Lưu Trung từ chính điện đi ra, đi tới trước cửa Vị Ương cung, trên mặt không khỏi hiện lên chút không kiên nhẫn. Sinh tử của Dao phi như chỉ mành treo chuông, đế vương lòng nóng như lửa đốt, đám nữ nhân không biết sống chết này vậy mà còn dám ở ngoài điện lớn tiếng xôn xao. “Các vị nương nương.” Lưu Trung tượng trưng cúi đầu, “Lão nô xin khuyên các vị nương nương vẫn nên chớ nóng nảy, thành tâm vì Dao phi nương nương cầu phúc, lỡ như mẫu tử Dao phi có chuyện không hay xảy ra, hoàng thượng chỉ sợ giận lây sang các vị nương nương.”
Tức thì, tiếng động lớn tiếng ồn ào liền biến mất không thấy. Các nữ nhân an phận quỳ trên mặt đất, mặc dù cũng không thiệt tình cầu nguyện trời xanh, nhưng ít ra nhìn qua cũng có chút bộ dáng. Mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong Vị Ương cung lại chưa từng truyền ra động tĩnh gì. Một quỳ này là mấy canh giờ, hậu cung đều là nữ nhân được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được loại khổ này, có khối người té xỉu. Nhưng đế vương vẫn chưa hạ chỉ cho phép bất kỳ ai rời đi, cho dù ngất cũng chỉ có thể do thị nữ bên cạnh nâng dậy, tiếp tục quỳ ngoài điện.
Loáng cái đèn hoa đã lên, chúng nữ nhân khuôn mặt tinh xảo sớm đã mất đi lớp trang điểm, một đám chật vật không chịu nổi. Sở Uyển cùng Tiết Oánh cầm đầu cũng không khá hơn chút nào. Tiết Oánh lau mồ hôi lạnh dưới cằm, cật lực hoạt động thân hình, hướng Lưu Trung nói, “Lưu tổng quản, hoàng thượng có chỉ rõ chúng ta phải quỳ tới khi nào không?”
“Thánh ý đã vô cùng rõ ràng, đương nhiên là quỳ đến khi Dao phi cùng long tự trong bụng bình an.”
“Nếu như Dao phi một ngày không tỉnh, chúng ta quỳ một ngày, nếu như Dao phi mười ngày không tỉnh, chẳng lẽ chúng ta liền không ăn không uống quỳ suốt mười ngày sao? Dao phi độ qua kiếp nạn này, chúng ta chỉ sợ đều chết cả.” Bàn tay Tiết Oánh gắt gao che ngực, quỳ cả một buổi chiều, nàng một nữ tử văn nhược sớm vô cảm.
Lưu Trung khom người cúi đầu, trên mặt mang theo vài phần không biết làm sao. “Thánh chỉ chính là như vậy, lão nô cũng bất lực. Nhưng Dao phi nương nương người hiền có trời phù hộ, tất nhiên sẽ bình an tỉnh lại.”
Trong Vị Ương cung, Quân Ninh cương trực đứng ở ngoài phòng, cách đó không xa, bên bàn đá trong vườn, tặc công cùng tặc bà ngồi đối diện nhau, uống trà xanh do cung nhân dâng lên. Trên khuôn mặt già nua của tặc bà có hơi chút lo lắng.
“Ngay cả bà cũng không nắm chắc bảo trụ được hài tử của Dao nha đầu?”
Tặc bà bất đắc dĩ lắc đầu, “Lúc sinh Ninh Nhi thân thể đã bị thương vẫn chưa được điều dưỡng tốt, vốn không thích hợp lại thai nghén. Đoàn lang băm trong cung lại cho nàng uống thuốc dễ thụ thai.”
Tặc công hừ nở nụ cười, tiếp lời nói, “Việc này trách không được ngự y, nếu Diễm Nhi không có loại tâm tư này, ngự y nào dám tự tiện chủ trương.”
Tặc bà lại một tiếng thở dài, “Diễm Nhi đứa nhỏ này thuở nhỏ sống trong cừu hận, lại làm sao hiểu được làm thế nào để yêu một người. Hiện giờ yêu nhau, lại tìm không ra biện pháp, ngược lại lần lượt tổn thương Dao nha đầu.”
