Thân thể cao lớn dính sát sau lưng, nam nhân đặt đầu bên cổ y, hô hấp ấm áp rất nhỏ phả vào làn da, rốt cuộc làm An Trường Khanh cảm giác người này còn sống an ổn.
Buông nắm tay, nhìn những người khác do do dự dự không dám tiến lên, An Trường Khanh giơ tay khẽ đẩy nam nhân, thấp giọng nói: "Buông ta ra, đi về trước."
Nhưng mà nam nhân sau lưng vẫn không nhúc nhích, hô hấp vững vàng.
An Trường Khanh gian nan nghiêng mặt nhìn, đối diện gương mặt phóng đại của nam nhân, cặp mắt sâu thẳm sắc bén, lúc này đã nhắm lại, mặt hơi xanh, rũ lông mi mang theo độ cong mỏi mệt.
Nam nhân vậy mà dựa vào lưng y ngủ rồi.
Bởi vì khi nhìn thấy nam nhân liền dâng lên buồn bực cùng ủy khuất, tại một khắc này bỗng nhiên tan đi, từng đợt từng đợt đau lòng cùng bất đắc dĩ nhẹ nhàng thay thế. Lòng mềm xuống, An Trường Khanh không muốn đánh thức hắn, nhưng không thể không đẩy hắn: "Vương gia, tỉnh lại, trở về ngủ tiếp."
Tiêu Chỉ Qua cọ cọ cổ y, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng.
Đám người Tề Nguy bên cạnh thật cẩn thận mở miệng: "Bằng không...... Chúng ta nâng tướng quân về?"
An Trường Khanh do dự một chút, vẫn lắc đầu, tùy ý để nam nhân dựa vào lưng y, đôi tay nắm chặt cánh tay hắn, nghiêng mặt nhỏ giọng nói thầm một câu: "Ta đưa ngài trở về, đừng ngủ chết đấy, ta cõng ngài."
Hình như Tiêu Chỉ Qua có cảm giác, hàm hồ mà lên tiếng, ghé vào lưng y, tùy ý An Trường Khanh nửa cõng hắn đến phủ tướng quân.
Tề Nguy xem đến tấm tắc, vẻ mặt hâm mộ nói: "Khi nào ta mới có thể tìm được tức phụ ôn nhu xinh đẹp như vậy? Sao tướng quân có phúc khí thế nhỉ?"
"Ta khuyên ngươi mấy ngày này ít chạy đến phủ tướng quân, miễn vạ lây." Tạ Lăng bên cạnh chế giễu một tiếng, hắn không quên trước đó Vương phi thấy tướng quân đã xoay người muốn đi, rõ ràng là tức giận đấy. Trước mắt tướng quân vừa về, chờ thêm hai ngày, không biết phải làm sao mới hết giận.
Tạ Lăng khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bắc Địch đã triệt, mấy ngày này quân doanh nhiều việc, chờ thêm mấy ngày ta sẽ đến vấn an tướng quân."
Nói xong liền sải bước đi.
Tề Nguy không hiểu được, nhìn Thiết Hổ: "Lão Thiết, Tạ Lăng có ý gì?"
Thiết Hổ sờ sờ đầu, lờ mờ nói với hắn: "Sao ta biết! Không phải hắn vẫn luôn lải nhải hả?!"
......
An Trường Khanh cứ vậy nửa cõng Tiêu Chỉ Qua trở về phủ tướng quân, dọc đường đi có không ít bá tánh nhiệt tình muốn hỗ trợ, nhưng đều bị An Trường Khanh lắc đầu cự tuyệt.
Đỡ người trở về phòng, An Trường Khanh phân phó Trần Túc đi đun nước ấm, tự mình giúp hắn cởi áo giáp.
Mấy ngày nay không biết nam nhân đi đâu, chiến giáp bóng loáng ngân quang đều là máu tươi cùng bụi đất, giày chiến cũng ẩm ướt. Ngay cả áo trong trắng như tuyết, cũng đã trở nên đen đen vàng vàng.
An Trường Khanh lo lắng mà xem xét miệng vết thương trên vai trái của hắn, phát hiện miệng vết thương kia đã sớm nứt toạc khô cạn, vết máu đỏ sậm gắt gao dính chặt lấy áo trong. An Trường Khanh thử thả nhẹ động tác cởi quần áo xuống, phát hiện áo trong đã dính cùng một chỗ với máu thịt, chỉ nhẹ nhàng kéo, nam nhân đã thống khổ mà nhăn mày.
