Bảo Mẫu Rất Bận

chương 51: ngoại truyện 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu Bảo đến nhà đã một tháng rồi, Thái Tử ba tháng tuổi, đứng lên đã cao hơn bàn ăn, còn Elizabeth thì thấp hơn Thái tử một chút.

Hách Đằng cảm thấy rất không khoa học, sao mà lớn nhanh quá vậy! Tô Dật Tu nói là vì được ăn uống quá rốt, hơn nữa, tâm trạng vui vẻ.

Không sai, chắc chắn là phải vui, chẳng hạn như khi Hách Đằng bận rộn trong bếp, hai đứa nhỏ xếp hàng ngang gác chân trên kệ bếp nhìn… đồ ăn trong tay cậu, khẳng định là chúng nó đang vui.

“Làm mặt moe là đáng xấu hổ lắm biết không!” Lúc Hách Đằng cắt thịt, cậu cảm thấy Thái Tử không ngừng dùng chân đụng đụng cậu, Ely thì nghiêng đầu mở to mắt nhìn cậu chăm chú, không thể nào chịu nổi.

Muốn khống chế lượng thịt chúng nó ăn thật sự quá khó, Thái Tử và Elizabeth dường như không hề được di truyền gen kiêu ngạo của Đại Bảo, lần nào thấy Đại Bảo ngồi yên một chỗ nhìn chúng nó nghịch phá, Hách Đằng đều cảm thấy hai đứa này thật sự quá ngốc.

Nhưng vẫn có một điểm đáng mừng, các Tiểu Bảo vẫn “kế thừa” không tệ phẩm chất tốt đẹp của Đại Bảo, thói quen sống lành mạnh và không kén ăn.

Cái gọi là “kế thừa” trên kia, chính là, cây gậy và củ cà rốt.

Có Đại Bảo, Hách Đằng không phải hao tâm tổn sức nhiều vì thói kén ăn của Tiểu Bảo. Kể lại lần đầu cậu làm bánh bột bắp nhân thịt và rau cho chúng nó ăn, Tiểu Bảo ăn được hai miếng rồi đâm nát vỏ bột, lật qua lật lại trong bát, Hách Đằng rất bực bội.

Hai đứa nhỏ chơi chung, cái hay không học, cái xấu thì học rất nhanh, Ely nhanh chóng bắt chước. Hách Đằng hết cách, nếu đổ, lần sau chắc chắn chúng nó sẽ làm vậy nữa, chỉ ăn thịt không ăn rau thì sao được chứ!

Hách Đằng nhìn Đại Bảo đang tao nhã ăn cơm, thở dài liên tục, Đại Bảo ăn xong phần mình, đi đến trước mặt hai đứa con, hai đứa nhỏ dụi dụi dụi lên người ba nó, nhõng nha nhõng nhẽo. Đại Bảo đánh cho.

Về sau không biết nó nói thế nào với các trẻ, nói chung là ăn hết. Mấy bữa cơm sau đó, Đại Bảo quan sát chúng nó ăn, đứa nào không ăn hết thì đẩy vào góc tường phạt đứng.

Phương pháp giáo dục ấy vô cùng hiệu quả, Hách Đằng không phải lo chúng nó kén ăn nữa.

“Đại Bảo ba thương con chết luôn!” Hách Đằng ôm Đại Bảo hận không thể lăn lộn khắp nhà.

Thái Tử không chịu cô đơn, chạy đến đòi Hách Đằng ôm ôm, Hách Đằng đương nhiên sẽ không keo kiệt ôm ấp, “Nào Elizabeth, qua đây ôm ôm.”

Khi Tô Dật Tu về nhà thì thấy ba con chó một con người đang lăn lộn.

