Tin tức này không khác gì sét đánh ngang tai, Khâu Tử Hiên sững sờ tại chỗ, hắn xưa nay không nghĩ tới, con trai mình, sẽ lại đi theo con đường này.
“Tiên sinh, tiên sinh…”
Điền An thấy hắn khóa chặt lông mày không nói lời nào, sắc mặt khó coi, liền kêu hắn vài câu, Khâu Tử Hiên mới phản ứng được, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng nói: “Tôi không sao, điều tra xem là của ai.”
“Vâng, còn cậu ấy?”
Khâu Tử Hiên đỡ trán: “Để tôi nghĩ một chút, còn có, làm mấy người kia ngậm miệng lại.”
“Vâng.”
Chuyện này xác thực không dễ xử lí, hắn thân phận mẫn cảm, không thể quanh minh chính đại đem con trai nhận về, coi như Lục Ninh Cảnh không tiếp thu hắn, nhưng cũng không thể như thế này, rõ ràng là hai người thân của nhau, quan hệ lại xa cách ngàn dặm.
Về con trai, cũng không biết là thằng bé có người yêu chưa, mà nếu có, tại sao trễ như vậy thấy nó không trở lại thì không gọi một cú điện thoại nào?
Nếu như người cha còn lại không ở bên cạnh, phải chăng nó sẽ vứt bỏ đứa bé?
Khâu Tử Hiên nghiêm túc tự vấn, hắn thực sự không muốn con trai giẫm lên vết xe đổ của mình, không muốn thằng bé phải chịu sự khing thường, lời lẽ cay độc từ xung quanh. Điều hắn hi vọng nhất là con trai có thể lấy người vợ mình yêu thương, sinh mấy đứa nhỏ, cứ như vậy mà trải qua một đời thanh thản.
Nhưng con cái thì có nghe theo sắp đặt của cha mẹ đâu.
Khâu Tử Hiên trở lại trong phòng, nhìn gương mặt say ngủ của Lục Ninh Cảnh, bất đắc dĩ thở dài một cái, đụng phải chuyện như vậy, đúng là làm khó người ta mà.
Lục Ninh Cảnh vừa mới được truyền nước xong, bên Điền An đã có kết quả.
“Trịnh gia?” Khâu Tử Hiên cau mày, “Làm sao Tiểu Cảnh lại trêu chọc vào Trịnh gia?”
“Cậu chủ và cậu ba Trịnh gia có quan hệ đối tác làm ăn, phỏng chừng hai người thường xuyên gặp gỡ nên nảy sinh quan hệ.”
Cớ sao cứ phải là Trịnh gia, Khâu Tử Hiên đỡ trán, “Bọn họ bây giờ còn với nhau không?”
“Cái này khó nói, cậu ba Trịnh kia, có một đứa con trai hơn hai mươi tuổi, tuy rằng vẫn độc thân, nhưng ai biết hắn ta có phải là…”
Muốn chơi đùa hay không.
Điền An không dám nói tiếp, mà Khâu Tử Hiên thì đã hiểu.
Nếu thằng đó dám chơi đùa Tiểu Cảnh, Khâu Tử Hiên nắm chặt tay, coi như cá chết lưới rách, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho tên đó! Xét về bối cảnh, nếu muốn hợp lại, Khâu gia bọn họ, chắc chắn sẽ không thua kém Trịnh gia.
Sắc trời đã không còn sớm, Khâu Tử Hiên cũng đã ở trong bệnh viện đủ lâu, Điền An âm thầm nhắc nhở hai lần, Khâu Tử Hiên mới khoác quần áo, chăm chú nhìn Lục Ninh Cảnh mấy lần, cư nhiên ở trước mặt Điền An, cúi người, đôi môi dán vào trán Lục Ninh Cảnh rồi lập tức rời ra, sau đó nói với Điền An còn đang sững sờ: “Đi thôi.”
Điền An lắc lắc đầu, đi trước một bước, mở cửa cho Khâu Tử Hiên.
Lúc Lục Ninh Cảnh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vị bộ trưởng kia đã biến mất, cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bội phục công lực của mình, tối hôm qua bọn họ rời đi với việc y tá rút dây truyền nước, cậu thế mà chả cảm nhận được gì.