Không dám lôi kéo lung tung, An Trường Khanh chỉ có thể đi tìm kéo, cắt áo trong, mới nhét nam nhân vào chăn.
Có vẻ Tiêu Chỉ Qua cực kỳ khốn cực, mặc kệ An Trường Khanh đùa nghịch thế nào hắn đều không tỉnh lại.
Trên người trên mặt hắn đều một thân bùn bụi, còn có vết thương phải xử lý. Trần Túc nấu nước vẫn chưa về, An Trường Khanh gạt tóc hắn ra sau, đứng dậy tự mình đi tìm đại phu.
Y rời đi không lâu, Trần Túc đã bưng nước ấm vào, chỉ là vừa đến mép giường, liền cảm giác một tầm mắt sắc bén bắn đến, hắn cả kinh, theo bản năng nhìn qua, đối diện ánh mắt lặng băng của Tiêu Chỉ Qua.
"Tướng quân." Trần Túc rụt cổ, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Tiêu Chỉ Qua lại không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Trần Túc bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, do dự một chút, buông nước ấm chạy như bay. Vừa lúc An Trường Khanh mang theo Hồ Thị Phi đến, liền thấy Trần Túc như gặp quỷ chạy ra bên ngoài.
"Làm sao vậy?"
Trần túc nói: "Tướng quân tỉnh rồi."
An Trường Khanh vui vẻ, vội vàng vào nhà, quả nhiên thấy nam nhân trợn tròn mắt. Y gọi một tiếng "Vương gia", lại thấy nam nhân vốn dĩ mở to mắt, bình tĩnh nhìn y chốc lát, lần nữa nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng.
Hồ Thị Phi vốn cùng Thiết Hổ tới Nhạn Châu, sau đó vẫn luôn hỗ trợ ở quân doanh. Nghe nói tướng quân trở về, lão liền thu dọn đồ đuổi đến. Kết quả vừa đến cửa liền đụng phải An Trường Khanh đi ra ngoài, bị y túm vào.
Sửa sang lại xiêm y, Hồ Thị Phi tiến lên xem xét một phen nói: "Chỉ là mệt. Nhưng miệng vết thương này lâu không xử lý, thịt dính vào áo, dùng kéo cắt ra mới được. Bằng không thời tiết nóng nổi mủ, sợ sẽ thương đến kinh mạch."
An Trường Khanh nghe mà hãi hùng khiếp vía: "Kia thì cắt đi."
Hồ Thị Phi thấy Tiêu Chỉ Qua một thân dơ bẩn, khụ một tiếng, nói: "Sau khi xử lý miệng không nên động, không bằng Vương phi gọi người tắm rửa sạch sẽ cho Vương gia, thay đệm chăn sạch sẽ, ta lại đến xử lý, nhất thời không trì hoãn nửa khắc."
An Trường Khanh ngẫm lại cũng đúng, liền kêu Trần Túc đưa Hồ Thị Phi ra ngoài đợi. Tự mình ngâm khăn vào nước ấm Trần Túc mang tới, vắt một chút lau thân thể cho Tiêu Chỉ Qua.
Trừ bỏ miệng vết thương trên vai, trên người Tiêu Chỉ Qua còn có không ít vết thương lớn lớn bé bé đã kết vảy. Y cẩn thận tránh chỗ thương, đổi hai chậu nước, mới lau sạch sẽ toàn thân hắn. Lại dùng khăn lau tóc ướt rồi cột lại, cuối cùng thay tiết khố sạch sẽ. Mới gọi người chuyển đệm chăn mới đến, thay lần nữa.
Có lẽ có y bên cạnh, lần này Tiêu Chỉ Qua không có tỉnh lại nửa đường.
Khi Hồ Thị Phi tiến vào, cầm một lọ thiêu đao tử. Nhạn Châu nhiều rượu mạnh, loại thiêu đao tử này rượu tính mạnh, lại rẻ, cho nên tửu quán bình thường đều có bán.
Thấy An Trường Khanh đã thu dọn thỏa đáng, Hồ Thị Phi mở cái hòm tùy thân, lấy ra một băng gạc sạch sẽ, cho vào lọ rượu tẩm ướt, sau đó trực tiếp phủ lên vết thương trên vai trái của Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày hừ một tiếng, gân xanh bên gáy nổi lên.
