Sau khi Nguyệt Hy rời khỏi Lan uyển liền mang hai ca ca trở về Viên Nguyệt các. Vừa ngồi xuống đã có hai tiểu nha đầu mang theo trà cùng điểm tâm đặt trên bàn, đa số đều là món ca ca nàng thích. Thượng Quan Vũ Lạc nhanh chóng cầm một miếng tử tinh tô bỏ vào miệng, khen không dứt miệng:
“Oa thật là ngon, quả nhiên vẫn là đến chỗ Tiểu Nguyệt Nhi tốt nhất, vừa ngồi xuống chưa kịp phân phó đã có trà nóng, điểm tâm ngon đưa tới, hơn nữa tất cả mọi người đều là có nhãn giới, không phải tốn nhiều lời, thật tốt a.”
Nguyệt Hy không nói gì liếc nhìn hắn, không phải chỉ là để ý tới đầu bếp làm điểm tâm của nàng thôi sao, cái này cũng không trách được hắn, dù sao ngay cả bá bá lúc đưa người này đến cho nàng cũng còn có chút hối tiếc.
Nếu không phải vì nàng lúc nhỏ yếu ớt lại kén ăn, Tuyên Đế cũng không đến nỗi phải chiêu cáo toàn thiên hạ, tốn không ít tâm tư mới mời được vị điểm tâm sư phụ đứng đầu này về cho nàng, ngay cả ngự trù hoàng cung cũng không làm ra được món điểm tâm xuất sắc cỡ này, ai mà không ghen tỵ được cơ chứ.
Không những thế, vị sư phụ này còn là người đã ngao du bốn bể tìm hiểu văn hóa ẩm thực các nơi cho nên điểm tâm trên bàn của nàng luôn luôn được sáng tạo đổi mới, cho nên muốn nàng nhường lại người này, quả thực là rất khó, cho dù có nhường, chỉ sợ người ta cũng không chấp nhận, dù sao hắn cũng đã ở chỗ nàng nhiều năm, tình cảm cũng rất tốt, nếu phải đi có lẽ hắn cũng không tình nguyện.
“Nhị ca a, không phải mỗi lần huynh đến ăn chực đều có người cung kính dâng lên sao, huynh còn oán hận cái gì a.”
Lại nhìn về phía những tiểu nha hoàn ngoan ngoãn sau khi dâng trà xong đều biết điều ra ngoài viện đứng, quay về nhìn nhị ca mình với gương mặt thoáng ý cười:
“Nhị ca a, không phải huynh đang ghen tỵ về tỳ nữ bên cạnh ta chứ, nếu huynh an phận một chút thì An An cũng không đến mức cả ngày lại nhải như thế a, cái này gọi là tự làm tự chịu.”
Nói xong nàng cũng không nhịn được cười ra tiếng, đại ca bên cạnh cũng là ý cười đầy mặt. An An là tiểu đồng thiếp thân của Thượng Quan Vũ Lạc, lớn hơn nhị ca tuổi, hiện tại đã tuổi, người này tướng mạo đàng hoàng, văn võ không tệ, chỉ có duy nhất tính nói nhiều, cũng không phải hắn ưa nói nhảm, chỉ là mỗi lần ngươi làm sai chuyện gì, hắn nhất định ở bên cạnh thuyết giáo đến khi nào ngươi sợ hãi không dám tái phạm nữa mới thôi.
Nhất là nhị ca của nàng tính tình bồng bột, tùy tiện, dĩ nhiên không tránh khỏi cả ngày bị hắn lải nhải bên tai, hắn lại là thư đồng bá bá ban cho, không thể tùy tiện trừng phạt khiến cho nhị ca nàng khổ không dám nói, chỉ có thể suốt ngày cùng nàng và đại ca oán hận.
Chỉ là nàng cũng không có ý tứ chen vào chuyện này, dù sao sau khi An An đến, nhị ca cũng đã thu liễm khá nhiều, không còn dám bồng bột như trước đây nữa, nếu không ăn khổ cũng chỉ có hắn, nàng cảm thấy người này không tệ, thực thích hợp với nhị ca, ba bá quả nhiên là có mắt nhìn người.
Đùa giỡn một hồi cũng phải nói đến chính sự, Thượng Quan Vũ Hiên nhìn Nguyệt Hy:
“Hiện tại muội định làm gì đây, Tiểu Nguyệt Nhi?”
“Muội cũng không rõ nữa, muội có một vài nghi hoặc muốn làm rõ, có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa, trước mắt, muội muốn làm rõ chuyện ngày hôm nay đã. Đại ca, huynh giúp muội điều tra rõ những người đã chững kiến ngày hôm nay nhé, muội muốn ghé qua Thuận vương phủ một lát xem sao.”
“Ừ, muội nhớ cẩn thận một chút.”
“Muội biết, đại ca đừng lo.”