Thẩm Thiên Dao! Đại não Đỗ Tử Mặc giống như nổ tung trong nháy mắt, hắn là sĩ tử nhập kinh đi thi, đối với chuyện tình của hoàng đế đương triều đương nhiên có nghe thấy. Thẩm Thiên Dao, quý phi của hoàng đế, nữ tử được Cảnh Khang đế yêu chiều trong lòng. Khó trách, nàng phạm phải tội khi quân lớn như vậy, đế vương vẫn không chút truy cứu. Hóa ra, nàng vẫn được hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, mặc nàng tùy hứng gây chuyện, sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề.
“Gặp qua Quý phi nương nương, mong nương nương thứ tội, Đỗ Tử Mặc đại bệnh mới khỏi, không tiện thi lễ.” Trong mắt Đỗ Tử Mặc một mảnh cô độc lạnh lùng, hắn luôn luôn thanh cao, đương nhiên không dễ dàng tha thứ việc bị lừa gạt.
Thiên Dao khẽ cười, trong lòng có chút cảm giác thất lễ, chung quy vẫn là người lạ. Vốn dĩ, bọn họ không phải người cùng một đường. “Huynh đã tỉnh, vị trí Trạng Nguyên nên trả lại cho huynh. Đại Lý tự Thiếu Khanh Đỗ đại nhân, hi vọng đại nhân không cô phụ sự chờ đợi của Nguyệt Nga, vì bách tính giải oan cầu phúc.”
Nàng xoay người muốn rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng thở dài của Đỗ Tử Mặc, “Cô..”
Thiên Dao quay đầu, có chút mệt mỏi nhếch môi, nàng biết hắn muốn nói gì. “Thiên Dao vẫn coi Đỗ huynh là tri kỷ, chúng ta vẫn là bằng hữu.”
Thiên Dao không hề ở lâu trong phủ, xe ngựa trong cung đã chờ ở ngoài cửa, đại thái giám Lưu Trung đích thân tới đón Thiên Dao hồi cung, luôn miệng nói: ‘Hoàng thượng lo lắng nương nương một mình ở ngoài cung chịu khổ tịch mịch.’ Thiên Dao chỉ cảm thấy cái cớ có chút buồn cười nhưng không phản bác gì, dù sao cũng đã hứa với hắn sẽ ngoan ngoãn vào cung ở bên cạnh hắn. Dương Vân vẫn đi theo như cũ, bà mặc dù không thích tường cao lạnh lẽo chốn thâm cung nhưng lại lo lắng cho Thiên Dao.
Vào đêm, trong Vị Ương cung đèn đuốc sáng trưng, Quân Ninh toàn thân cẩm bào màu tím đẹp đẽ, xem ra hết sức trịnh trọng. Sự mong mỏi của y không thua kém Sở Diễm chút nào. Xe ngựa chạy thẳng một đường vào cửa cung, Thiên Dao vẫn áo trắng đơn thuần như cũ, lúc thị nữ nâng xuống xe, Quân Ninh vẫn nghiêm mặt nhưng trong mắt lại không che giấu được thần thái vui sướng.
Thiên Dao cúi người xuống bên cạnh y, đôi tay vuốt ve đôi má non nớt của y, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ninh Nhi.”
“Mẫu thân còn nhớ Ninh Nhi sao?” Đôi mắt Quân Ninh hơi hơi ửng đỏ, trong giọng nói có chút nghẹn ngào. Phụ hoàng nói mẫu thân trở lại, nhưng lại không cho phép y gặp bà. Rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng không cách nào chạm đến, cảm giác kia cũng không biết là tư vị gì.
Ngón tay thon dài của Thiên Dao khẽ vuốt ve mặt y. Dung mạo đứa nhỏ này đích xác tương tự nàng vài phần. Mà sự di truyền huyết mạch này, bất luận thế nào cũng không rũ bỏ được. Nàng vươn cánh tay, một tay ôm y vào lòng. “Ninh Nhi, Ninh Nhi của ta.”