An Trường Khanh xem đến nhíu mày, Hồ Thị Phi không chút qua loa, dặn dò y nói: "Làm phiền Vương phi đè Vương gia lại, đừng để ngài ấy lộn xộn."
An Trường Khanh đành phải cởi giày vớ lên giường, nửa quỳ bên sườn đè thân thể hắn, không cho hắn lộn xộn.
Hồ Thị Phi dùng rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương, sau đó lấy kéo sắc bén, dùng rượu mạnh ngâm ngâm, sau đó xử lý thịt thối trên miệng vết thương.
Thịt thối dính liền vải dệt bị đào ra, miệng vết thương mới chảy ra máu đỏ thắm. Nam nhân nhắm chặt hai mắt, chân mày vì đau đớn gắt gao nhăn, thân thể thường không chịu khống chế mà nâng lên, cổ họng phát ra tiếng hừ nặng nề.
An Trường Khanh thấy mà hãi hùng, chỉ có thể dời mắt, cong sống lưng, dán trán lên trán hắn trò chuyện an ủi.
Hồ Thị Phi xuống tay tàn nhẫn, động tác cũng nhanh, không bao lâu liền xử lý xong miệng vết thương, lau vết máu, rải thuốc bột, dùng băng gạc băng miệng vết thương, mới tính xong. Mà lúc này trán An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua đều thấm mồ hôi, An Trường Khanh thở hổn hển, nói giọng khàn khàn: "Làm phiền Hồ đại phu."
Hồ Thị Phi xua tay: "Vương phi không cần khách khí. Sau này phải tĩnh dưỡng vết thương, chờ thịt mọc ra liền tốt. Mỗi ngày ta sẽ tới đổi thuốc cho Vương gia. Hôm nay bảo ngài ấy nghỉ ngơi cho tốt."
Tiễn Hồ Thị Phi ra ngoài, An Trường Khanh lại cầm khăn, lau mồ hôi trên trán cho nam nhân.
Đại khái là đau đớn đã tiêu, nam nhân thả lỏng đôi mày, thoạt nhìn bình thản rất nhiều. Trước mắt vừa lúc cũng tới lúc nghỉ ngơi, An Trường Khanh đơn giản cởi áo ngoài bò lên bên sườn, nhéo mũi nam nhân tức giận nói: "Tạm thời bỏ qua cho ngài, chờ sau này lại tính sổ với ngài."
Nam nhân bất động, ngủ như chết.
An Trường Khanh hừ một tiếng, cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho hắn, do dự một chút, vẫn chui vào lòng hắn, ôm lấy cánh tay không bị thương, an tâm ngủ.
Ngày thứ hai, An Trường Khanh bị mặt trời chiếu tỉnh.
Mơ mơ màng màng ở cọ cọ lồng ngực ấm áp, An Trường Khanh mở mắt ra, vừa lúc đối diện ánh mắt thâm thúy của nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu, đôi mắt nửa rũ nhìn về phía hắn, cũng không biết nhìn bao lâu.
An Trường Khanh buông cánh tay hắn ra, xoa mắt ngồi dậy: "Lúc nào rồi?"
"Sắp trưa." Tiêu Chỉ Qua nói.
An Trường Khanh ngây ngốc: "Đã trễ như thế?"
Ngay sau đó lại nhíu mày, có chút ảo não nói: "Sao Vương gia không gọi ta, đã qua giờ cơm trưa chưa?"
Gương mặt của nam nhân càng thêm thon gầy, hiển nhiên rời khỏi Nhạn Châu, đều là màn trời chiếu đất, cũng không nhẹ nhàng.
"Ta không đói." Tiêu Chỉ Qua cong khóe miệng: "Nên muốn nhìn ngươi một chút."
Ở Ác Quỷ Lĩnh gặp lưu sa, không có đồ ăn lại không tìm thấy cửa ra, hắn vẫn luôn nghĩ đến An Trường Khanh. Nghĩ lúc này y ở Nhạn Châu làm gì; có phải đã biết hắn không ở Nhạn Châu không; nếu hắn không trở về, có phải sẽ giận hắn không.
Hắn từng hứa hẹn: Nhất định sẽ trở về.