Cùng lúc có y tá tới kiểm tra phòng, thấy cậu đã tỉnh, lập tức đi gọi bác sĩ để kiểm tra lại.
“Bác sĩ, thân thể tôi không sao chứ?” Lục Ninh Cảnh hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Quả thực không có gì đáng ngại, bất quá bình thường cậu phải chú ý ăn uống một chút, dầu ăn thực phẩm, hương liệu gia vị, đồ uống có cồn, thực phẩm sinh chế, quá nóng hay quá mặn, đồ ăn cay, đều không được đụng vào.”
“…” Thế này thì quá mức rồi, hơn nữa làm nghề của cậu thì sao có thể kiêng rượu.
Bác sĩ nhìn bộ dạng trầm tư của cậu, cổ quái nhìn cậu cười nói: “Có phải là không ăn được đồ dầu mỡ với đồ tanh, có lúc rõ ràng đói bụng đến cồn cào, nhưng ăn vào liền nôn?”
Lục Ninh Cảnh gật gật đầu, xem ra bác sĩ này có chút tài năng, chưa từng hỏi qua bệnh trạng thế mà đã năm rõ hết.
“Cho nên, ” bác sĩ khép lại sổ bệnh đưa cho y tá, “Đều như vậy, cậu đừng hoài nghi lời tôi nói, giấu bệnh sợ thầy không phải là thói quen tốt.”
“…” Cậu còn có thể nói gì đây.
Bác sĩ sau khi khám xong thì cho cậu xuất viện. Lục Ninh Cảnh gọi điện cho lão Tam, nói với hắn sáng nay sẽ tới muộn. Cậu sau đó tắm rửa thay quần áo, mới vừa đi xuống lầu dưới thì bị một chiếc xe cản lại, cửa xe hạ xuống, lại là người hôm qua mua cháo cho cậu, cũng chính là người bên cạnh vị bộ trưởng Khâu kia.
“Lên xe đi tôi chở.” Điền An nói.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy người này phục vụ hơi tốt quá, mặc dù cậu vẫn luôn từ chối, nói nhà mình không xa, không cần làm phiền nhưng người này vẫn rất kiên trì, Lục Ninh Cảnh không cưỡng được hắn, đành ngồi vào.
“Tôi họ Điền.” Sau khi cậu ngồi vào, người này lịch sự đưa tay ra.
Lục Ninh Cảnh bắt tay, “Lục Ninh Cảnh.”
Điền An gật đầu, thấy Lục Ninh Cảnh tựa hồ có chút gò bó, lại cười với cậu: “Không cần sợ, tôi có ăn thịt cậu đâu.”
Cậu sợ chỗ nào, chỉ là không yên tâm chút thôi, “Tối hôm qua cảm ơn anh, nhưng thật ra là do tình trạng sức khoẻ của tôi, kết quả làm lỡ dở thời gian của mọi người.”
“Cậu không cần khách khí như vậy, đây coi như là duyên phận đi, ” Điền An tuy rằng ngốc ở bên cạnh Khâu Tử Hiên đã lâu, quen miệng gọi ngài ngài ngài rồi, nhưng đối phương lại là Lục Ninh Cảnh, “Đúng rồi, cậu buổi tối có rảnh không?”
Lục Ninh Cảnh không biết đối phương hỏi vấn đề này để làm gì, thuận miệng nói: “Chưa biết được, Điền tiên sinh có chuyện gì không?”
“Ý của chúng tôi là, xe chúng tôi đụng phải cậu, mặc dù không có thương tổn gì nhưng để cho cậu chịu kịnh hách là điều không thể chối cãi, cho nên muốn mời cơm cậu để bày tỏ áy náy.”
“…” Đừng hòng lừa cậu. Cậu nhớ khi ngất đi, mặc dù lúc ấy đã chuyển sang đèn đỏ nhưng xe đối phương lúc đấy đang đỗ lại, mắt cậu cũng không mù, lúc xỉu chắc chắn không va vào xe người ta. Lục Ninh Cảnh đã gặp qua người gây ra họa rồi trốn tránh trách nhiệm, nhưng chưa từng thấy người đòi chịu trách nhiệm.
