Thời gian cứ vùn vụt trôi, đông qua xuân đến, chẳng mấy chốc lại tới ngày Thụy Vương Phi hạ sinh. Ba huynh muội Nguyệt Hy vừa nghe tiếng la của mẫu thân vừa nhìn nhau lo lắng, Thượng Quan Vũ hoàn toàn mất bình tĩnh đi tới đi lui, mồ hôi tuôn như suối, chân mày cau chặt, mắt lăm lăm nhìn vào cửa phòng sinh.
Tuyên Đế vẫn đang vướng trong đống tấu chương khẩn từ biên cương không cách nào phân thân, Đông Phương Thịnh vừa nghe tin cũng đang vội vã trên đường tới. Hai canh giờ sau vẫn chưa có tiến triển gì, Thượng Quan Vũ mắt nhìn từng chậu, từng chậu máu loãng được bưng ra trong lòng ngày càng nôn nóng bất an. Đông Phương Thịnh bế Nguyệt Hy đứng một bên cũng sốt ruột không kém.
Tiếng la của Hạ Y Lan cũng từ từ yếu dần. Mãi sau một tiếng hét cuối cùng, một tiếng trẻ con khóc mới yếu ớt mới vang lên, mọi người cũng theo đó theo đó thở ra một hơi, cuối cùng cũng ra rồi. Cánh cửa hé mở, một ma ma ôm theo một cái bọc gấm hồng bước ra liên thanh chúc mừng:
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, vương phi vừa mới hạ sinh một tiểu quận chúa.”
Thượng Quan Vũ vừa nghe là tiểu nữ nhi liền vô cùng vui vẻ, lập tức vung tay lên lớn tiếng hô:
“Thưởng, thưởng cho ta!”
Sau khi ma ma nghe thưởng liền dập đầu tạ ơn sau đó giao tiểu nữ nhi vào tay Thượng Quan Vũ rồi lại vào lại phòng sinh, Thượng Quan Vũ cẩn thận ôm nữ nhi mới sinh, lại sợ nàng bị trúng gió liền nhanh chóng bước theo ma ma vào phòng sinh, hai tiểu huynh đệ và Đông Phương Thịnh đang bế Nguyệt Hy cũng nhanh chân bước theo.
Trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Hạ Y Lan đang suy yếu nằm trên giường vừa được người đỡ dậy đút cho chút cháo. Thượng Quan Vũ vừa nhìn thấy ái thê ánh mắt lập tức nhu hòa, bế tiểu nữ nhi mới sinh cho nàng nhìn:
“Nàng xem, là một tiểu nữ nhi, trông thật xinh đẹp giống nàng.”
Thượng Quan Vũ Lạc vừa nghe phụ thân nói tiểu muội muội xinh đẹp liền sáp lại xem thử, nhìn tiểu hài nhi nhăn nhúm đỏ hỏn còn đang mở miệng khóc to trong lòng phụ thân liền không nhịn được thốt lên:
“Sao tiểu muội muội lần này lại lớn hơn Tiểu Nguyệt Nhi lúc mới sinh vậy, lại còn nhăn nhúm khóc, thật xấu.”
Tiểu hài nhi trong bọc dường như nghe hiểu tiếng Thượng Quan Vũ Lạc hay sao mà bỗng dưng khóc to hơn, Thượng Quan Vũ Lạc ghét bỏ lập tức tránh xa một khúc.
Phu thê Thượng Quan Vũ nhìn nhi tử trẻ con cũng chỉ mỉm cười, lại không nhịn được lại nhớ tới tiểu Nguyệt Hy năm xưa lúc mới sinh không đủ tháng, trông vô cùng nhỏ bé, yếu ớt đến tội nghiệp, cũng chưa từng khóc to như thế này, chỉ thút thít một lát liền ngủ mất. Lại nhìn tiểu nữ nhi khỏe mạnh trong lòng, chung quy bọn họ vẫn thiếu Nguyệt Nhi nhiều lắm.
Thượng Quan Vũ Hiên nãy giờ tuy vẫn trầm ngâm không nói, nhưng trong lòng lại có cùng ý kiến với đệ đệ, hắn cũng không biết rõ tại sao cùng là muội muội nhưng bản thân vẫn cảm thấy tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu xinh đẹp, ngoan ngoãn hơn. Đối với tiểu muội muội đang nhăn mặt khóc trong lòng phụ thân kia hắn thật không tài nào thích nổi, chân không tự chủ được cũng nhích xa một chút.
Đông Phương Thịnh nãy giờ vẫn bế Nguyệt Hy chưa từng thả xuống, thấy Hạ Y Lan nhìn mình cũng chỉ trầm mặc gật đầu tỏ vẻ chúc mừng, hoàn toàn không có tâm tư để ý đến tiểu nữ nhi mới của Thượng Quan Vũ.
Đối với hắn chuyện này quả thực không tệ, Thượng Quan Vũ có nữ nhi mới lại càng tốt, hắn chỉ cần mình bảo bối trong lòng này là đủ rồi, không cần thêm nhiều làm gì cả. Thượng Quan Vũ tâm tư đều đặt trên thân nữ nhi mới không phải bảo bối sẽ thuộc về mình hắn sao? Chuyện này hắn cầu còn không được.
À không, vẫn còn có một tên trong hoàng cung kia nữa, nhưng dù sao hai so với ba tranh giành vẫn tốt hơn mà, nói không chừng tên Hoàng đế kia cũng sẽ toàn tâm để ý tới tiểu nữ nhi mới kia thì sao? Lúc đó bảo bối chính là của mình hắn rồi, ha ha.
Đông Phương ở bên này tâm tư loạn chuyển hoàn toàn không biết có một người ở phía bên trong hoàng cung kia cũng có tâm tư giống mình …