Quân Ninh chôn hai gò má vào trong lòng nàng, hàng mi dài dính nước long lanh. Đứa nhỏ này quật cường, đương nhiên không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy sự yếu ớt của y. Hai tay y ôm chặt lấy vòng eo Thiên Dao, không chịu buông tay.
“Ninh Nhi, con ôm ta không thở nổi rồi.” Thiên Dao dịu dàng cười, ôn nhu vuốt ve đầu Quân Ninh. Hai gò má Quân Ninh ửng đỏ, thuận thế buông cánh tay ra, cúi đầu đi vào trong phòng. Tay áo lau bừa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhanh chóng lau đi nước mắt trên gò má.
Toàn bộ trong phòng không có chút thay đổi nào, nhưng từ khi Thiên Dao rời đi, mặc dù than lửa cháy hồng nhưng Quân Ninh vẫn không cảm thấy chút ấm áp. Bây giờ, lại cảm thấy ấm áp tựa mùa xuân, tựa hồ có nàng ở đây, bốn mùa đều là xuân.
Thiên Dao theo vào sau đó, ngồi xuống bàn bên cạnh, rót một chén trà xanh ấm cho Quân Ninh nhưng chưa mở miệng. Quân Ninh đưa tay tiếp nhận, nhấp nhẹ một ngụm, liền nắm trong lòng bàn tay.
“Mẫu thân, người, người còn nhớ Quân Ninh không?” Y thăm dò hỏi.
Thiên Dao cười, vân đạm phong kinh. “Ta mất đi rất nhiều ký ức, cũng không nhớ nổi từng chuyện từng chuyện đã trải qua. Nhưng ta biết con là hài tử của ta, huyết mạch tương liên vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Nàng đứng dậy đi tới trước người Quân Ninh, cầm bàn tay nhỏ của y, “Ninh Nhi, chúng ta của trước đây, con từ từ kể cho ta nghe, được không?”
Quân Ninh gật gật đầu, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt, tựa hồ nhớ ra cái gì, ánh mắt đều là ấm áp. “Kỳ thật, cũng không có gì, chúng ta trước kia ở Giang Nam, sống nương tựa nhau cực kỳ hạnh phúc.”
Thiên Dao khẽ nhăn mày, cảm thấy lời nói của y tựa hồ có chỗ nào không đúng, nhất thời lại không nghĩ ra được, may mà cũng không nghĩ ngợi nhiều. “Khiết Nhi đâu?”
“Con mới đi thăm muội ấy, vú nương đang cho bú, rất nhanh sẽ bế đến đây. Khiết Nhi, muội ấy cũng rất nhớ người.” Quân Ninh đáp lời.
Thiên Dao bật cười, tiểu nữ oa nhỏ như vậy, chỉ sợ còn phân biệt chưa rõ ai là mẫu thân, bất quá, dung mạo hài tử kia không khác gì nhiều so với nàng, quả thực là một Thẩm Thiên Dao thu nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đang nói chuyện, vú nương cung kính tiến vào, trong lòng vẫn ôm tiểu Khiết Nhi đang ngủ say. “Nô tỳ tham kiến Dao phi nương nương, tham kiến thái tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Thiên Dao mỉm cười đáp lại một câu, ánh mắt vẫn rơi vào nữ oa trong ngực bà, cũng vươn hai tay ra. “Để ta bế.”
“Nương nương cẩn thận chút, tiểu công chúa vừa mới ngủ, nếu bị đánh thức sợ là sẽ khóc to.” Vú nương ra tiếng nhắc nhở.
Động tác Thiên Dao rất nhẹ, cực kỳ cẩn thận, tiểu nữ oa trong lòng chu cái miệng nhỏ, hô hấp nhè nhẹ, da thịt trơn bóng nhẵn nhụi như tuyết. “Vừa mới ăn no đã ngủ, vật nhỏ này thật biết hưởng phúc mà.” Trong giọng nói của nàng khó nén sự yêu chiều.