Lẽ nào bởi vì thân phận của đối phương đặc thù, cho nên đối với chuyện như thế này, nhất định phải làm kín kẽ không có một lỗ hổng, xác định mình sẽ không tìm bọn họ gây phiền phức hay tung tin đồn gì đó bất lơi, mới an tâm sao?
Lục Ninh Cảnh mang theo phỏng đoán ác ý với đối phương, lại cảm thấy đối phương không phải loại người như vậy, “Ăn cơm cũng không cần đâu, tôi là tự mình ngã ở đó, làm sao có thể trách mấy người?”
Điền An cười nói: “Tiên sinh nhà chúng tôi đã đặt bàn ăn, mong Lục tiên sinh đừng từ chối.”
Nói là đã đặt bàn ăn, chạng vạng Điền An tới đón Lục Ninh Cảnh, lại đưa cậu đến một căn hộ. Điền An đưa cậu lên tầng , nhấn chuông cửa, khi cửa mở ra lại là… Khâu Tử Hiên đang mặc đồ ở nhà, trên người còn đeo thêm tạp dề.
Bộ dạng của Khâu Tử Hiên này, so với hai lần trước cậu nhìn thấy, càng thêm hòa hợp. Dáng dấp như vậy lại giống như người đàn ông của gia đình, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp một chút thì cũng không nhìn ra hắn là một nhân vật tạo nên sóng gió.
Ngọa tào, chuyện ngàn năm có một, là Khâu Tử Hiên tự mình xuống bếp mời khách?
Lục Ninh Cảnh đã bắt đầu hoài nghi đây có phải là giấc mộng.
Điền An đưa người đến xong liền đi. Khâu Tử Hiên thấy Lục Ninh Cảnh còn hoài nghi và không tin, đã sớm chuẩn bị lý do: “Mấy ngày gần đây ăn đồ ở ngoài nên dạ dày hơi khó chịu, cho nên tự mình làm đồ ăn, cháu sẽ không để tâm chứ, tay nghề của tôi cũng không tệ lắm.”
Cậu dám để ý sao?
Đi vào mới phát hiện, căn phòng của Khâu Tử Hiên so với nơi ở của cậu thuê cũng không lớn hơn là bao, được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không thấy có khí tức của nữ nhân chủ nhà ở đây. Cậu có chút kinh ngạc khi biết người này ở nơi như vậy, đồng thời tâm lý lại có chút thấp thỏm, dù sao thân phận cùng địa vị của đối phương đều nói lên hắn không ở đây, cũng không thể nào sống như vậy.
Mà cậu cũng không nghĩ ra bản thân mình có giá trị gì để người này để tâm.
Thôi, đến đều đã đến, được tới đâu hay tới đó, hắn đường đường là bộ trưởng, chắc sẽ không làm gì mưu hại cậu chứ?
Trên bàn đã có vài món ăn, đều là cơm nhà, lấy thanh đạm làm chủ, vẻ ngoài không quá đẹp mắt, nhưng khá ổn.
“Cháu ngồi trước đi, tôi làm cho xong.”
Khâu Tử Hiên tiếp tục trở lại trong bếp, Lục Ninh Cảnh nào dám ngồi, cũng đi vào theo, “Cháu đến giúp đỡ.”
Khâu Tử Hiên liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Cháu biết nấu ăn sao?”
“A, biết chút chút.”
Không nghĩ tới Khâu Tử Hiên trực tiếp đưa muôi cho cậu, “Món cuối này cháu làm nốt đi.”
Món cuối là cải xanh xào, căn bản không cần kỹ thuật gì nhiều, Lục Ninh Cảnh thấy đối phương đã lên tiếng, đương nhiên sẽ không từ chối, xào kỹ cải xanh vài lần, Khâu Tử Hiên cũng đã bày xong bát đũa, bảo cậu lại ngồi.
Lục Ninh Cảnh dạo này luôn mắc ói ăn không ngon, Khâu Tử Hiên làm cơm cũng lựa lựa chọn nhưng món dễ ăn, mùi vị không tính là quá tốt, nhưng người như Khâu Tử Hiên, có thể đem món ăn nấu lên đã là rất lợi hại, huống hồ là có thể ăn được.
