Buổi tối cuối tuần là khoảng thời gian các quán bar và khu giải trí sa hoa đông đúc nhất, Dương Tử Hàm vừa được Lục tổng đáng kính cho tăng lương vì vậy vui vui vẻ vẻ kéo Phong Cẩn đi giải khuây. Ánh đèn led trong quán bar sang trọng chớp liên hồi, những con người trẻ tuổi nam có nữ có đang cùng nhau uốn lượn trên sàn, DJ nổi những bản nhạc sôi động khiến không khí trong bar càng thêm nhộn nhịp.
“ Bác sĩ Phong à, hôm nay anh cứ thoải mái đi, tôi mời” Dương Tử Hàm học theo phong cách ăn mặc badboy không giống dáng vẻ nghiêm túc, thư sinh ngày thường, cầm ly rượu sóng sánh đưa đến trước mặt Phong Cẩn
“ Được, tôi sẽ tự nhiên, hiếm khi được cậu mời như thế” Phong Cẩn nhận lấy ly rượu, cụng vào ly Dương Tử Hàm đang cầm trên tay một cái thong thả nhấp một ngụm nhỏ.
“ Lần đầu tôi thấy anh đồng ý chịu cùng tôi đi sa đà đó” Dương Tử Hàm cười. Nụ cười đó cùng với tạo hình badboy hôm nay càng khiến Dương Tử Hàm như một công tử ăn chơi đúng điệu.
“ Làm đàn ông cái gì hay ho không có hại thì vẫn nên thử một lần” Phong Cẩn nhìn ngắm xung quanh quán bar một lượt, cảm giác rất mới mẻ
Đang uống rượu thì Dương Tử Hàm nhìn thấy bóng Cố Ly đi cùng một người đàn ông có bộ dạng không đàng hoàng, Dương Tử Hàm bỏ lại Phong Cẩn ở quầy bar mà đuổi theo Cố Ly
“ Em gái à... Em xinh tươi thế này có muốn ngủ cùng anh không?” Trong con hẻm tối đằng sau quán bar có giọng nói không đứng đắn của thanh niên vang lên
“ Buông tôi ra” Cố Ly bị người thanh niên cao lớn áp vào tường, cô khó chịu vùng vẫy
“ Đi với anh một đêm thôi, anh sẽ cho em biết sung sướng là gì” nam thanh niên vuốt ve gương mặt thanh tú hồng hồng vì men rượu của Cố Ly
“ Khốn kiếp” Dương Tử Hàm nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt như thế liền chạy đến đấm một cú vào mặt tên thanh niên vô lại kia khiến hắn ngã xuống nền đất,
“ Ông chú à, ông là ai vậy, liên quan gì mà xen vào chuyện của tôi và bạn gái chứ?” tên thanh niên đứng dậy, lau vết máu trên miệng khó chịu nói
“ Tôi không phải bạn gái anh ta, cứu tôi với” Cố Ly bám vào cánh tay Dương Tử Hàm, lắc đầu mấy cái
“ Mau cút đi, tôi gọi cảnh sát thì người phiền phức là cậu đấy nhóc con” Dương Tử Hàm giả vờ lấy tay lôi điện thoại trong túi ra
“ Hmm...” Gã thanh niên vừa nghe thấy cảnh sát liền sợ hãi bỏ chạy
“ Không sao rồi... Tôi đưa cô về” Dương Tử Hàm quay lại nhìn Cố Ly, gương mặt sợ hãi, hai tay nắm chặt cánh tay anh. Trong lòng xuất hiện lên loại cảm giác muốn bảo vệ cô nhiều hơn
Cố Ly lắc đầu “ Tôi bỏ nhà, giờ không có nơi để đi cả”
“ Bỏ nhà??? Cô gái nhỏ à, tôi đoán cô chỉ là học sinh trung học. Bỏ nhà đi giờ này, cô cũng gan to quá đó”
Dương Tử Hàm ngạc nhiên. Mấy hôm trước anh gặp cô lần đầu tiên ở tiệm net vừa gặp đã xao xuyến nhưng nghĩ lại mình cũng không nên gặm cỏ quá non....
“ Học sinh trung học gì chứ? Tôi tuổi rồi đó ông chú” Cố Ly nhăn mặt, ông chú này dám nói mình là học sinh trung học sao...
“ ... tuổi sao???” Dương Tử Hàm không tin vào mắt mình... Cô gái nhỏ này rất biết tự hack tuổi nha
“ Chú à, chú ở một mình đúng không?” Cố Ly nhìn Dương Tử Hàm một lượt, cảm thấy đây là người tốt, lại còn đẹp trai phong trần thế kia. Là kiểu mẫu cô thích nha...
