Trong rừng, Thẩm Đông Thần bao bọc bàn tay nàng trong lòng bàn tay, đưa lên môi hà hơi. Hơi thở ấm áp cùng không khí lạnh gặp nhau tỏa ra khói trắng. “Lạnh lắm sao?” Hắn ấm giọng hỏi.
Thiên Dao nhẹ cười lắc đầu, đạm mạc không nói.
“Còn nhớ không, hồi còn nhỏ muội vẫn luôn thích mặc sa y mỏng chơi đùa trong tuyết, bàn tay nhỏ đông lạnh đỏ bừng, khi đó ta cũng kéo tay muội sưởi ấm như vậy.” Ngữ khí Thẩm Đông Thần nhẹ nhàng.
“Ừm.” Thiên Dao gật đầu đáp lời.
Ý cười trên khóe môi Thẩm Đông Thần không thay đổi, nắm tay nàng thật chặt. “A Dao biết khi đó lòng ta đang nghĩ tới gì không?”
Hàng mi dài của Thiên Dao chớp chớp, “Đại ca nhất định nghĩ muội là quỷ nghịch ngợm, không lúc nào an phận.”
Thẩm Đông Thần nhẹ cười lắc đầu, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc. “Khi đó, ta nghĩ, đợi ta trưởng thành nhất định phải cưới muội làm thê tử, có thể nhìn muội cười, vĩnh viễn che chở cho muội.”
“Đại ca!” Thiên Dao khẽ gọi.
“Dao Nhi, muội hãy nghe ta nói xong.” Giọng nói hắn cực kỳ kiên định, bỏ qua lúc này, hắn chỉ sợ cuộc đời này sẽ không còn cơ hội. Sau trăm năm, hắn không muốn mang bí mật này chết đi.
“Khi đó thật sự là tuổi nhỏ, ta chạy đi nói cho phụ thân, sau đó, ánh mắt ông trầm trầm nhìn ta, nói với ta, Thần Nhi, chúng ta không thể trèo cao.” Giọng nói Thẩm Đông Thần trầm xuống, khóe môi tràn ra nụ cười khổ, lại tiếp tục nói, “Lúc ấy ta không hiểu ‘không thể trèo cao’ này có bao nhiêu sức nặng. Vì vậy khóc đi tìm Tam nương, Tam nương liền cười nói, ca ca và muội muội không thể thành thân.”
“Đúng vậy, đại ca vĩnh viễn vẫn là ca ca của muội.” Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt tránh né. Nàng biết tình cảm Thẩm Đông Thần đối với nàng không chỉ dừng ở tình cảm huynh muội, chỉ là nàng một mực né tránh mà thôi.
“Nhưng ta dù sao cũng không phải ca ca của muội…”
“Đại ca.” Thiên Dao lên tiếng ngắt ngang lời hắn, ánh mắt khẽ nheo, ý cười nhẹ nhàng. “Cũng không nhất định có cùng huyết thống mới là huynh muội, trong lòng Thiên Dao huynh chính là đại ca của muội, nơi này chính là mẫu gia của muội. Đại ca đừng quên, Thiên Dao họ Thẩm.”
Thẩm Đông Thần gật đầu, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra. Kỳ thật, hắn sớm đã nghĩ thông suốt, có thể làm huynh muội cũng được, ít nhất, có thể đứng ở xa bảo vệ nàng. Yêu một người không nhất định phải có người đó, có thể đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc rồi. Huống chi, Thiên Dao là nữ nhân của Sở Diễm, nam nhân cao cao tại thượng kia mới có thể cho nàng toàn bộ.
Thẩm Đông Thần mặc dù chưa từng rời khỏi đế đô, nhưng tình báo biên cảnh truyền đến Thẩm phủ trước sau đó mới đưa vào cung, mà chỉ thị từ Cảnh Dương cung truyền ra cũng đến Thẩm phủ trước, sau đó mới đưa tới biên cảnh. Như vậy, Thiên Dao là người đầu tiên hiểu rõ chiến sự Tây Kỳ.
“Vẫn còn tiếp tục công thành, chẳng lẽ hắn thực sự muốn tiêu diệt Tây Kỳ sao?” Thiên Dao buông tình báo trong tay xuống, khẽ nhăn mày.
