“Trẫm cũng thấy rất hợp.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói nam tử trong trẻo, Sở Diễm đi nhanh mà vào, diện dung ôn nhuận mỉm cười. Thiên Dao ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt trong suốt mang theo chút mờ mịt vô thố. Chẳng qua là một cái chớp mắt, Sở Diễm chỉ cảm thấy vạn vật thế gian đều đã mất hết màu sắc, giữa đất trời kia chỉ có một màu đỏ diễm lệ.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Yêu Nguyệt quỳ một gối xuống đất, nhưng Sở Diễm cũng không để ý tới, lập tức đi tới trước người Thiên Dao, lẳng lặng dừng lại trước nàng.
Yêu Nguyệt cười thầm, vô cùng thức thời khom người thối lui ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng nháy mắt yên lặng, Thiên Dao khẽ cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy cái nhìn chăm chú mãnh liệt trên đỉnh đầu lại hoàn toàn không nhìn tới ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt Sở Diễm. “Chàng, sao chàng lại đến đây?” Bình thường vào lúc này, hắn đều ở Ngự thư phòng nghị sự.
Sở Diễm cười nhẹ, nếu như hắn không đến, có phải sẽ bỏ lỡ phong cảnh đẹp như vậy hay không. Khóe môi càng nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài nâng cằm Thiên Dao lên, nhẹ giọng nói một câu, “Thật đẹp.” Sau đó bất ngờ cúi đầu, ấn môi lên môi nàng. Cũng không cường thế đòi lấy, hắn dịu dàng lưu luyến hôn môi, đầu lưỡi liếm láp làn môi mềm mại của nàng, từ ngoài vào trong, xâm nhập từng tấc, dây dưa vướng mắc với đầu lưỡi đinh hương của nàng. Hương vị của nàng trước sau vẫn đẹp ngọt ngào.
Lần này hôn dịu dàng, Thiên Dao không hề giãy giụa phản kháng, chỉ để hắn tùy ý chiếm lấy, đầu lưỡi phối hợp cùng hắn, hai tay mềm mại không khỏi vòng lên eo hắn, trong miệng tràn ra tiếng ưm nhè nhẹ.
Chính lúc triền miên quên mình, cửa phòng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy mở, cùng với giọng nói hơi tung tăng của Quân Ninh, “Mẫu thân…” Y chỉ kịp gọi hai chữ liền cứng ngắc đứng thất thần tại chỗ. Chỉ thấy hai bóng dáng dính vào nhau nhanh chóng tách ra, hai gò má Thiên Dao ửng hồng, mu bàn tay ý thức giơ lên chạm vào làn môi bị Sở Diễm hôn qua.
Sở Diễm trái lại trấn định, chỉ là mắt đen thâm thúy nhiễm chút không kiên nhẫn, ánh mắt tùy ý đảo qua người Quân Ninh. Y hôm nay trở về tựa hồ cũng hơi sớm chút. “Chẳng lẽ thái tử điện hạ tiến vào cũng không cần thông truyền à?”
“Giữa ban ngày ban mặt, ai biết hai người đang…” Giọng nói y cực thấp, thì thầm một câu, nhưng Sở Diễm và Thiên Dao đều là người tập võ đương nhiên tai thính, Thiên Dao bị hắn ôm ở trong ngực mặt càng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Một lúc sau, bọn người Yêu Nguyệt mới lảo đảo mà vào, phịch một tiếng quỳ xuống đất. “Là nô tỳ thất trách mong hoàng thượng thứ tội.” Hoàng thượng cùng nương nương muốn nói chuyện riêng tư, nàng liền giải tán cung nhân, đều cách thật xa. Đâu ngờ tới thái tử điện hạ sẽ trở về vào lúc này.
“Đều ra ngoài đi.” Sở Diễm nhạt giọng bỏ lại một câu, sau đó đỡ Thiên Dao ngồi xuống bên giường êm. Cung nhân tỳ nữ đều cúi người bước nhanh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
“Trở về hình như sớm hơn rất nhiều, sách hôm nay đều đã đọc xong rồi sao?” Sở Diễm lại hỏi.
“Dạ.” Quân Ninh gật đầu, ngồi bên cạnh Thiên Dao.
“Thái phó hôm nay dạy cái gì?” Sở Diễm tiếp tục hỏi, tuấn nhan trầm ổn, trái lại là dáng vẻ phụ thân nghiêm khắc.
