Đêm nay An Trường Khanh cũng ngủ được một giấc ngon lành. Đã nhiều ngày đi đường mệt nhọc lại lo lắng tình hình Nhạn Châu, cơ bản đều ít ngủ, ngẫu nhiên ngủ lại mơ thấy tình huống đời trước, thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, An Trường Khanh cả người lẫn tinh thần đều căng chặt.
Cho đến lúc nhìn thấy Tiêu Chỉ Qua, xác nhận Nhạn Châu đều tốt, y mới thả lỏng.
Giờ Tiêu Chỉ Qua ôm lấy y, nghe thấy tiếng trái tim hắn đập theo quy luật, tay chân cũng được sưởi ấm, An Trường Khanh mới trầm lắng ngủ say.
Một giấc ngủ dậy, đã là giờ Tỵ. Đệm chăn bên cạnh đã lạnh, có lẽ Tiêu Chỉ Qua sớm thức dậy. Nhưng không biết bên chân y nhét một bình nước ấm khi nào, khó trách vẫn luôn ấm áp không cảm thấy lạnh.
Duỗi cái lưng lười, An Trường Khanh thay xiêm y, An Phúc không ở đây, y cũng không yếu ớt, tự bưng thau đồng chuẩn bị ra ngoài tìm nước, ai ngờ mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy một binh lính không lớn tuổi canh giữ trước cửa, thấy y bưng thau đồng ra, vội vàng nhận lấy nói: "Để ta để ta, đồ rửa mặt đều ở nhĩ phòng, tướng quân cố ý phân phó."
Tiểu binh này rất khẩn trương, như sợ không hoàn thành nhiệm vụ tướng quân giao cho hắn, liên tục nói: "Tướng quân nói, trước khi chọn mua được hạ nhân trong phủ, bảo ta hầu hạ Vương phi!"
An Trường Khanh thấy tuổi tác hắn cũng không lớn, xụ mặt học ngữ khí giống hệt Tiêu Chỉ Qua, nhịn không được nở nụ cười, vừa đi đến nhĩ phòng vừa nói chuyện phiếm với hắn: "Ngươi tên gì? Bây giờ bao nhiêu tuổi mà đã tòng quân? Từng ra chiến trường chưa?"
"Ta tên Trần Túc. Năm nay mười bốn." Tiểu binh thấy y cười cười với mình, biểu tình cũng thân thiện, gương mặt hơi đỏ, sau đó ngẩng đầu có chút kiêu ngạo nói: "Từng ra chiến trường, ta còn giết hai người Bắc Địch cơ!"
An Trường Khanh hơi kinh ngạc, Trần Túc thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, gương mặt còn mang theo ngây ngô của trẻ con, không ngờ vậy mà cũng có thể ra chiến trường giết địch. Nếu ở Nghiệp Kinh, đứa bé lớn từng này, hẳn ở học đường đọc sách.
Nhưng nhớ tới Tiêu Chỉ Qua nói, bá tánh Nhạn Châu luôn sống trong sự uy hiếp của người Bắc Địch, nhưng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, ít nhất khi địch nhân đến, còn có năng lưng tự bảo vệ mình.
Thấy đứa bé này kiêu ngạo, An Trường Khanh cũng không keo kiệt khen một câu: "Thật sao? Vậy cũng thật lợi hại."
Được y khen, Trần Túc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Nhưng sau đó tướng quân gặp ta, nói ta còn quá nhỏ, đợi ta lớn chút nữa rồi đi giết địch, liền đưa ta đến phủ tướng quân."
An Trường Khanh nhớ hôm qua thấy binh lính khác trong phủ cũng không lớn, có vẻ đều được Tiêu Chỉ Qua điều qua đây. Y rũ mắt cười cười, cảm thấy mình lại phát hiện một ưu điểm của nam nhân.
Rõ ràng bản thân mười hai tuổi đã ra chiến trường, nhưng sẽ lặng lẽ điều mấy đứa nhỏ tuổi đến phủ mình. Vừa không đả kích nhiệt huyết của họ, lại khiến họ có chuyện mà làm.