“Muội muội sinh không đủ tháng, thân thể yếu ớt một chút, nhưng cũng không đáng lo. Mẫu thân không cần lo lắng.” Quân Ninh đi tới bên cạnh Thiên Dao, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi má tiểu nữ oa, nhìn ra được y cực kỳ yêu thương người muội muội này.
Thiên Dao lại cười, ánh mắt nhu hòa lại rơi trên người Quân Ninh. “Nghe phụ hoàng con nói, Ninh Nhi cũng sinh non, ta quả thật rất vô dụng.”
“Quân Ninh tập võ từ nhỏ, sức khỏe rất tốt. Con có thể bảo vệ được mẫu thân và muội muội.” Ngữ khí y kiên định nói.
Thiên Dao mỉm cười, ánh mắt so với ánh mặt trời rơi bên cửa sổ còn ấm áp tươi đẹp hơn.
“Con tự bảo hộ bản thân tốt là được, mẫu thân cùng muội muội con trẫm sẽ tự bảo hộ.” Nơi cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp ấm áp, Sở Diễm đi nhanh mà vào, đi tới trước mặt mẫu tử bọn họ, tiếp nhận vật nhỏ từ trong lòng Thiên Dao, nhẹ nhàng đung đưa, trong mắt đều là tình thương của phụ thân.
“Mới có một ngày, tựa hồ nặng thêm một chút.”
“Tiểu hài tử đương nhiên lớn rất nhanh, sức ăn của công chúa mấy ngày nay có nhiều hơn chút, cũng ngủ nhiều hơn trước đây, rất ít khi khóc ầm ĩ.” Vú nương cung kính trả lời.
“Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lại. Ngự y Thái y viện luôn luôn lưu ý đến tình hình của công chúa, nếu như cẩn thận như vậy còn xảy ra sai sót, hắn lưu lại những lang băm này cũng vô dụng.
“Bài tập hôm nay đều đã làm xong rồi sao? Lời thái phó dạy con đều ghi nhớ chứ?” Ánh mắt ôn nhuận của Sở Diễm trở nên sắc bén vài phần, chuyển dần dần từ vật nhỏ trong lòng lên người Quân Ninh. Phụ tử hai người ở chung tuy nhiều, nhưng phần lớn thời gian, Sở Diễm đều kiểm tra vấn đề học hành của y, dạy bảo đạo trị quốc an bang.
“Lời phụ hoàng cùng thái phó dạy bảo, nhi thần ghi nhớ trong lòng.” Quân Ninh thập phần cung kính trả lời.
Sở Diễm nhẹ cười, xua tay ý bảo vú nương cùng cung nhân trong phòng rời đi. Đợi mọi người rời đi xong, trong phòng chỉ còn bốn người, không khí vẫn tràn ngập hòa hợp hài hòa như cũ. Có Thiên Dao ở đây, nhà mới đúng là nhà. “Về sau lúc không người, vẫn nên gọi là phụ thân đi.”
Quân Ninh có khoảnh khắc sửng sốt, gật gật đầu, thấp giọng gọi, “Phụ thân.”
“Ninh Nhi đói bụng không? Ta cho người chuẩn bị chút điểm tâm nhé.” Thiên Dao dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Quân Ninh mà trên mặt lại mang theo chút xấu hổ. “Xin, xin lỗi, mẫu thân không nhớ được Ninh Nhi thích ăn cái gì rồi. Con nói cho mẫu thân biết, sau này, ta nhất định sẽ nhớ rõ.”