Tuy trước đó để dỗ dành anh, Hách Đằng đã giao nộp hết tài sản trong tay, nhưng, cũng giống như mình có một viên kẹo rất yêu thích, vốn nên ngậm mãi trong miệng, nhưng bây giờ có ba người cũng rất thích, anh không thể không đưa viên kẹo cho bọn họ ngậm một tí, tuy cuối cùng kẹo vẫn sẽ về lại miệng mình, nhưng cảm giác vẫn khó chịu lắm.

Anh xoa ngực, cảm thấy mình càng lúc càng nhỏ mọn.

Đây là bệnh, nhưng anh không muốn chữa.

“Nhị Bảo.”

“A, anh Nhất Hưu.” Hách Đằng ôm Thái Tử vui tới bung hoa luôn, “Nhanh nhanh, lấy điện thoại chụp hình cho bọn em!!”

Tô Dật Tu u sầu, mình và em ấy còn chưa chụp chung tấm nào.

“Nhanh nhanh anh Nhất Hưu, a, Elizabeth đừng chạy!”

Tô Dật Tu chấp nhận số phận, lấy điện thoại ra chụp cho mấy tấm, anh nhìn thanh niên trong ảnh, càng lúc càng tươi ngon, cười càng lúc càng đẹp, dáng người cũng càng lúc càng tốt, eo cũng càng lúc càng dẻo, mông càng lúc càng vểnh…

“Hách Đằng, cậu vào phòng, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“…”

Bấy giờ Hách Đằng mới nhận ra từ lúc Tô Dật Tu vào nhà, dường như tâm trạng anh không được ổn.

“A.” Cậu vỗ đầu Đại Bảo, Đại Bảo dẫn Thái Tử và Ely đi.

Theo Tô Dật Tu vào phòng, “Sao, sao vậy?” Hiếm thấy nha, cậu bắt đầu căng thẳng.

Ngẫm lại thì thời gian gần đây cậu ở nhà rất ngoan mà, tuyệt đối không xuất đầu lộ diện khoe mẽ lung tung, tuy cũng muốn dẫn Đại Bảo Thái Tử và Ely ra ngoài khoe khoang, nhưng trải qua chuyện lần trước, cậu chỉ dám xuống lầu dắt chó đi dạo với Tô Dật Tu vào nửa đêm, nếu không thì cuối tuần đi ngoại thành, bây giờ chúng nó toàn phải dùng toilet cho chó trong nhà.

Đâu có làm gì không tốt, hơn nữa hẳn cũng không phải anh Nhất Hưu ghen, lần trước mình thể hiện lòng trung thành triệt để thế còn gì.

Vậy thì là chuyện gì?

Phắc, không phải muốn chia tay chứ!

Người này đã nói muốn kết hôn với mình đó!

Phắc phắc phắc!

Nếu Tô Dật Tu dám nói chia tay, cậu sẽ dẫn hết Đại Bảo Tiểu Bảo đi!

Không, cậu sẽ đuổi Tô Dật Tu ra khỏi nhà!

“Nhị Bảo.” Tô Dật Tu ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ cạnh mình, “Qua đây, ngồi.”

Hách Đằng ôm tâm trạng thê lương ngồi xuống, “Sao vậy?” Dám nói chia tay em bảo Đại Bảo cắn chết anh!

Tô Dật Tu đứng lên đi kéo rèm cửa sổ, trong phòng lập tức tối đi, Hách Đằng nhanh trí đứng lên muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Tô Dật Tu ôm eo giữ lại, vứt lên giường, “Chạy cái gì!”

“Em phải nấu cơm!”

“Đảm đang quá nhỉ, vậy đâu lý nào anh không ăn.”

“Vậy anh buông tay ra!”

“Em là cơm của anh, bây giờ anh ăn đây.”

“Phắc!” Hách Đằng giữ quần, “Lên cơn gì thế.”

“Đúng, em liều mạng vùng vẫy như vậy là đúng rồi đó, anh, muốn, cưỡng, hip, em!”