Sau khi tới nhĩ phòng rửa mặt, Trần Túc lại bưng cháo đã hâm nóng và chút thức ăn tới phòng, không nhiều loại lắm, nhưng tinh xảo hơn hôm qua không ít, nếm thử, hương vị cũng tốt lên nhiều, nghĩ không phải đầu bếp hôm qua.
An Trường Khanh giấu ngọt trong lòng, ăn xong mới hỏi Tiêu Chỉ Qua đi đâu.
Trần Túc không chắc chắn lắm nói: "Thường vào lúc này, tướng quân đều ở quân doanh."
An Trường Khanh nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Chỉ Qua không ít việc, liền tính muộn một chút sẽ đi tìm hắn, bản thân muốn đi dạo trong thành, nói một tiếng với Trần Túc, tìm Chu Hạc Lam ra cửa đi dạo với mình.
Lần này tới Nhạn Châu, đường xá xa xôi lại vội vàng, An Trường Khanh để An Phúc ở Nghiệp Kinh, để hắn và Thiết Hổ đến sau. Chỉ mang theo Chu Hạc Lam tới trước.
Hai người ra phủ tướng quân, cũng không đưa hộ vệ theo, đi dạo một vòng trên đường lớn. Phong thổ Nhạn Châu khác Nghiệp Kinh rất lớn. Theo Chu Hạc Lam nói, trái lại không khác Tây Khương lắm.
Bởi vì hôm qua Tiêu Chỉ Qua tự mình đánh lùi Đại Kim Ô Vương Hô Duyên Huân, bởi vậy hôm nay cửa hàng nào trong thành cũng mở, còn có ít sạp nhỏ, bày ở ven đường, cảnh tượng cũng có chút náo nhiệt.
Các bá tánh hôm qua gặp được An Trường Khanh, lúc này nhận ra, đều sẽ thiện ý mà chào hỏi y. An Trường Khanh cũng hiền lành tươi cười đáp lại.
Đi xem một đường, An Trường Khanh phát hiện có không ít cửa hàng bán đồ cực kỳ rẻ, bao gồm ít ngọc thạch cùng đủ loại dầu cao vân vân. An Trường Khanh tùy tay cầm lấy một cục đá xanh biếc, màu sắc cục đá này phổ biến, nhưng hình dạng hết sức khác thường, có nhỏ có lớn.
An Trường Khanh hỏi giá, thế nhưng chỉ cần văn tiền.
"Rẻ như vậy?" An Trường Khanh kinh ngạc. Tuy y không hiểu ngọc thạch lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra cục đá này không kém những trang sức phỉ thúy ngọc thạch ở Nghiệp Kinh.
"Loại đá này nhiều, không đáng tiền." Chủ quán xua xua tay nói: "Đây đều là thương đội mang về từ Tây Khương, đẹp thì đẹp, nhưng mà quá nhiều, liền không đáng tiền."
"Tây Khương?"
Quán chủ gật gật đầu: "Có vài thương đội nhiều người, liền mang hàng đi từ Lương Châu, ở biên giới làm chút mua bán, bán xong lại đổi chút đồ từ nhân thủ Tây Khương mang về."
"Đây như là phỉ thúy ở Tây Khương." Chu Hạc Lam vẫn luôn đánh giá món đồ chơi này lên tiếng: "Trước kia ta từng thấy."
Thấy An Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc, gã giải thích: "Khi còn bé ta và mẹ tới Đại Nghiệp, chính là đi từ Lương Châu. Trong núi tiếp giáp Lương Châu và Tây Khương có không ít loại đá này. Bởi vì nhiều, hơn nữa phần lớn ở trong núi, nơi đó cũng không ai hiếm lạ. Nhưng ít nhà nghèo sẽ nhặt về nhà, mài giũa một chút, cũng có thể làm thành trang sức xinh đẹp."
"Phỉ thúy Tây Khương và phỉ thúy Đại Nghiệp có gì khác nhau sao?" An Trường Khanh hỏi.
Chu Hạc Lam trầm ngâm một chút, chần chừ mà lắc đầu: "Ta không hiểu ngọc thạch, nhìn cũng thấy không khác quá nhiều."
