Sau khi thuận lợi lấy được sự đồng ý của Tuyên Đế, Nguyệt Hy lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch này thực ra đã được nàng bắt tay vào thực hiện từ ba năm trước. Lúc Nguyệt Hy năm tuổi, việc đầu tiên mà nàng yêu cầu ám vệ đi làm đó chính là tìm những đứa trẻ lang thang mồ côi dưới tuổi từ khắp nơi trong nước tụ tập về một vài thôn trang của nàng, sau đó nuôi dưỡng, dạy dỗ đàng hoàng, tùy theo tài năng của từng người mà phân tới các thôn trang khác nhau, được giáo dục khác nhau.
Trong đó có một thôn trang chuyên nuôi dạy những đứa trẻ có tài kinh thương gọi là Vạn Ngân thôn, một thôn trang chuyên nuôi dạy những đứa trẻ có tài học đặc biệt như y lý, các ngành thủ công gọi là Thủ Lý thôn, còn một thôn trang chuyên nuôi dạy những đứa trẻ có tài học, võ học gọi là Tinh Vũ thôn, thôn trang cuối cùng nuôi dạy những đưa trẻ có tư chất bình thường sau này đưa ra làm tá điền hoặc người dưới là Tĩnh Nhân thôn.
Hôm nay Nguyệt Hy quyết định đích thân đến tinh Vũ thôn muốn xem thử tư chất của những đưa trẻ này sau đó đưa chúng tới phủ Công chúa huấn luyện thành thân vệ binh của nàng. Không ngờ trên đường trở về lại vô tình nhặt được một tên tiểu tử thú vị.
Chuyện này xảy ra trên một khúc quanh ngoại thành, lúc đó Nguyệt Hy đang trên đường trở về từ thôn trang, bỗng bị tiếng ồn ào bên ngoài làm kinh động. Khẽ vén mành kiệu lên nhìn, thì ra là mấy đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi đang đánh nhau, tuy nhiên khiến cho nàng chú ý chính là trong bốn đứa trẻ này có ba đứa trẻ lực lưỡng cùng hùa nhau đánh một đứa trẻ khác có chút gầy yếu hơn, tuy nhiên vẫn không chiếm được thượng phong mà lại bị đứa trẻ gầy yếu kia thiết kế mấy bận bị đánh trúng.
Thị vệ bên ngoài bẩm báo hỏi nàng có muốn ngăn bọn chúng lại hay không nhưng Nguyệt Hy chỉ lắc đầu bảo chờ một chút, nàng cũng rất hứng thú với kết quả của trận đấu này. Không ngoài dự đoán của nàng, đứa trẻ gầy yếu kia cuổi cùng cũng chật vật giành được chiến thắng.
Nàng có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt gầy yếu, bẩn thỉu kia lại là một đôi mắt sáng rỡ như lưu ly, tràn đầy nghị lực, kiên cường cũng với cô độc. Ánh mắt đó khiến Nguyệt Hy động tâm, nàng không tự chủ được nhớ tới bản thân kiếp trước cũng kiên trì, quật cường như thế. Không tự chủ bước xuống xe ngựa, đi đến trước mặt đứa trẻ toàn thân nhếch nhác vì đánh nhau kia:
“Ngươi có muốn có sức mạnh, có muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hay không?”
Đứa trẻ toàn thân nhếch nhác, gầy yếu, vì trận đánh vừa rồi mà kiệt sức, dứt khoát nhắm mắt nằm im, mặc kệ mọi thứ, cho tới khi nghe được câu hỏi của Nguyệt Hy, đôi mắt đang nhắm bỗng mở ra, sáng rỡ, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn mà mạnh mẽ, kiên định nói:
“Muốn, ta muốn!”