác độc, lại trong hoàng cung, chỉ có thể âm thầm đè xuống.
Không biết qua bao lâu, bên trong bỗng nhiên có người đến gọi. Tống phu nhân vội vàng sửa lại một chút châu ngọc trước ngực, cất bước đi vào, cùng Tống Tụng bái kiến. Hoàng đế mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên, cho trẫm nhìn một cái."
Tống Tụng đúng mực ngẩng mặt lên. Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn, gật đầu, lại cười nói: "Ngược lại là hài tử tuấn tú, người đến, cho ngồi."
Mẫu tử hai người tạ ơn bệ hạ. Tống Tụng ngồi xuống bên cạnh Lệ Tiêu, Tống phu nhân thì lại nghi ngờ đầy bụng ngồi phía dưới Hoàng hậu, chỉ nghe Hoàng đế hỏi mấy câu với Tống Tụng, sau đó chuyển hướng về phía Quốc phu nhân, nói: "Tống phu nhân thấy chuyện này thế nào?"
Thấy thế nào? Trước mặt Hoàng đế thì dù có ý kiến gì, tất nhiên cũng không thể thật sự nói ra. Tống phu nhân cười nói: "Việc này xin bệ hạ làm chủ!"
Nói cho cùng, bệ hạ coi trọng Phong Vương, cũng không thể cho nhi tử mình lấy nam nhân về nhà. Trong lòng nàng quyết định chủ ý, lại nghe lão Hoàng đế cười vang, hắn ho khan hai tiếng, nói: "Việc này cần phải thương nghị một phen với Quốc công không?"
Tống phu nhân cho là hắn đang thăm dò, vội hỏi: "Dù tướng công đến, cũng tất nhiên nghe bệ hạ."
Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Nếu như thế, vậy cứ như vậy đi."
Hắn lại nhìn Tống Tụng một cái, mệt mỏi nói: "Được rồi, đều lui đi, trẫm cũng phải nghỉ ngơi."
Hắn đứng dậy được thái giám đỡ rời đi, mấy người dồn dập đứng lên cung tiễn. Đợi đến khi thân ảnh lọm khọm kia biến mất, Lệ Tiêu hành lễ với Hoàng hậu, đưa Tống Tụng rời đi trước.
Hai người bọn họ vừa đi, Quốc phu nhân lập tức nói: "Nương nương, bệ hạ có ý gì?"
Thần sắc Hoàng hậu có chút nghiêm nghị, nàng liếc mắt Quốc phu nhân một cái, nói: "Ngươi cảm thấy là ý tứ gì?"
Tống phu nhân nói: "Tống Tụng xuất thân thấp hèn, sao có thể xứng với Phong Vương? Theo ta thấy, bệ hạ tất nhiên sẽ không đáp ứng tứ hôn!"
Thấy khi nàng nói chuyện bình tĩnh như vậy, Hoàng hậu bỗng nhiên nở nụ cười. Nàng nói: "Nếu như thế, vậy ngươi cũng không cần lo lắng, về đi."
Nàng rời đi, Tống phu nhân lại còn có lời không hỏi rõ. Nàng nhíu nhíu mày, nghĩ nếu tỷ tỷ bảo mình không phải lo lắng suông, vậy tất nhiên là chuyện tốt. Nàng yên lòng, không khỏi cảm thấy thần sắc bình tĩnh của Tống Tụng ngày hôm nay có chút buồn cười.
"Thôi, cho nó xuân thu đại mộng hai ngày."
Trong Dưỡng Tâm điện, thái giám hầu hạ châm nến, quay đầu nhìn lão Hoàng đế ngồi ở trước án thư, do dự một chút, đi tới nói: "Bệ hạ, khó có thể lựa chọn?"
Hoàng đế ho nhẹ, nhìn gấm lụa trống không trước mặt, nói: "Tiêu nhi hôm nay đến cầu tứ hôn, đến tột cùng là vì để cho trẫm yên tâm, hay là thật lòng thích hài tử kia?"
"Nô tài cảm thấy, cho là đều có."
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, nói: "Nó là hài tử tốt."
Công công đứng bên không biết nghĩ tới điều gì, nhấc tay áo xoa xoa khóe mắt, nói: "Bệ hạ trân trọng Bình vương, trong lòng hắn tất nhiên là rõ ràng."
Trong lòng hắn rõ ràng, bệ hạ cũng khó xử. Bình vương nếu không có bệnh điên, vị trí Thái tử vốn phải là của hắn. Qua nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn luôn không từ bỏ trị liệu cho hắn, còn kéo hắn vào quân kiến công lập nghiệp, nỗ lực làm cho hắn chứng minh mình không phải là tên rác rưởi, trình độ quý trọng đã vượt xa những hoàng tử khác. Mà coi như bệ hạ dù yêu nhân tài, cũng không thể giao vị trí Thái tử cho một người điên.
Mà Thái tử, tất nhiên không có nam hậu. Hôm nay thánh chỉ này, nếu theo ý Bình vương, người trong thiên hạ đều hiểu, bệ hạ làm ra quyết định bỏ Bình vương giữ Thái tử. Cùng lúc đó, đáp ứng Bình vương tứ hôn, vừa đại biểu từ bỏ hắn, vừa đại biểu động viên hắn. Chuyện này trong mắt bất luận người nào, cũng chỉ là lót đường cho Thái tử.
"Bệ hạ... Lo lắng Bình vương điện hạ sẽ thương tâm?" Công công an ủi: "Nhìn thái độ của hắn với hài tử bên người, là thích thật, bệ hạ không cần lo ngại."
Hoàng đế cầm chiếc bút lông, qua rất lâu, mới rốt cục thở một hơi thật dài, thanh âm già nua mang theo vài phần bi thương: "Đáng tiếc Tiêu nhi."
Ngòi bút du tẩu, đại ấn đè ép.
Việc nước, việc nhà này, cứ như vậy kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
=. = Muốn mỹ nhân không muốn giang sơn? Không tồn tại, người trưởng thành đương nhiên là muốn cả hai.