“Dân làm trọng, xã tắc làm thứ, quân xem nhẹ.” Quân Ninh không nhanh không chậm trả lời.
“Có hiểu được ý này? Thái phó dạy con những thứ này, không phải muốn con chỉ thuộc lòng mà thôi, phải nhớ trong lòng.” Sở Diễm bưng qua một tách trà nóng, hòa hoãn giọng nói.
“Nhi thần nhớ rõ.” Quân Ninh cung kính trả lời.
Thiên Dao nghe được có chút đau lòng, tựa hồ sau khi hồi cung, phần lớn thời gian Quân Ninh đều bị Sở Diễm chiếm lấy, theo thái phó đọc sách, bồi Sở Diễm vào triều, thậm chí còn xem tấu chương… Y bất quả chỉ là một hài tử chưa tròn tuổi, Sở Diễm thật là có chút nghi ngại không muốn nuông chiều cho hư. “Được rồi, đây cũng không phải trên triều, nói chuyện này để làm gì.” Nàng yêu thương vuốt ve mái tóc của Quân Ninh, ánh mắt đặc biệt nhu hòa.
“Mẫu thân có thích bộ y phục này không?” Quân Ninh nhẹ giọng hỏi. Mẫu thân không hề mặc màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng mặc một lần, trái lại cực đẹp.
“Tâm ý Ninh Nhi, ta đương nhiên thích.” Thiên Dao dịu dàng đáp lại, kéo bàn tay nhỏ hơi lạnh của y qua đặt vào lòng bàn tay mình.
Trong lòng Sở Diễm hiểu rõ, hóa ra là do Quân Ninh tặng, khó trách nàng lại nghe lời như vậy mặc y phục màu đỏ. “Lệnh phủ nội vụ chuẩn bị thêm vài bộ cung trang màu sắc diễm lệ đi, Dao Nhi có thể thỉnh thoảng mặc, ta với Quân Ninh đều thích.”
Thiên Dao chỉ nhẹ cười, chưa đáp lại cũng không phản bác.
“Lâu rồi không gặp Huệ Nhi, con muốn xuất cung một chuyến, buổi tối trở về bồi người.” Quân Ninh đứng dậy nhàn nhạt nói.
“Ừm, đừng quên mang theo chút bánh ngọt Huệ Nhi thích ăn.” Thiên Dao mỉm cười dặn. Huệ Nhi sau khi xuất cung, một khoảng thời gian rất dài chỉ cảm thấy trong sinh hoạt thường ngày như thiếu cái gì, thời gian đó, Quân Ninh cơ hồ mỗi ngày đều xuất cung đi phủ tướng quân.
Sau khi Quân Ninh rời đi, Sở Diễm liền bồng Thiên Dao đến trong sân. Đã là mùa thu, hoa cúc trong vườn đang mùa nở rộ, gió thu phiêu tán mùi hoa nhàn nhạt. Sở Diễm nửa ôm nàng ngồi trên tháp quý phi mềm mại, ánh mặt trời ấm áp rơi trên người.
“Nhớ Huệ Nhi sao? Hôm nào đón nàng vào cung bồi nàng.” Sở Diễm nhẹ nhàng nói.
“Tẩu tử cũng không thể tách rời Huệ Nhi, đều là mẫu thân, ta hiểu được tâm tình của tẩu ấy. Mình không muốn đừng làm cho người khác.”
“Ừm.” Sở Diễm gật đầu đáp lời, bàn tay vuốt ve cái bụng dưới lồi ra. “Tiểu công chúa của chúng ta nhất định sẽ đáng yêu giống như Huệ Nhi, con cả ngày làm bạn với nàng, hẳn sẽ không tịch mịch rồi.”
“Lúc trước chưa vào cung, Ninh Nhi cả ngày đều cùng ta, là chàng chiếm lấy y rồi. Sở Diễm, chàng đối với con có lẽ hơi hà khắc một chút.” Thiên Dao cười hờn dỗi, trong ngữ điệu mang theo tiếng oán trách.
“Y là nam nhi, đương nhiên phải vì giang sơn xã tắc. Ta cũng là vì tốt cho y, chính Ninh Nhi cũng hiểu được.” Sở Diễm lơ đễnh nhẹ cười, lại nói, “Ta hứa với nàng, tiểu công chúa của chúng ta, ta nhất định nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Chàng sẽ làm hư con mất.” Thiên Dao bật cười.