Quân Ninh mỉm cười, mắt phượng ôn nhuận, trái lại cực kỳ giống phụ thân. Y nói ra mấy món điểm tâm, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp kiên nhẫn, Thiên Dao ghi nhớ từng cái một, sau đó đưa tay đẩy cửa ra, muốn phân phó thị nữ đi chuẩn bị. Mà ngoài điện lại truyền đến tiếng chuông tang phá hỏng không khí hòa thuận vui vẻ trong phòng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Dao hỏi cung nữ ở một bên.
Tiểu cung nữ kia bộ dạng nhút nhát, ánh mắt nhìn vào trong phòng, thấy đế vương không có chú ý, vẫn đang dỗ trẻ nhỏ như cũ, nàng mới run giọng mở miệng, “Hồi bẩm nương nương, là Hiền phi của Cảnh nhân cung qua đời. Hoàng thượng vẫn chưa phế phi, theo lệ gióng chuông ba lần, hạ tang theo cấp bậc phi tử, cũng táng nhập hoàng lăng.”
“Ừm.” Thiên Dao khẽ gật đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa cảm xúc. Người cũng đã đi rồi, cấp bậc lễ nghĩa phong hào gì bất quá cũng chỉ làm cho người sống xem mà thôi. Sở Diễm đã hạ lệnh xử tử toàn tộc Tiết thị, lần này nếu như lại phế bỏ chức phi của Tiết Oánh, hắn liền làm đúng câu nói ‘đế vương vô tình’ kia. Dù sao, nhất dạ phu thê bách dạ ân. Sở Diễm lưu lại thể diện cho Tiết Oánh, nói cho cùng, bất quá là lưu lại thể diện cho chính mình.
“Đi chuẩn bị chút điểm tâm thái tử điện hạ thích ăn đi.” Nàng nhẹ giọng phân phó một câu.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Ở chỗ khác, chính điện Cảnh Nhân cung. Thánh chỉ mặc dù vẫn lưu lại chức vị Hiền phi, cũng ban lễ hạ táng của Quý phi, nhưng mọi người trong cung đều biết Hiền phi là bị đế vương ban chết, sớm đã thất thế. Huống chi Tiết gia thịnh cực một thời nay đã không còn, tang sự này lại càng có thể đơn giản, tựa hồ cho xong việc.
Ngày thường, Tiết phi ỷ sủng mà kiêu, tự cao tự đại, hậu cung phi tần ai ai cũng giận mà không dám nói gì. Hiện giờ người đi, đương nhiên cũng không ai tới đưa tiễn. Nhưng mà, bên ngoài Cảnh Nhân cung lại có hai nữ tử mảnh mai đang đứng, là Tĩnh phi cùng thị nữ thiếp thân.
Quan tài lạnh lẽo được bốn thái giám nâng ra ngoài, không có tiền giấy càng không một ai vì người đã mất mà rơi một giọt nước mắt. Chỉ có tấm lụa hoa trắng trên cửa cung kia chứng minh một linh hồn vừa rời đi, lại có ai có thể tưởng tượng được, nữ tử trong quan tài kia từng là hoàng phi nương nương hiển hách một thời. Trong hậu cung, người đi trà lạnh, nhân tình vốn lạnh bạc.
“Công chúa quả thật liệu sự như thần, Tiết gia tất có ngày bại, Hiền phi nương nương này kết cục quả nhiên thê lương.” Thị nữ bên cạnh thấp giọng nói, mang theo ý tứ hàm xúc chào đón, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tĩnh phi cười, rất có dáng vẻ bày mưu tính kế. Cực thịnh nhất định suy, nàng từ nhỏ lớn lên ở hoàng gia, sớm đã nhìn quen nữ nhân hậu cung vì tranh đoạt tình cảm mà dùng thủ đoạn, Tiết gia kiêu căng hống hách, đế vương trong lòng sớm đã có khúc mắc, bất quá là chờ một cơ hội để trừ bỏ. Mà một khi không có Tiết gia che chở, kết cục của Hiền phi này cũng có thể nghĩ rồi. Nàng vẫn luôn cáo ốm liệt giường đó là muốn tránh đi mũi nhọn của Tiết Oánh, có khi, tranh ngược lại không bằng không tranh, lấy lùi làm tiến mới là thượng thượng sách.