Thẩm Đông Thần khẽ nhấp mấy ngụm trà xanh, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống. “Tâm tư hoàng thượng trước nay khó dò, nhất thời ta cũng nghĩ không ra, nếu không diệt Tây Kỳ, không cần đại binh áp sát. Nếu như quả thật muốn diệt Tây Kỳ, với tính tình hoàng thượng nên tốc chiến tốc thắng, một tiếng trống dấy lên dũng khí mới đúng.”
Thiên Dao nhíu mi suy nghĩ sâu xa, định nghiền ngẫm tâm tư hắn. “Có lẽ, hắn đang chờ đợi. Vua Tây Kỳ một mực muốn nghị hòa, mà thư nghị hòa đưa tới điều kiện lần sau hậu đãi hơn lần trước, chỉ là, chưa thỏa mãn Sở Diễm mà thôi.”
“Ý A Dao là, công thành chẳng qua là rung cây dọa khỉ?”
“Có lẽ vậy, muội cũng chỉ suy đoán.” Thiên Dao cười nhẹ, ánh mắt tinh thuần. Dưới chân nàng là một bồn lửa bằng than, trong bồn là lửa than cực nóng, chỉ là nhiệt độ cực nóng cũng không thể nào sưởi ấm nàng. Thiên Dao nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười chua xót.
Thời điểm gặp Sở Diễm, có lẽ mới chỉ tuổi, vẫn là lứa tuổi cực kỳ đơn thuần, hoa rơi như mưa, bóng dáng cao lớn của hắn ánh vào đôi mắt trong veo liền không cách nào quên được. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn luôn làm cho người ta say mê, khi đó, chỉ cho là yêu rồi. Cùng hắn vào sinh ra tử, có yêu, có thương tổn, nghiêng ngả lảo đảo mà đi, vậy mà cũng bảy tám năm rồi. Có nhiều khi, Thiên Dao cho rằng bản thân mình hiểu hắn rồi nhưng mà lúc nàng tiếp sát hắn, mới phát hiện hắn giống như mê lộ vậy, rõ ràng gần trong gang tấc, vươn tay lại không cách nào chạm được.
Không biết lúc nào thì Thẩm Đông Thần rời đi, trong phòng ấm áp chỉ còn lại một mình Thiên Dao ngồi trước cửa sổ ngẩn người. Song cửa sổ khẽ mở, ngoài trời tuyết nhẹ nhàng rơi, mỹ lệ mà yên lặng. Thiên Dao nửa nằm sấp trước cửa sổ, mấy sợi tóc rải rác rơi xuống eo, so với đêm tuyết bên ngoài còn an hòa mỹ lệ hơn. Ánh trăng thanh lãnh chiếu trên tuyết đọng trắng thuần, nhàn nhạt u tối.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị người đẩy ra, Tuyết Cơ thong thả bước vào, trong tay bưng một chén thuốc đặc, tản ra khói trắng nhạt. Không bao lâu Tuyết Cơ đã tới trước người nàng, đưa chén thuốc bạch ngọc cho nàng. Thiên Dao ngửi thấy mùi thuốc đắng, mi tâm nhíu lại.
“Linh chi có tính ấm, bổn tọa có bỏ thêm mấy vị thuốc bổ, có lẽ sẽ có tác dụng.” Tuyết Cơ nói, khẽ vén vạt áo ngồi xuống cạnh nàng.
Thiên Dao mỉm cười buông chén thuốc trong tay ra, “Sư phụ cũng nói chỉ là có lẽ mà thôi, mấy ngày nay uống cũng không thấy chuyển biến tốt, hà tất phải ủy khuất bản thân.”
Tuyết Cơ không cãi lại, ánh mắt hờ hững nhìn nàng không hề chớp mắt. Ánh mắt kia còn cứng rắn lạnh lẽo hơn băng. Thiên Dao bất đắc dĩ nhún vai, lại bưng chén thuốc lên, cau chặt mày ngửa đầu uống cạn một hơi. Có lẽ uống quá nhanh, lúc đặt chén xuống, ho liên tục không ngừng.
“Chỉ một cái chớp mắt đã hai mươi mấy năm trôi qua, nhớ lúc con vừa mới sinh, bổn tọa ôm trong lòng, mềm mại yếu ớt như thế, chỉ biết khóc.”
Thiên Dao cười không nói, ánh mắt ôn nhuận. Tuyết Cơ mặc dù đối với nàng lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, sư phụ yêu thương quan tâm nàng, trong lòng Tuyết Cơ, nàng là thân nhân duy nhất của bà.