“Ta cũng đã sủng hư nàng rồi, làm gì thiếu phần con.” Sở Diễm cúi đầu, khẽ mổ vài cái trên làn môi nàng.
Hai người ở trong vườn ngồi hơn nửa buổi chiều, Sở Diễm rất ít khi rảnh rỗi ở bên nàng cả ngày, thai gần đây giống như có chút bất ổn, ngự y nói bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sinh non, phải đặc biệt cẩn thận. Tuy hắn không nói nhưng Thiên Dao lại cảm giác được sự khẩn trương cùng bất an của hắn. Nữ nhân khác sinh hài tử như thế nào hắn không biết được, nhưng lúc Thiên Dao sinh Quân Ninh đã đi một vòng qua quỷ môn quan, bây giờ… hắn không dám nghĩ.
Trời chiều chạng vạng đổ xuống, ánh chiều tà đỏ sậm chiếu đỏ cả bầu trời phía Tây. Sở Diễm cởi xuống ngoại bào quấn lấy nàng ở trong lòng. “Trở về đi, sắc trời chuyển lạnh. Tránh cho cảm nhiễm phong hàn.”
Thiên Dao trầm nhẹ cười, “Ta không có mảnh mai như thế.” Nàng tựa đầu dựa vào ngực hắn, khẽ nhắm mắt lại, dung nhan vốn dĩ yên tĩnh đạm nhạt lại đột nhiên trắng xanh vài phần. Mà Sở Diễm cũng nhạy cảm cảm thấy sự bất thường của nữ tử trong lòng. “Dao Nhi, làm sao vậy?”
Thân thể mềm mại trong lòng trở nên có chút nóng bỏng. Chỗ chạm vào lại là một lớp mồ hôi mỏng.
Giọng nói Thiên Dao có chút khàn khàn, thậm chí yếu ớt không sức lực. “Sở Diễm, đây là lần sau cùng, sinh hài tử thật sự rất đau.”
Sở Diễm nhất thời dở khóc dở cười, chỉ có thể không ngừng gật đầu, “Không cần nữa, chúng ta không cần nữa. Dao Nhi, nói cho ta biết nàng đau ở đâu, rốt cuộc làm sao vậy?”
Nàng chỉ gắt gao nắm chặt cánh tay hắn, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, khóe môi yếu ớt động đậy, “Không có gì, mặc dù hơi sớm so với mong chờ.” Nàng hít sâu một hơi, cánh tay vòng lên cổ hắn, “Sở Diễm, ôm ta vào đi, hài tử có khả năng sắp chào đời rồi.”
Sở Diễm lập tức luống cuống bồng nàng lên, đi nhanh vào trong điện, ngự y cùng bà đỡ rất nhanh đã chạy qua. Lúc này, không khí trong phòng ngủ trở nên đặc biệt khẩn trương. Sở Diễm canh giữ ở bên ngoài, bất an đi qua đi lại. Từng giây từng phút trôi qua, khủng hoảng trong lòng hắn càng ngày càng lớn. Nha hoàn thỉnh thoảng mang chậu máu loãng đỏ tươi ra, mà đã hơn hai canh giờ Thiên Dao vẫn chưa có động tĩnh gì. Mỗi lần một hắn thúc giục hỏi, bà đỡ nói thẳng là đau bụng sinh bình thường, những cái khác đều không rõ nguyên nhân.
Lúc sinh Quân Ninh là sinh non, hiện giờ cũng vậy, nếu như Thiên Dao có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ điên lên mất.
“Dao phi rốt cuộc thế nào? Hài tử vẫn chưa sinh ra sao? Không được ngăn cản, trẫm muốn vào ở bên nàng.” Sở Diễm đã không chịu nổi giày vò vô tận này, hắn nhất định phải xác định Thiên Dao bình an mới có thể an tâm.
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể.” Trước người, Từ ma ma cùng Lưu Trung dẫn đầu cung nhân quỳ ở trên đất. Theo quy củ, quý phi sinh nở, đế vương tuyệt đối không được đến gần, nhưng nữ nhân bên trong kia, nàng không phải phi tử của hắn, mà là thê tử duy nhất của hắn, là mạng của hắn.