Cửa phòng ngủ bật mở, Đại Bảo đứng đó nhìn hai người trên giường, xoay lưng đi, Thái Tử và Ely tò mò đi theo xem, thậm chí là manh động muốn tham gia.

Thái Tử: Hai người đó chơi gì vậy?

Elizabeth: Có lẽ giống đấu vật, như chúng ta thường chơi.

Thái Tử: Em cũng muốn chơi.

Elizabeth: Đi, Nhị Bảo thương chúng mình như vậy, nhất định sẽ cho mình chơi cùng.

Đại Bảo: Lăn về ổ hết cho ta! Lão tử đóng cửa!

Đại Bảo xách hai Tiểu Bảo đang nghe lén đi, Tiểu Bảo biểu thị mình rất bất mãn, kêu ai ải.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Hách Đằng nói: “Thật ra Đại Bảo biết nói đó, chỉ là nó không nói thôi.”

“…” Trầm lặng chốc lát, Tô Dật Tu nói: “Em có thể để anh yên tâm đi làm được không vậy?”

“A ha ha ha!” Hiện tại đối với một vài vấn đề, đầu óc Hách Đằng phản ứng rất nhanh, “Người thú gì đó kinh quá, hơn nữa em đâu có loạn luân được! Anh nói có đúng không?”

Tô Dật Tu lật Hách Đằng lại ra sức đánh mông, “Hư này!”

Phắc! “Em oan mà!!”

Chuyện trên giường của hai người càng lúc càng hòa hợp, Tô Dật Tu thích nhất tính không điệu bộ của cậu, muốn là muốn, thích là thích, thậm chí còn phối hợp chơi mấy trò mới lạ. Người yêu như thế thật chẳng khác gì cái bánh từ trên trừi rơi xuống.

Suy nghĩ của Hách Đằng thật ra vô cùng đơn giản, đâu phải cậu không thấy thích, độ phù hợp của hai người càng cao, thì độ thỏa mãn cũng càng cao, lần nào cũng cực kì sung sướng, muốn chết muốn sống. Làm chuyện đó với người mình thích, không có gì đáng xấu hổ, người đàn ông của cậu khiến cậu thấy rất thỏa mãn, cậu hy vọng Tô Dật Tu có thể biết và cảm nhận được, cậu cho rằng đây là sự tán thành cao nhất dành cho Tô Dật Tu, vì đàn ông thì đều chú trọng vấn đề này, có tự tin thì có sức hấp dẫn, như thế khi làm việc cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Đồng thời, cậu nhìn thấy Tô Dật Tu hóa sói vì mình, cũng rất đắc chí, đây là sức hấp dẫn của cậu.

Tô Dật Tu vuốt làn da trơn bóng của cậu, nhìn vẻ quyến rũ trên đuôi mắt, tất cả đều do anh chăm chút mà thành. Thỏa mãn quá.

Hách Đằng nằm sấp trên giường mệt đến không muốn nhúc nhích ngón tay, nhắm mắt hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Tô Dật Tu, nghỉ một lát cậu mới nói: “Hôm nay anh lại sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Chẳng lẽ đến thời kì mãn kinh rồi sao?”

“…” Tô Dật Tu mạnh tay, Hách Đằng kêu “áo” lên.

“Vậy thì tại sao? Anh không nói thì sao em biết được. Chắc chắn không phải chuyện công việc.”

“Sao em biết không phải?”

“Anh không bao giờ ăn hiếp em vì chuyện công việc.”

“…” Được rồi.

Thấy anh không nói, Hách Đằng cũng không hỏi nữa, nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ, đột nhiên thấy tay lành lạnh, cậu mở mắt ra, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, đột nhiên cười hì hì.

Tô Dật Tu xấu hổ, “Cười gì mà cười?”

“Nghĩ xem anh làm sao mua được một cặp nhẫn nam.”

“Đặt làm.”

“Sao anh biết cỡ của em?”