“ Thì sao?” Dương Tử Hàm hỏi lại
“ Cho tôi ở nhờ nhà chú mấy ngày có được không vậy?” Cố Ly cười nhe răng không chút ngại ngùng hỏi
“ Ở... Ở nhờ nhà tôi???” Dương Tử Hàm đứng hình mất năm giây
“ Phải, có được không? Tôi không có nơi nào để đi cả, chú cho tôi ở nhờ đi...” Cố Ly lắc lắc cánh tay của Dương Tử Hàm bộ như con mèo ngoan làm nũng
“ Được được... Ở nhờ...” Dương Tử Hàm tuy là nam tử hán nhưng mà, anh rung động với Cố Ly, ở chung với cô sợ sau này bản thân sẽ bị người khác nói là gặm cỏ non thật.
Bỏ lại Phong Cẩn ở quán bar, Dương Tử Hàm lái xe đưa cô nhóc Cố Ly về nhà mình
“ Ông chú à, chú là đàn oonv mà nhà chú sạch sẽ thật nha” Cố Ly bước vào nhà, cảm thán
“ Tôi bị bệnh ngăn nắp” Dương Tử Hàm nói
“ Wow... Chú cũng học giỏi quá đó... Toàn là bằng khen thưởng nè” Cố Ly trầm trồ, thật ấn tượng
“ Gia đình nghiêm khắc, tất nhiên học hành phải đàng hoàng” Dương Tử Hàm nhún vai cho rằng đó là điều dĩ nhiên
“ Tôi thích chú rồi đó” Cố Ly không chút ngại ngùng đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Tử Hàm, ôm cánh tay anh
“ Cô say đấy à???” Dương Tử Hàm né không kịp, trái tim đập rộn ràng... Sắp bước qua tuổi rồi chưa được gần nữ sắc như vậy... Dương Tử Hàm có chút ngượng nha...
...........
Phòng làm việc yên tĩnh, tiếng lật giấy sột soạt, và tiếng va chạm của tách cà phê xuống mặt bàn, Lục Nghị Nhất đang rất chăm chú vào bản báo cáo, không gian yên tĩnh vang lên tiếng giày cao gót Lục Nghị Nhất nghe được cuộc đối thoại bên ngoài
“ Có Nghị Nhất bên trong không?”
“ Trương tiểu thư, Lục tổng đang rất bận, nếu không có gì gấp gáp thì xin đừng làm phiền”
“ Tôi là có chuyện gấp muốn tìm Nghị Nhất... Anh ấy không muốn gặp tôi sao?” Trương Lộ Ngân bên ngoài cố ý nói lớn giọng để Lục Nghị Nhất trong phòng làm việc nghe thấy
“ Trương tiểu thư à, cô nghĩ cô là ai mà Lục tổng phải muốn gặp cô chứ?” Dương Tử Hàm thật muốn cười lớn một tiếng
“ Nghị Nhất... Nghị Nhất... Là em” Trương Lộ Ngân vẫn cố chấp một mực
“ Trương tiểu thư, cô đừng làm càng, cô biết Lục tổng rất ghét bị làm phiền mà” Dương Tử Hàm khó chịu
“ Tôi không cần biết, lúc trước tôi náo đến đâu anh ấy cũng không có khó chịu” Trương Lộ Ngân nói
“ Đại tiểu thư à, lúc trước là chuyện của - năm về trước rồi, không phải là chuyện của tuần trước” Dương Tử Hàm thật sự muốn mang cô ta quăng vào thùng rác nha...
“ Thư ký Dương, cho cô ta vào” Lục Nghị Nhất nhàn nhã ngồi tay xoay bút, gương mặt lạnh lùng cùng với sự khó chịu toát ra ngoài mặt, người nào dám lại gần anh giờ này thì chính là quá ngốc rồi
Nghe được lệnh Dương Tử Hàm cũng không làm khó Trương Lộ Ngân cho cô ta vào. Trương Lộ Ngân vẫn là nhìn Dương Tử Hàm với ánh mắt đắc ý.