“Đúng vậy, thời gian trôi quá nhanh, có khi, nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của mẫu thân cũng đã mơ hồ rồi.”
Nhắc tới Vân Cơ, trên gương mặt trăm năm bất biến của Tuyết Cơ cung chủ rốt cuộc cũng có biểu tình, một chút đau thương, một chút cô đơn, một chút li thương. “Nếu mẫu thân con còn sống, thấy dáng vẻ con hiện giờ nhất định sẽ đau lòng. A Dao, con rất giống bà ấy, cả đời khổ vì tình, nhưng con may mắn hơn bà ấy, ít nhất, con có được kết cục tốt.”
Nụ cười trên môi Thiên Dao có phần bất đắc dĩ, kết cục tốt sao? Có lẽ vậy, chỉ cần nàng muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về bên cạnh Sở Diễm, như vậy, cũng đã là một loại hạnh phúc rồi. Mà mẫu thân, yêu cả đời, chờ cả đời, sau cùng vẫn một mình cô độc chết đi.
“Sư phụ, người có thể nói cho con biết tất cả mọi chuyện về mẫu thân, về người, còn có nam nhân kia.”
Sắc mặt Tuyết Cơ thay đổi, ánh mắt đảo qua Thiên Dao mang theo cảm xúc không rõ ràng. “Sao đột nhiên lại muốn biết những thứ này, từ trước đến nay con không thích quản mấy chuyện nhàn rỗi này.”
“Những thứ này không phải chuyện nhàn rỗi. Kỳ thật, câu hỏi này vẫn ở trong lòng Thiên Dao rất lâu, của sư phụ, hoặc giả, di nương, con đều muốn biết.” Ánh mắt Thiên Dao cực kỳ kiên định, chớp sáng.
Trong phòng yên lặng trong khoảnh khắc, tĩnh lặng cơ hồ có thể nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, sau một hồi, Tuyết Cơ than nhẹ như có như không. “Cũng là câu chuyện rất lâu rồi, còn nhớ lần đầu con gặp Cảnh Khang đế không?” Tuyết Cơ cười trào phúng, chỉ cảm thấy vận mệnh cực kỳ trêu người, cùng một câu chuyện lại không ngừng lặp lại.
“So với khi các con gặp nhau cũng không khác lắm, Tư Đồ Tẫn bị cừu gia đuổi giết, chạy trốn đến Thiên Sơn, là ta cùng Vân Cơ cứu ông ta. Ông ta bị thương rất nặng, ở Thiên Sơn hơn nửa năm, vẫn là Vân Cơ chăm sóc ông ấy, bọn họ vốn nên ở bên nhau.”
Nhắc tới đoạn thời gian đã qua đó, dung nhan tuyệt mỹ của Tuyết Cơ hiện lên sự cô đơn nhàn nhạt, sự xuất hiện của nam nhân Tư Đồ Tẫn kia trong cuộc sống của tỷ muội các nàng làm thế giới tựa hồ như bị phá vỡ. Các nàng thuở nhỏ lớn lên ở Thiên Sơn, chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân ưu tú mà anh tuấn như vậy, Tuyết Cơ thừa nhận, nàng động tâm, chỉ là, Vân Cơ chăm sóc hắn, quan hệ của bọn họ cực kỳ thân mật mà ái muội, Tuyết Cơ cho rằng bọn họ sẽ ở cùng nhau.
Mãi đến khi nàng tu luyện ‘nghịch thiên’, không cẩn thận làm huyết mạch chảy ngược, ngã trong đất tuyết. Hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng, truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, vận công điều khí cho nàng. Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng cảm giác được hắn hôn nàng, cũng nỉ non bên tai nàng, “Tuyết Nhi, nàng nhất định phải lạnh lùng như vậy sao? Nhưng mà, làm sao bây giờ, ta yêu nàng lạnh lùng như vậy.”
Về sau, thương thế của nàng tốt lên, Tư Đồ Tẫn vẫn không rời khỏi nàng mặc dù thương thế của hắn sớm đã khỏi. Vân Cơ là nữ tử thông minh đương nhiên nhìn ra được nam nhân mình yêu cùng tỷ tỷ có quan hệ không bình thường, ít nhất, ánh mắt hắn khi nhìn tỷ tỷ là ôn nhu chưa bao giờ có.