An Trường Khanh nghĩ nghĩ, mua lại hết đá trong tay chủ sạp, sau đó bảo Chu Hạc Lam mang đá về phủ tướng quân, nghĩ cách tìm một vị thợ thủ công tinh thông phỉ thúy ngọc thạch đến. Chu Hạc Lam nhanh chóng thông suốt, đã hiểu ý tưởng của y, hứng thú mang đá về.
An Trường Khanh lại tùy ý đi vòng trong thành, nghĩ lúc này Tiêu Chỉ Qua đã nhàn rỗi, mới đi đến quân doanh.
Trong quân doanh, Tiêu Chỉ Qua cho những người khác lui xuống, mới đưa lời khai Sử Tiến Trung cùng tòng phạm khác đã ký tên giao cho Quý An Dân.
Ngự sử Đại phu Quý An Dân cương trực, xưa nay có danh công chính. Lần này An Khánh Đế phái ông tới tra xét, cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Chỉ Qua. Lời khai chứng cứ hắn đã sớm chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Quý An Dân mắc câu.
Quả nhiên, Quý An Dân tinh tế xem hết một chồng lời khai thật dày trong tay, sắc mặt dần dần thay đổi: "Đây......"
Tiêu Chỉ Qua bình thản, nhìn về phía Quý An Dân: "Sử Tiến Trung là người của Thái tử, đốt lương thảo cũng là Thái tử bày mưu đặt kế. Mà tham ô quân lương lại là phe cánh của Thư quý phi, vợ kế mà Thái phủ Tự khanh mới cưới năm trước, chính là tộc nữ nhà mẹ đẻ Thư quý phi."
"Tam hoàng tử và Thái phủ Tự khanh tham ô quân lương, động tay động chân vào lương thảo ở biên ải; mà Thái tử còn mượn tay phụ hoàng sắp xếp Sử Tiến Trung đến Nhạn Châu, muốn nhân cơ hội chặt đứt đường lui của ta. Quý đại nhân cảm thấy chuyện ta nói có phải hợp tình hợp lý không?"
Sắc mặt Quý An Dân trắng bệch, kinh nghi bất định mà nhìn hắn: "Vương gia mật đàm với lão thần, không phải vì tố giác Thái tử và Tam hoàng tử chứ?"
Nếu hắn thật sự muốn vạch trần tội của Thái tử và Tam hoàng tử, có thể đã đưa tất cả chứng cứ lẫn nhân chứng đến Nghiệp Kinh rồi. Mà không phải giết nhân chứng, lại gọi ông vào đây mật đàm.
Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người đưa lưng về phía ông, không rõ biểu tình: "Tố giác Thái tử và Tam hoàng tử, có chỗ nào tốt cho ta?"
Quý An Dân trầm giọng: "Nếu Thái tử cùng Tam hoàng tử ngã...... trong hoàng tử của bệ hạ, cũng chỉ còn lại Vương gia, chẳng lẽ Vương gia không muốn đọ sức?"
"Quý đại nhân có thể nghĩ được, phụ hoàng không thể nghĩ được sao? Văn võ cả triều không thể nghĩ được sao?" Tiêu Chỉ Qua nhìn về phía xa xa: "Quý đại nhân cảm thấy, sau khi xảy ra chuyện, phụ hoàng sẽ chọn hai đứa con mình yêu thương, hay là chọn ta?"
Lấy hiểu biết của Quý An Dân về An Khánh Đế, đương nhiên ông ta sẽ lựa chọn Thái tử và Tam hoàng tử. Một người là đích trưởng tử được Thái Hậu cùng Hoàng Hậu hộ giá hộ tống, một người là ấu tử nhận hết sủng ái. Dù phạm sai, An Khánh Đế cũng có thể tha thứ.
Huống chi, ở giữa còn kẹp một Bắc Chiến Vương không được yêu thương. Một khi chuyện này bị tố giác, hơn nữa có thể...... An Khánh Đế sẽ cảm thấy đứa con thứ hai này huynh đệ tương tàn, bịa đặt chứng cứ mưu hại hai huynh đệ.