Cho nên mặc kệ khó khăn, hắn cũng đã trở lại. Nếu hắn không trở lại, khi Nhạ Nhạ của hắn giận, không có người dỗ.
An Trường Khanh hơi nóng mặt, liếc nhìn hắn một cái, chân trần chạy ra ngoài: "Ta đi gọi người đưa cơm."
Tiêu Chỉ Qua nhìn y tung tăng, ánh mắt luyến tiếc rời đi.
An Trường Khanh gọi người đưa đồ ăn vào, vì sợ dạ dày Tiêu Chỉ Qua không khoẻ, chuẩn bị cháo cùng rau xanh thanh đạm dễ tiêu hóa. Đặt bàn nhỏ ở mép giường, Tiêu Chỉ Qua ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài, dùng cơm cùng y.
Cơm nước xong, binh linh hầu bên ngoài thu dọn bàn nhỏ, An Trường Khanh lại tìm lược, chải đầu tóc rối tung cho hắn.
Tiêu Chỉ Qua đưa lưng về phía y, trầm giọng hỏi: "Ta không ở Nhạn Châu mấy ngày, Nhạ Nhạ sống tốt không?"
An Trường Khanh hơi dừng động tác, sau đó lại tiếp tục chải đầu cho hắn, vân đạm phong khinh nói: "Vương gia không ở đây mấy ngày, ta ngủ ngon ăn khỏe, có gì không tốt?"
Miệng nói tốt, trong lời nói lại tràn đầy ủy khuất.
Tiêu Chỉ Qua lại nghĩ tới tối qua thấy y, một thân khôi giáp dính máu—— y từ trên tường thành đi xuống. Khi đó đang đánh giặc, trên tường thành nguy hiểm vạn phần, y không nên ở đó.
"Tối qua ngươi lên trên tường thành làm gì?" Tiêu Chỉ Qua đơn giản trầm giọng hỏi.
"Ta trên tường thành đánh trống trợ uy." An Trường Khanh dừng động tác, cũng không giấu giếm hắn: "Người Bắc Địch nói ngài đã chết, ta không tin. Cũng không thể để tướng sĩ bá tánh Nhạn Châu tin."
Tiêu Chỉ Qua giật mình, ngữ khí trầm túc nói: "Làm càn! Vạn nhất xảy ra chuyện gì......"
"Ngài đi đánh lén vương đình Bắc Địch, ta cùng tướng sĩ Nhạn Châu thủ thành chờ ngài về." An Trường Khanh cắt đứt lời hắn: "Ngài đã về, tự nhiên ta sẽ tốt rồi."
Tiêu Chỉ Qua nghẹn lời, quay đầu thâm trầm nhìn y.
An Trường Khanh hơi ngửa đầu, không chút nhượng bộ nhìn thẳng y, đáy mắt cất giấu tức giận cùng ủy khuất chưa nói.
Tiêu Chỉ Qua muốn giáo huấn cuối cùng không nói nên lời. Hắn thở dài một tiếng, một tay ôm người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta không nên gạt ngươi."
An Trường Khanh chua xót, mất mặt mà chôn mặt vào ngực hắn, thanh âm nức nở nói: "Ngài không biết ta có bao nhiêu sợ hãi."
Cái gì cũng không biết, chỉ có thể vững chắc tin tưởng lời hứa của hắn, tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Như vậy vô tri chờ đợi, khi đêm khuya tĩnh lặng, tựa như một cây đuốc, từng đợt từng đợt dày vò y.
Mỗi khi chống đỡ, y tựa như nói cho những tướng sĩ cùng bá tánh kia, tự thôi miên bản thân —— hắn đang gấp gáp trên đường trở về.
Nhất định hắn sẽ về.
"Xin lỗi......" Tiêu Chỉ Qua khẽ hôn đỉnh tóc và gò má y, đau lòng mà ôm chặt bả vai đơn bạc của y, trầm giọng nói: "Ta bảo đảm, sẽ không có lần sau."
An Trường Khanh khịt mũi, từ trong lòng hắn nâng mặt lên, mắt mũi đỏ bừng mà trừng hắn, hung ác nói: "Lại có lần sau, ngài sống một mình luôn đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng:...... Không muốn sống một mình, muốn sống cùng Nhạ Nhạ cơ.
Nhạ Nhạ: Hừ.