“Nha đầu kia thật quật cường, trải qua chuyện này, chỉ sợ thật sự thương tâm, muốn hợp lại lại càng khó thêm khó, thật sự là một đôi oan gia.” Tặc công khẽ đặt tách trà lên bàn, sau đó đứng dậy, “Tiểu tử Quân Ninh kia cũng đứng một đêm, lão nhân ta đưa y trở về phòng nghỉ ngơi, nếu không Dao nha đầu không có việc gì, y ngược lại ngã bệnh.”
Tặc bà vẫn ngồi tại chỗ như cũ, chỉ thấy lão nhân nhà mình đi đến bên người Quân Ninh, cùng y nói vài câu, liền ra tay điểm huyệt đạo của hài tử kia, khiêng y đi. Lão bà tử bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Một chỗ khác, trong phòng, chỉ có hai người Sở Diễm cùng Thiên Dao. Hắn ôm chặt nàng, tựa vào trên nệm êm, may mà máu đã ngừng. Sở Diễm tự tay giúp nàng thay váy trắng sạch sẽ, trên giường nệm êm mềm mại trải da bạch hổ, trên người Thiên Dao đắp chăn gấm minh hoàng mới tinh.
“Còn đau không?” Hắn ôn nhuận hỏi.
Lông mi dài của Thiên Dao hơi hơi rung động, một cặp mắt sáng mờ mịt nhìn cột nhà chạm rỗng khắc hoa trên đỉnh đầu. Trong thuốc của tặc bà có thêm vị thuốc an thần, mà Thiên Dao không biết vì sao lại vẫn thanh tỉnh như cũ như vậy. Chỉ là vẫn trầm mặc, bất luận Sở Diễm nói với nàng cái gì, làm cái gì, nàng cũng như búp bê, thờ ơ.
“Nếu có thể thay nàng chịu đau, thì tốt bao nhiêu.” Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve trán nàng, chạm phải là mồ hôi ẩm ướt. Ngực hắn hơi đau, cúi đầu trằn trọc khẽ hôn lên môi nàng. Thân thể nàng còn đang hơi run rẩy, nàng đau, hắn biết, thậm chí, còn đau hơn so với nàng.
“Dao Nhi đừng sợ, ta sẽ vẫn ở bên cạnh nàng.” Hắn dán bên tai nàng nỉ non, giọng nói khẽ khàn khàn.
Chỉ cần qua một ngày một đêm không chảy máu, hài tử mới xem như bảo trụ được. Một ngày một đêm dài dằng dặc này, đối với hai người bọn họ liền giống như trải qua cả một đời. Nàng không nói một lời, Sở Diễm lại đứt quãng nỉ non.
“Ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng…” Hắn nhíu mi tâm lại, có chút đăm chiêu, lại giống như rơi vào trong hồi ức sâu thẳm không cách nào tự thoát ra. Lần đầu tiên, lần đầu tiên chân chính nhìn thấy nàng là lúc thánh chỉ phong phi truyền tới, hắn ở điện Thái Hòa tạ ơn phụ hoàng. Khi đó, Thiên Dao quỳ gối bên người hắn, đạm mạc như nước suối trong khe núi.
“Chỉ một cái ngoái đầu không lưu tâm nhìn lại, ta lập tức nghĩ tới, trên thế gian này làm sao có thể có nữ tử mỹ lệ như thế, tinh thuần như nước.” Nhớ đến đây, Sở Diễm nhàn nhạt nhếch khóe môi. Khi đó, nàng mới tuổi, giống như nữ hài, mà khí chất thanh thanh lãnh lãnh nhưng lại không để cho người bỏ qua.
“Lúc ấy ta liền có một loại dự cảm, nàng nhất định sẽ trở thành kiếp nạn của ta.” Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đặt ở trên môi ôn nhu hôn. Khi đó, Văn đế không cho phép hắn yêu, lại sắc phong một nữ tử tuyệt thế khuynh thành như vậy làm Thái tử phi, trong khoảng thời gian ngắn đích xác khiến cho hắn có chút không hiểu, thậm chí, ngầm đoán tâm tư phụ hoàng. Lúc ấy cũng từng nghĩ tới, đây có thể chỉ là một chút thăm dò, hắn tự nhiên sẽ không vì sắc đẹp động lòng. Thế cho nên, mượn cái chết của Doãn Hàm U muốn đưa nàng vào chỗ chết.