“Tối nào em cũng ngủ cạnh anh, sao không biết được.”

Hách Đằng nhìn chiếc nhẫn xoắn tạo hình tinh tế, nói: “Một là anh, một là em, chúng ta quấn vào nhau.”

“Không bao giờ tách ra.” Tô Dật Tu hôn lên chiếc nhân một cái, lồng hai bàn tay vào nhau, “Nhị Bảo thân mến, em có đồng ý cùng sống trọn đời với một bác sĩ thú y như anh không, cho dù sau này anh trở thành một ông già lọm khọm phải mặc tã, em vẫn chăm sóc anh, yêu anh chứ?”

Hách Đằng nhe răng cười ha ha nói: “Em bằng lòng yêu anh, nhưng không bằng lòng cho anh mặc tã, em sẽ thay quần lót và quần áo cho anh ngay khi cần, chăm sóc cho anh sạch sẽ thơm tho, để khi anh già vẫn đẹp trai y như bây giờ, không để anh lôi thôi nhếch nhác.”

Tô Dật Tu cắn tai cậu, “Anh hy vọng em có thể đi trước anh, như vậy em sẽ không phải chịu nỗi đau khi mất anh, em chỉ cần thanh thản nhắm mắt lại là được, mọi chuyện khác cứ để anh, để anh cô đơn một mình nhớ về em, không lúc nào không nhớ em, chịu đựng nỗi đau đó, không sao nhắm mắt lại được, trong đầu chỉ toàn là em.” Anh nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹn, “Nhưng anh thật sự không muốn mất em, làm sao bây giờ, khó chịu quá.”

Hách Đằng trở mình lại ôm anh, vuốt tóc anh, “Chúng ta đều còn trẻ mà, còn có rất nhiều thời gian để yêu nhau, thật sự đến khi đó, thì cũng là đã đến lúc rồi, đâu phải đột nhiên ta già đi, đừng vậy mà.” Cậu hôn lên mắt Tô Dật Tu, nói: “Chúng ta hẹn trước, kiếp sau rồi kiếp sau sau nữa, đều ở bên nhau, có được không?”

“Được.”

Tô Dật Tu hôn lên ngực, lên bụng, rồi lên chân cậu, cuối cùng dừng lại trên cẳng chân, bắt đầu dùng môi cọ xát, cuối cùng cắn thật mạnh, đến khi có mùi máu mới dừng, Hách Đằng vẫn chịu đựng, cậu biết Tô Dật Tu đang đánh dấu.

Liếm liếm chỗ đó, Tô Dật Tu thỏa mãn nói: “Như vậy thì sau này không sợ không tìm được em nữa.”

Hách Đằng nói anh ngốc.

Tô Dật Tu thò chân qua, “Em có muốn cắn một cái luôn không?”

“Em không cần!” Hách Đằng hất cằm, đắc chí nói: “Em nhớ rõ hình dáng cái bíp bíp của anh, to nhỏ dài ngắn từng mạch máu trên đó em đều nhớ rõ ràng!!”

Nghe hết câu này Tô Dật Tu lại kích động.

Nguyên liệu đã chuẩn bị xong không có cơ hội được nấu, hai người lăn lộn đến khi trời tối mịt, nấu mì, Tô Dật Tu lấy đồ ăn cho Đại Bảo và các Tiểu Bảo, sẵn tiện tâm sự mỏng.

“Hôm nay mấy đứa có bắt nạt Nhị Bảo không.”

“Nói cho mấy đứa biết, không được ăn hiếp Nhị Bảo, càng không được dê Nhị Bảo, cậu ấy của ba!!”

“Đừng cho là mấy đứa có thể chiếm được cậu ấy, hừ hừ, tối cũng phải ngoan ngoãn ngủ trong lòng ba thôi!!”

Đại Bảo Thái Tử và Ely xếp hàng nghe Tô Dật Tu khoe mẽ, những lúc thế này thì biểu hiện của một nhà ba chó đó đặc biệt nhất trí, chẳng biểu hiện gì.

