“ Chị đây mấy năm không về nhà, đi chơi với chị một bữa mà hai đứa có gương mặt xấu xí thế ư?” Lục Tố Hân đi trước, quay lại nhìn thấy hai đứa em trai “ ngoan” Lục Nghị Nhất và Lục Tùng đi phía sau gương mặt nhăn nhó khó chịu. Làm cô cũng muốn mắng người
“ Dưa ép không ngọt” Lục Nghị Nhất nhún vai
“ Em còn rất nhiều việc phải làm nha, với cả...chỗ này thật trẻ con” Lục Tùng cũng dè biểu, chê ra mặt
“ Lúc nhỏ sao hai đứa không dè bỉu, chê này chê nọ thế này đi? Còn nhớ Lúc nhị thiếu gia e lên ngày nào cũng năn nỉ chị dẫn em và Lục Tùng đến đây” Lúc Tố Hân chỉ thẳng vào cái mặt lạnh lùng của Lục Nghị Nhất, lên tiếng
“ Chị hai à, bây giờ em không phải lên , em sắp già rồi” Lục Nghị Nhất nhíu mày
“ Còn em, chiều nào đi học về cũng làm phiền chị, muốn chị dẫn đến đây chơi đu quay, không nhớ sao?” Lục Tố Hân gương mặt sắp khóc nhìn Lục Tùng nói
“ Thôi được, em đi chơi với chị” Lục Tùng nhìn thấy Lục Tố Hân rưng rưng có chút mềm lòng. Dù sao trong nhà Lục Tùng chỉ không ưa mỗi Lục Nghị Nhất, còn tất cả những người còn lại Lục Tùng đều để tâm
“ Còn em thì sao?” Lục Tố Hân quay sang nhìn Lục Nghị Nhất
“ Đi thôi” Lục Nghị Nhất thở dài, bỏ tay vào túi quần, đi trước, Lục Tố Hân mỉm cười khoát tay Lục Tùng đi theo
Nguyên một buổi sáng Lục Tố Hân luyên thuyên nói về chuyện lúc nhỏ của Lục Nghị Nhất và Lục Tùng, chỉ với mong muốn duy nhất là hai con người này sẽ làm hoà lại với nhau. Nhưng đáp lại sự cố gắng của cô, cả hai vẫn lạnh như tiền không có chút ý định muốn làm lành...
...
Từ sau khi rời khỏi Lục thị, Lục Tùng cũng có tự ra mở một công ty thiết kế, nhưng Lục Tùng không hề hay biết mình đã nuôi ông tay áo. Đến lúc công ty tung bộ sản phẩm đầu tiên ra thì bị lỗi lớn và còn có scandal ăn cắp ý tưởng của các tập đoàn thời trang lớn. Công ty nhỏ bé của Lục Tùng gặp sóng gió, bị các tập đoàn lớn thi nhau đưa đơn kiện. Hoàn cảnh nguy khốn sắp phá sản đến nơi, mà Lục Tùng không dám chạy đi xin sự giúp đỡ của Lục lão gia. Không phải Lục Tùng hèn mọn, nhưng nhờ sự việc này Lục Tùng mới nhận ra anh không có tài, cũng chẳng có cán gì chỉ có mỗi lòng tham xuất phát từ sự ganh tỵ.
Muốn độc chiếm Lục thị nên mới lập mưu hại Lục Nghị Nhất...
Lục Nghị Nhất tuy không ra tay cứu công ty của Lục Tùng, nhưng lại âm thầm tìm bằng chứng cứu Lục Tùng thoát khỏi kiện tụng. Kết cuộc, công ty phá sản, người mà Lục Tùng tin tưởng nhất bị bắt.
.....