“Tay nghề của tôi thế nào?” Khâu Tử Hiên mong đợi nhìn Lục Ninh Cảnh, phảng phất như chờ đợi tán dương của con trai.
Lục Ninh Cảnh cho hắn mặt mũi, gật đầu: “Ăn thật ngon.”
Ngoại trừ có chút mặn, ừ, canh chưa hầm đủ lửa, cơm cũng chưa chín kỹ, khoai tây còn hơi sượng.
Khâu Tử Hiên nghe thấy thế, nụ cười trên mặt càng nồng, cười híp mắt gắp cho cậu một đũa, “Vậy cháu ăn nhiều một chút.”
“Được, ngài cũng ăn, ” Lục Ninh Cảnh cảm thấy đêm nay nhận thật nhiều kinh hãi, đối với hành động Khâu Tử Hiên cũng đã chết lặng, “Đừng chỉ lo ăn cải xanh.”
Mục tiêu của đũa Khâu Tử Hiên, chính là đĩa cải xào cậu làm, cậu không khỏi hoài nghi tay nghề của mình có phải đã tiến vào cảnh giới khiến người người yêu thích không thôi không.
Khâu Tử Hiên tâm tình tựa hồ phi thường tốt, còn mở máy hát lên, một bữa cơm cứ thế kéo dài, đối với hắn cũng ôn hòa vô cùng, quả thực làm cho người ta không tài nào liên hệ với vị Bộ trưởng hô phong hoán vũ kia.
Bây giờ quan đều bình dị gần gũi như thế?
Bữa này cơm tối liền vui vẻ như vậy mà trôi qua. Lục Ninh Cảnh lúc gần đi, thấy Khâu Tử Hiên một bộ muốn nói lại thôi, hơi nghi hoặc một chút nói: “Bộ trưởng Khâu còn có chuyện gì sao?”
“Cũng không có, ” Khâu Tử Hiên do dự hồi lâu, vẫn là không có cách nào nói cho Lục Ninh Cảnh chuyện cậu mang thai. Hắn cảm thấy chuyện này trước tin cần phải tiến triển chậm lại, chờ hắn đi tìm cái tên Trịnh Hằng kia đã, “Bình thường nhớ chú ý thân thể, đi đường cẩn thận.”
Đây đã cửa ái lớn nhất trong tâm mà hắn có thể vượt qua.
Lúc Khâu Tử Hiên nói câu này, Lục Ninh Cảnh đã không còn kinh ngạc, cậu cảm thấy cái vị bộ trưởng Khâu này cũng là một người kỳ lạ, liền cười nói: “Được, cảm ơn chiêu đãi của ngài đêm nay.”
Sau khi tiễn Lục Ninh Cảnh về, Khâu Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt tràn đầy ý cười. Lần đầu cùng con trai ăn tối, lại là do tự mình làm, hắn còn được ăn món con làm, sao có thể không vui được cơ chứ.
Còn có vị Trịnh Hằng kia, hắn phải mau chóng tìm cơ hội gặp mặt một lần.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn làm gì, bên kia Trịnh Hằng đã biết chuyện này.
Năm này, chuyện thứ nhất Trịnh Hằng làm chính là đưa Hồ tổng thăng chức trên danh nghĩa triệu hồi về tổng bộ, đồng thời tìm Bạch tổng để nói chuyện một hồi, sau đó, liến tiến hành một lần đại cải cách nội bộ, chờ bên kia Trăn Kỳ, còn có ba hãng công ti phần mềm, còn muốn tiến hành cải cách có chiều sâu.
Cùng với chuyện Lục Ninh Cảnh, hắn quyết định cứ tạm xa nhau một thời gian, hiện tại khẳng định trong lòng Lục Ninh Cảnh đều là ba mẹ cậu, cái gì cũng sẽ không nghe, quan hệ của hai người càng không vững chắc, chỉ có thể nói là hắn quá mức nóng lòng.
“Eo của cô đã hoàn toàn bình phục, không có để lại bất kỳ di chứng nào.” Ôn Lĩnh sau khi kiểm tra cho mẹ của Trịnh Hằng – Lâm Vân Thanh xong thì cười híp mắt tuyên bố.
Mẹ Trịnh Hằng thật cao hứng, cười nắm tay Ôn Lĩnh nói: “Đã làm khó bác sĩ Ôn rồi.”