Mà ông mang chứng cứ này về, càng bị đánh thành một phe với Bắc Chiến Vương, bị phe cánh của Thái tử và Thư quý phi nhắm vào.
Quý An Dân nghĩ đến đầu người đưa đến Nghiệp Kinh cùng với cấp báo kia, ngay sau đó hiểu rõ mục đích của hắn. Sau khi hiểu, liền tăng thêm một tầng kiêng kị Tiêu Chỉ Qua. Thế nhân nói Bắc Chiến Vương dụng binh như thần nhưng tính tình tàn bạo, không ngờ tâm tư của hắn đối với vị trên long ỷ, cũng rõ ràng như thế.
Quý An Dân ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Chỉ Qua chắp tay đứng bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn thả trầm mặc. Quý An Dân từng may mắn thấy bức họa của Thái Tổ, cảnh này, ông mơ hồ cảm thấy...... Bắc Chiến Vương có vài phần di phong của Thái Tổ.
"Ý của Vương gia lão thần đã hiểu." Quý An Dân hơi khom người: "Sau khi lão thần hồi kinh, sẽ tận lực chu toàn trước mặt bệ hạ."
Nói xong lại đứng dậy, thử thăm dò nói: "Coi như trả nhân tình trước đây Vương gia phái người truyền tin."
Lúc trước vì lật đổ Trung Dũng Hầu, Tiêu Chỉ Qua từng chỉ điểm An Trường Khanh truyền tin đến phủ Quý An Dân, mượn tay Quý An Dân đánh sập phủ Trung Dũng Hầu, khiến Ngô Tuyển Thư không có cơ hội xoay mình. Mà Quý An Dân nhân cơ hội báo thù cho con gái.
Chuyện này Quý An Dân vẫn luôn đặt ở đáy lòng, suy đoán người truyền tin là ai. Lúc trước ông luôn không dám xác nhận, nhưng lúc này ông khẳng định người truyền tin nhất định là Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Làm phiền Quý đại nhân."
Quý An Dân cười cười, chắp tay hành lễ, khi chuẩn bị lui ra ngoài, lại dừng lại bước, nhịn không được nói: "Hiện giờ giang sơn lênh đênh, nước không thành nước, quân không thành quân, Vương gia có từng nghĩ......thay thế?"
Xưa nay ông thuộc phái trung gian, mặc kệ là Thái tử hay Thư quý phi mượn sức ông đều không nhận, chỉ một lòng trung với An Khánh Đế. Nhưng chỉ có bản thân ông biết, khi còn trẻ ông cũng từng có khát vọng to lớn, cũng từng muốn mưu cầu phúc cho vạn dân, chấn hưng Đại Nghiệp, sử sách lưu danh.
Ở miếu đường cao lo lắng dân, xa chỗ giang hồ lo lắng quân.
Nhưng mà hiện thực ngươi lừa ta gạt trong triều đình mòn hết góc cạnh, Ngự sử Đại phu xưa nay chính trực, kỳ thật cũng ngày ngày cẩn thận nghiền ngẫm tâm ý của thiên tử.
An Khánh Đế ngu xuẩn thích hưởng lạc; Thái tử mê quyền lợi hoàn toàn không màng bá tánh; Tam hoàng tử nhỏ tuổi, để Thư quý phi thao túng.
Giang sơn Thái Tổ gây dựng, đã từng như tường đồng vách sắt, trước mắt chỉ còn thùng sắt rỉ nước, tùy thời sẽ sụp đổ.
Chỉ có Bắc Chiến Vương thanh danh hỗn độn, âm thầm bày mưu lập kế, tựa như ẩn long.
Quý An Dân kích động trong lòng, lúc này mới nhịn không được hỏi một câu.
Nhưng mà lời đại nghịch bất đạo như vậy, cũng không thấy Tiêu Chỉ Qua có phản ứng gì, hắn quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Quý An Dân, chỉ nói: "Giang sơn lênh đênh, thay thế, không bằng phá rồi lập lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Giang sơn nát này, tặng ta cũng không cần. Ta dựng một cái cho Nhạ Nhạ.
Nhạ Nhạ: Lão công của ta giỏi quá!