Sau một ngày đi chơi ở khu vui chơi, Lục Tố Hân cảm thấy không có tác dụng gì lại kéo hai đứa em trai vào quán rượu
“ năm trước, ba chị em ta đã say xỉn ở chỗ này một trận vì hai đứa không muốn chị ra nước ngoài” Lục Tố Hân ngồi xuống bàn mà năm trước ba người từng ngồi, kỉ niệm lại hiện rõ trong đầu
“ Giờ thì chị đi bọn em cũng không lưu luyến đâu” Lục Tùng rút tờ khăn giấy lau ghế cho Lục Tố Hân, trên miệng còn cười rất đểu
“ Nhị thiếu gia, nó lại ức hiếp chị” Lục Tố Hân quay sang Lục Nghị Nhất bộ dạng ấm ức chỉ vào mặt Lục Tùng
Lục Nghị Nhất đưa mắt nhìn Lục Tùng một chút, Lục Tùng thấy ánh mắt nghiêm nghị kia nhìn mình thì có chút lạnh sống lưng nha... Lục Tùng nhún vai lắc đầu
Cả ba uống được mấy chai bia, Lục Nghị Nhất bỗng nhìn Lục Tùng, nghiêm túc nói
“ Lục Tùng, mày không biết mày rất vô dụng sao?”
“ Phải, Lục Tùng này rất vô dụng, tôi không có tài cán gì, cũng không xuất chúng giống như anh” Lục Tùng tu một lúc hết ly bia, gật đầu đồng ý, anh cũng tự biết điều đó mà
“ Là do mày không biết nổ lực học hỏi, nổ lực phấn đấu. Công ty mày mở, có rất nhiều lỗ hổng lớn vì vậy nên mới nhanh sụp đổ như thế” Lục Nghị Nhất lại tiếp
“ Tôi bất tài vô dụng đã thừa nhận rồi hà tất anh còn muốn sỉ nhục tôi?” Lục Tùng bất mãn, nhăn mặt
“ Không những bất tài vô dụng mà mày còn rất ngây thơ, rất tin người” Lục Nghị Nhất vẫn tiếp tục nói
Lục Tùng im lặng, tay nắm thành quyền. Trong lòng hắn cũng biết rõ bản thân mình như thế, nhưng ít ra Lục Nghị Nhất nên cho hắn chút mặt mũi chứ... Nói đúng rồi mà còn nói to như thế.
“ Năm nay đã tuổi, cũng đã trưởng thành rồi chẳng lẽ vẫn chưa biết mình muốn làm gì hay sao? Còn làm những chuyện hại người hại mình?”
“ Lục Nghị Nhất, đủ rồi” Lục Tùng mất hết mặt mũi, nhào đến giáng một cú đấm vào mặt Lục Nghị Nhất, khiến anh ngã xuống đất
“ Lục Tùng, em làm gì thế?” Lục Tố Hân vội chạy đến đỡ Lục Nghị Nhất dậy, trừng mắt nhìn Lục Tùng
Lục Nghị Nhất không nói gì, trực tiếp nhào đến nắm lấy cổ áo Lục Tùng.... Hai người đánh nhau một trận lớn mặc kệ bên cạnh Lục Tố Hân can ngăn gào thét thế nào..
Đánh đến tơi bời hoa lá cả hai mới bình tĩnh trở lại, cùng nhau ngồi xuống bàn; Lục Tố Hân gương mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào hai đứa em
“ Hai đứa sắp ba mươi cả rồi còn dùng vũ lực để giải hoà?”
“ Là anh ấy không cho em mặt mũi, nói đúng còn nói to” Lục Tùng mặt mũi tèm nhem như đầu heo, cố gắng nói chuyện
“ Là em ấy đánh em trước... Dùng lực quá mạnh, nên em mới...” Lục Nghị Nhất lấy tay xoa xoa chỗ bị bầm tím
“ Đánh nhau xong rồi hai đứa đã chịu hoà nhau chưa? Hai đứa có biết vì hai đứa mà mẹ đã ốm đi hai kí không hả?” Lục Tố Hân trong lòng vẫn còn hừng hừng lửa giận. Dù Lục Nghị Nhất có lạnh lùng thế nào, trên thương trường tàn nhẫn ra sao thì trong Lục gia anh vẫn là người hiểu chuyện, và yêu thương mọi người, còn Lục Tùng dù cho có nghịch ngợm, có tham vọng lớn đến thế nào thì trong mắt Lục gia; Lục Tùng cũng chỉ là người cần được yêu thương... Hai người đã đối đầu với nhau năm rồi, nhờ có một trận đã đời hôm nay mới giải quyết hết được nỗi lòng của hai anh em.