“Ngươi có biết vì sao Tiết Oánh có kết cục ngày hôm nay không?” Tĩnh phi mỉm cười, hỏi thị nữ bên cạnh.
“Nô tỳ ngu dốt, mong công chúa chỉ giáo.”
“Bởi vì nàng ta ngu xuẩn, rõ ràng là không có được gì, lại vẫn tự cho là được mà kiêu căng làm bậy. Hoàng thượng nếu không muốn giữ thể diện cũng sẽ không lưu cho nàng toàn thây, để cho nàng ta táng nhập hoàng lăng.” Tĩnh phi hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường.
Thị nữ vẫn như cũ cái hiểu cái không, mở miệng lần nữa, “Nô tỳ không hiểu, Hiền phi lúc còn sống quản lý lục cung, tất cả vinh sủng, nàng ta còn cái gì mà không có?”
Tĩnh phi lại cười, lên tiếng nói, “Đương nhiên là tình yêu. Nữ nhân hậu cung, nếu không có ân sủng của đế vương thì cũng không bằng một tên nô tài. Nghe nói Dao phi cũng là nữ nhi của tội thần, nhưng vẫn như cũ nhận muôn vàn sủng ái bên người, là vì đế vương yêu nàng. Mà lúc một nam nhân yêu một nữ nhân, ngươi muốn ánh trăng trên trời hắn cũng sẽ hái cho ngươi, thậm chí, ngươi muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ dâng hai tay.”
“Nghe nói Dao phi đã hồi cung, công chúa muốn có được sủng ái của đế vương, chỉ sợ càng không dễ dàng rồi.” Thị nữ có chút lo lắng mở miệng.
Tĩnh phi vẫn như cũ vân đạm phong khinh cười, cũng hờ hững. “Còn nhớ Minh Thành vương hậu không? Vào cung trước mẫu phi ta, phụ vương yêu bà ta sủng bà ta đến tận xương, nhưng mẫu phi ta vẫn đạt được vinh sủng, hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém. Nghe nói vẻ đẹp của Dao phi là độc nhất vô nhị. Nhưng bất luận là dung nhan thật đẹp đều sẽ có một ngày già đi, nam nhân còn không phải là cầu tươi mới nhất thời. Muốn ở trong cung lâu dài, dựa vào không phải là dung mạo mà là tâm cơ thủ đoạn.”
“Lời công chúa nói thật đúng.” Thị nữ cung kính nói. Nàng là tâm phúc Tĩnh phi mang theo từ Tây Kỳ tới, đương nhiên có nghe qua chuyện tình Minh Thành vương hậu. Bởi vì mẫu phi của Tĩnh phi, Minh Thành vương hậu cuối cùng buồn bực mà chết, quả nhiên là câu nói kia ‘má hồng chưa nhạt ân tình dứt, vô tình nhất là nhà đế vương’.
“Nhưng thời gian công chúa vào cung không ngắn, đế vương lại chưa từng sủng hạnh qua, nô tỳ quả thật lo lắng.”
“Không ngại, hắn không sủng hạnh ta, cũng không sủng hạnh người khác. Lúc đó Dao phi vừa mới qua đời không lâu, người chết này đương nhiên dễ làm người ta thương nhớ hơn người sống. Mà hiện giờ, Dao phi đã hồi cung, nam nhân cũng không phải đều như vậy, có được rồi cũng sẽ không trân trọng nữa.” Đôi mắt Tĩnh phi hơi hơi nheo lại, lộ ra vài phần lạnh thấu xương.
“Trời lạnh, chúng ta trở về trước đi.” Dưới sự nâng đỡ của thị nữ, nàng chậm rãi rời đi. Nơi có người chết tóm lại cũng xui xẻo.