Cho Trương Lộ Ngân vào rồi, Dương Tử Hàm nhanh tay nhắn tin cho Đàm Lạc Y “ Đàm tiểu thư... Trương Lộ Ngân hôm nay đến văn phòng tìm Lục tổng”
“ Nghị Nhất.. Dương Tử Hàm đó trước kia thuận phục, bây giờ lại làm khó em” Trương Lộ Ngân đi đến bàn làm việc, ung dung ngồi xuống ghế, lại tự tiện cầm tách cà phê của Lục Nghị Nhất đang uống mà uống, anh không nói gì chỉ nhíu mày
“ Nghị Nhất, lần này em trở về sẽ không đi đâu nữa cả, chúng ta làm lại từ đầu có được không?” Trương Lộ Ngân nghĩ rằng Lục Nghị Nhất vẫn còn yêu cô ta nên cứ nói luyên thuyên
“ Cô nói đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi, tôi rất bận không rảnh tám chuyện với cô
” Lục Nghị Nhất khó chịu cắt ngang lời Trương Lộ Ngân đang nói, anh đang cảm thấy rất chán ghét Trương Lộ Ngân nha
“ Nghị Nhất, em biết trước kia em rời đi mà không nói với anh câu nào là em sai... Em sai rồi” Trương Lộ Ngân nước mắt ngắn dài, tỏ vẻ hối hận, cầu mong sự quan tâm từ anh
“ Phải, cô sai rồi, không phải là cô bỏ đi không nói câu nào mà là cô đã ngoại tình với người đàn ông khác trước mặt tôi” Lục Nghị Nhất buông cây bút trên tay xuống đưa đôi mắt sắc bén lạnh lùng đến đáng sợ nhìn Trương Lộ Ngân
“ Nghị Nhất, là hiểu lầm... Không phải là em ngoại tình, người đó là anh họ của em” Trương Lộ Ngân cố gắng giải thích
“ Cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao??” Lục Nghị Nhất nhàn nhạt phun chữ
“ Nghị Nhất... Nếu em nói em còn yêu anh thì sao?” Trương Lộ Ngân khóc khiến lớp trang điểm đều bị lem nhem, vẫn hướng về anh tìm kiếm tia hi vọng
“ Yêu??? Tôi xem thường” Lục Nghị Nhất xoay ghế, lưng hướng về phía Trương Lộ Ngân. Cảm xúc anh đang loạn xạ.
Trương Lộ Ngân là mối tình đầu của anh, cả hai yêu nhau hơn năm, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Anh còn định cầu hôn cô khi cả hai đang ở tuổi -, nhưng dự định thì cũng chỉ là dự định không bao giờ thực hiện được. Ngày đó anh nhìn thấy Trương Lộ Ngân đang ôm ấp một người đàn ông đi vào khách sạn, mà khách sạn đó lại là khách sạn cao cấp của nhà họ Lục, lúc đó Lục Nghị Nhất chỉ biết cười, cười một cách lạnh lùng nhất, ánh mắt anh hận người phụ nữ này, anh yêu chiều cô ta như vậy, muốn gì đều được đó vậy mà cô ta thấy không đủ hay sao chứ???
Nói quên, anh chưa quên được. Nói yêu, anh hận nhiều hơn là yêu. Nhưng sau khi nghe Trương Lộ Ngân nói cô ta còn yêu anh, anh lại cảm thấy bối rối như vậy.
Trương Lộ Ngân thấy anh lạnh lùng quay đi, trong lòng không phục. Cô ta muốn anh vẫn yêu chiều cô ta như ngày trước. Đi đến bên cạnh anh, Trương Lộ Ngân ngồi nửa quỳ bên chân anh, tay đặt trên chân Lục Nghị Nhất
“ Nhất... Anh vẫn còn yêu em đúng không?”
Anh im lặng, không nói gì
“ Nhất, anh nhìn xem, trước kia anh nói anh thích em để tóc dài. Ngần ấy năm ở nước ngoài em đều không cắt tóc, tóc em dài như anh thích rồi”
Anh vẫn im lặng, cũng không cúi xuống nhìn
“ Nhất... Trước kia anh nói anh thích ăn món thịt sườn chua ngọt, em đã học nấu rồi... Rất muốn làm thử cho anh ăn”
“ Nhất... Chúng ta quay lại được không anh?” Trương Lộ Ngân nhóm người về phía Lục Nghị Nhất, gương mặt đến gần mặt anh, hơi thở nam tính mùi bạc hà thả vào mặt làm cho Trương Lộ Ngân mê luyến.
Ánh mắt Lục Nghị Nhất nhìn thẳng vào mắt Trương Lộ Ngân, anh nhận ra trái tim mình vẫn bình ổn, không còn đập nhanh như trước kia nữa rồi, nhưng Trương Lộ Ngân thì cứ áp sát đến, lúc này cửa phòng làm việc bị đóng lại một cách bạo lực. Lục Nghị Nhất đẩy ngã Trương Lộ Ngân, đuổi theo Đàm Lạc Y.
Vì sao anh biết người đóng cửa đó là Đàm Lạc Y? Chỉ có cô khi tức giận mới bạo lực như vậy. Và ở Lục thị người được phép bạo lực trước mặt anh ngoài cô ra thì ai cũng không có gan làm vậy.