“ Chị, chị về nhà trước đi. Bọn em muốn nói chuyện với nhau” Lục Nghị Nhất trầm ngâm một lát rồi nói
“ Chuyện gì quan trọng à? chị không thể nghe được sao?”
“ E.. Hèm... Đàn ông nói chuyện với nhau, chị tò mò làm gì?”
“ Được, được đại tỷ đây không chơi với hai đứa nữa” nói xong Lục Tố Hân đứng dậy rời đi...
“ Chuyện gì mà bí mật như thế?” Lục Tùng cũng tò mò không kém Lục Tố Hân
“ Sau này, em định sẽ làm gì?” Lục Nghị Nhất nhấp một ngụm bia, từ tốn hỏi. Anh là đang lo cho tương lai của em trai anh nha...
“ Anh thấy rồi đấy, ngoài vẽ vời ra thì em chẳng làm được gì cả” Lục Tùng nhún vai, trong miệng còn nhai miếng mực nướng
“ Sao em không làm hoạ sĩ?” Lục Nghị Nhất cho Lục Tùng gợi ý. Từ nhỏ anh biết Lục Tùng rất thích vẽ, lại còn vẽ rất đẹp. Nếu vẽ tranh rồi kinh doanh phòng triển lãm chắc cũng không tồi
“ Hoạ sĩ sao? Anh nghĩ tranh của em sẽ có người xem? Vả lại, em là đàn ông đó, mấy công việc này liệu có thích hợp?” Lục Tùng suy nghĩ
“ Thích hợp! Nếu em muốn làm hoạ sĩ truyện tranh cũng không tồi, đầu óc em sáng tạo như thế... Anh sẽ giúp em mở một xưởng in, cho em thoả sức sáng tạo, thế nào?”
“ Được, em sẽ thử sức ở lĩnh vực đó... Em còn trẻ thế, sẽ không lo bị thất nghiệp” Lục Tùng ý chí hừng hừng, đấm nhẹ vai Lục Nghị Nhất cảm kích...
.......
Thật ra... Người nhà với nhau cả, không có hiềm khích gì là không giải quyết được... Không có giận hờn gì là mãi mãi, ẩn sâu trong trái tim mỗi người đều có hình bóng của người nhà. Cho dù có những giây phút ganh ghét nhau, tham vọng lớn hơn tình thân nhưng đó cũng chỉ là trong phút chốc....
Hy mọng mỗi ngày bạn đối với người mình yêu tốt một chút thì bạn sẽ cảm thấy mỗi nhịp sống đều là Hạnh Phúc.
.......
Góc tác giả tâm sự ( cả nhà có thể đọc hoặc không đọc dòng tâm sự này)
Lời đầu tiên là lời nói cảm ơn... Mình thật sự rất cảm ơn các bạn đã theo dõi hết bộ " Bao nuôi nhị thiếu" của mình. Sự ủng hộ của các bạn là động lực cho mình viết truyện đấy ạ... ^^
Lời thứ hai là mình muốn nói lời xin lỗi đến các bạn. Xin lỗi vì để các bạn chờ ra chương mới lâu đến như vậy. Mình vừa chuyển công việc khác nên thật sự thời gian đầu đã rất khó khăn với mình, mặc dù ở Hàn corona đang có chiều hướng tăng trở lại nhưng nơi mình làm việc khách thật sự rất đông. Mỗi lần tan làm về nhà là mình không còn sức để suy nghĩ tình tiết cho truyện nữa... Vì vậy mà " Bao nuôi nhị thiếu" lâu lâu mới ra được một chương... :(( Mong mọi người thông cảm cho mình nhé!!
Lời cuối cùng... Thời tiết chuyển lạnh rồi, mọi người nhớ mặc ấm vào nha. Yêu mọi người ạ..