“Không dám không dám, ” Ôn Lĩnh vội nói, “Đó là trách nhiệm của cháu.”
Mọi người khách khí một phen, Ôn Lĩnh liền đứng dậy chào, trước khi đi liếc mắt nhìn Trịnh Hằng, Trịnh Hằng hiểu ý, nhân tiện nói: “Con tiễn bác sĩ Ôn.”
Trịnh Hằng cùng Ôn Lĩnh đi ra khỏi đại sảnh Trịnh trạch, xuyên qua tiền viện đi tới cửa, Ôn Lĩnh hỏi: “Hồi trước anh dẫn cái vị Lục tiên sinh kia đến, không biết eo của mẹ cậu ấy như thế nào rồi? Lúc trước anh có mang cô ấy qua đây kiểm tra, tôi nhớ còn chưa hồi phục.”
Trịnh Hằng nhíu mày một cái, Ôn Lĩnh vì sao lại vô duyên vô cớ hỏi hắn cái vấn đề này, y muốn biết, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Ninh Cảnh hỏi là được rồi, hắn suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Đã khôi phục nhiều, tháng vừa rồi có phát tác, về sau cũng đã đỡ.”
Ôn Lĩnh tiếp tục nói vòng vo: “Cùng anh quen biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh để ý người khác như vậy.”
Trịnh Hằng thấy y chạm đến cấm kị của mình, không muốn vòng quanh, nhân tiện nói, “Muốn gì cứ nói thẳng ra.”
Ôn lĩnh bị hắn vạch trần, hơi ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, nói: “Anh và vị Lục tiên sinh kia là ở cùng một chỗ?”
“Cậu nên suy nghĩ xem, cậu bây giờ dùng thân phận gì để hỏi tôi vấn đề này.” Đối với Ôn Lĩnh mà nói, Trịnh Hằng rất không ưa.
“Không không không, anh hãy nghe tôi nói, ” Ôn Lĩnh thấy Trịnh Hằng giận, cũng không quanh co lòng vòng, “Khuya ngày hôm trước, tôi trực ở bệnh viện, bởi vì nửa đêm, không có chuyện gì nên bỏ bê công việc một chút, đi loanh quanh mấy phòng bệnh khác,, kết quả lại nghe thấy một chuyện kỳ quái có một không hai.”
Buổi tối ngày hôm ấy, Ôn Lĩnh vừa vặn đi qua phòng của bác sĩ khám cho Lục Ninh Cảnh, cho nên kết quả của cậu làm y sợ ngây người. Y làm nghề này hai mươi mấy năm, chuyện lạ này chưa từng gặp qua, cùng bác sĩ kia kiểm tra lại nhiều lần, kết quả vẫn như cũ không đổi.
Cho nên y mới muốn đi nhìn người có chuyện kỳ lạ này, không ngờ lại là người quen.
Y đối với thân phận vị Lục tiên sinh này vẫn giữ thái độ hoài nghi, bởi vì Trịnh Hằng thậm chí còn tự mình đưa mẹ cậu ta đến khám. Coi như trước đây y cũng từng có đoạn thời gian yêu đương với Trịnh Hằng, đối với người nhà của y, Trịnh Hằng cũng chưa chắc để bụng như vậy, hơn nữa Trịnh Hằng là song tính, chuyện này cũng chẳng là bí mật, cho nên y đối với vị Lục tiên sinh này vẫn luôn để ý.
“Chuyện gì kỳ?” Trịnh Hằng nhịn lại vẻ mặt cố làm ra bí ẩn của Ôn Lĩnh.
“Cái vị Lục tiên sinh kia… Cậu ấy có thai.”
Lục Ninh Cảnh còn đang đi làm, nghe thấy có người tìm gặp, cậu không biết là ai, đi ra ngoài nhìn thì hoá ra là Trịnh Hằng đã lâu không gặp.
Trịnh Hằng nhìn thấy cậu, đôi mắt trầm tĩnh loé lên tia sáng khác thường, quét một vòng khắp người cậu, đặc biệt dừng lại tại bụng cậu hẳn giây, Lục Ninh Cảnh còn thậm chí hoài nghi có phải cậu quên không kéo quần không.
“Trịnh tiên sinh có chuyện gì không?” Nhìn thấy Trịnh Hằng, Lục Ninh Cảnh trong lòng dĩ nhiên dâng lên tâm tình cao hứng. Chỉ là so với nửa tháng trước, Lục Ninh Cảnh cư nhiên gầy đi rất nhiều, hắn vô cùng đau lòng, nhất định là bởi vì chuyện công việc.
Trịnh Hằng trước nay vẫn không đụng tay vào chuyện của Lục Ninh Cảnh. Việc cậu nghỉ việc, hắn chỉ biết cậu bỏ Thịnh Liên để đến công ty này, còn lý do, hắn cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Hắn biết Lục Ninh Cảnh vẫn luôn yêu thích công việc này, đột nhiên nghỉ việc khẳng định có nguyên nhân bất đắc dĩ, chẳng qua là nhịn không tham gia vào mà thôi.
“Nơi này không tiện nói chuyện, ra ngoài một chút được không?”
Trịnh Hằng không phải là người thích đi gây sự, Lục Ninh Cảnh nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi.”
Cùng Trịnh Hằng xuống lầu dưới, hắn lái xe lại gần, bên trong xe vẫn là tốt hơn bên ngoài, thích hợp nói chuyện riêng tư. Lục Ninh Cảnh ngồi vào đi, Trịnh Hằng cũng ngồi vào theo rồi đóng cửa.
“Anh có…”
Lục Ninh Cảnh còn chưa nói xong đã bị Trịnh Hằng ôm vào trong ngực. Lời nói của Ôn Lĩnh hắn không tin lắm, nhưng vẫn cảm thấy y không phải người nói linh tinh, liền lập tức cho người đi xác định lại chuyện này. Tuy chuyện này đã bị thế lực khác ép xuống nhưng hắn vẫn có biện pháp đào ra được.
Vốn là căn bản không ôm hy vọng, không nghĩ lại là thật, hắn vẫn luôn xác định mấy lần, xác nhận đây không phải là giấc mộng, niềm vui hớn hở cứ thế phô hết ra.
Tuy rằng đã làm cha hơn hai mươi năm nhưng đây là lần đầu Trịnh Hằng cảm nhận được cảm giác vui sướng khi nghe tin người mình thích mang thai đứa con của mình.
Đặc biệt, Lục Ninh Cảnh còn là đàn ông.
Thời điểm trước, hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, chờ tình cảm hai người ổn định, sau đó nhờ người mang thai hai đứa bé, nuôi nấng chúng. Chuyện này đã định bàn với bên người nhà Lục Ninh Cảnh, không nghĩ tới lại có một niềm vui bất ngờ chợt giáng xuống, không có cách nào che giấu niềm vui sướng cùng cảm giác hạnh phúc đang dâng trào.
Hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức đi tìm Lục Ninh Cảnh.
“Ninh Cảnh…” Trịnh Hằng kêu tên cậu, trong giọng nói đều không che giấu được ý cười.
“Í…” Lục Ninh Cảnh bị câu nói của Trịnh Hằng làm rợn da gà, “Anh đừng nói là đến đây chỉ để ôm một cái nhé.”
“Giữ lại đứa bé, đừng bỏ nó, có được hay không?” Trịnh Hằng ở bên tai cậu thì thầm.
“…. Anh uống lộn thuốc?” Lục Ninh Cảnh dùng cả tay cả chân mà đẩy Trịnh Hằng ra, sờ sờ trán của hắn, “Không phát sốt.”
Trịnh Hằng nắm lấy tay cậu, nhìn cậu hỏi: “Em chẳng lẽ không biết?”
“Biết cái gì?” Lục Ninh Cảnh cảm thấy gần đây toàn gặp mấy người dở hơi.
Trịnh Hằng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của cậu, xác thực cậu đang nói thật, trong lòng lại có nghi ngờ, khuya ngày hôm trước cậu ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thì phát hiện cậu có thai, không lý gì lại không nói cho cậu được. Hơn nữa chuyện này cư nhiên bị một thế lực lớn đàn áp xuống, viện trưởng Tể An hắn biết, chuyện này nhất định không phải do phía bệnh viện làm, chỉ có thể là một người khác.
Sẽ là ai chứ?