Tô Dật Tu khoe mẽ và hù dọa một lúc, Thái Tử không chịu nổi nữa, ngáp một cái. Sau đó thấy Tô Dật Tu nhìn mình, Thái Tử lập tức nỗ lực mở to mắt ngồi thẳng thớm, biểu thị mình không buồn ngủ chút nào, Tô Dật Tu không kiềm được, bật cười, anh vừa cười là Ely nhào lên người Thái Tử, hai đứa nhỏ cuộn lại, qua một góc chơi.

Đại Bảo đi tới trước mặt Tô Dật Tu, Tô Dật Tu ôm nó, vén lông trên cổ nó lên, vẫn thấy được vết sẹo bên trong, nhưng khi phủ xuống thì không thấy được, đây xem như dấu tích của tình cảm giữa nó và Hách Đằng, không ai thay thế được.

“Đại Bảo, con đúng là kho báu.”

Đại Bảo đắc ý vẫy đuôi, xoay người đi tìm Hách Đằng.

Các đồng nghiệp ở Tân An thấy Tô Dật Tu đeo nhẫn cưới, đã không thấy gì lạ nữa rồi, chỉ là không ai nói gì mà thôi, nhưng, “Tô, không có chuyện gì cậu đừng có cười như vậy được không, sợ hãi quá!!”

“Tôi thích!”

“Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng khi làm việc của bọn tôi.”

Bành Tường ra hiệu bảo mọi người im lặng, anh ta đại diện phát biểu, “Đầu tiên, thú y là một công việc cần tinh thần trách nhiệm rất cao, hơn nữa cần duy trì bình tĩnh liên tục, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến phán đoán.”

“Tôi rất bình tĩnh.”

“Cậu nói xem bữa trưa nay tôi đã uống Coca hay Sprite?”

Tô Dật Tu nghĩ nghĩ, “Sprite.”

“Sai.” Bành Tường tàn nhẫn phủ nhận, “Cậu xem, cả thường thức cơ bản mà cậu cũng quên mất rồi, cho cậu hai lựa chọn là để đánh lừa đầu óc cậu, vậy mà cậu cũng nhảy vào bẫy của tôi như thế.”

“Tôi cho cậu ba giây nhanh chóng cút ngay, nếu không cậu trực suốt tuần!!”

Bành Tường đành thỏa hiệp với số phận, nhưng tuyệt đối không đầu hàng thế lực xấu, “Tôi cung cấp tin tức nội bộ cho cậu, mấy hôm nay cậu về nhà chú ý một chút, nhà cậu sắp thêm nhân khẩu.”

“…”

Tô Dật Tu cáu, đã ba con chó rồi, còn thêm nhân khẩu! Thêm nữa thì mình thật sự không còn chỗ đứng!

Về nhà rồi, anh cảnh giác đi hết một vòng quanh nhà, không thấy có gì bất thường.

“Anh đang tìm gì vậy?”

“Gần đây, em có mua gì về không?”

Hách Đằng nhìn trời, “Mua rất nhiều thứ, phần lớn bị anh ăn hết rồi.”

“Thứ gì không ăn được ấy, em có mua không?”

“Tiếp tục nhìn trời, “Đồ không ăn được phần lớn bị anh xài rồi.”

Tô Dật Tu lại hỏi, “Còn nữa không? Sinh vật sống ấy?”

Hách Đằng nhíu mày, “Sinh vật sống, cần mua sao?”

“Thứ gì?”

“Muỗi có tính không? Miễn phí luôn, mở cửa sổ là bay vào.” Hách Đằng vỗ đùi, “Mấy hôm trước có con thạch sùng vào nhà!”

“…”

“Bị Thái Tử ăn.”

“Phắc!” Tô Dật Tu chạy đi tìm Thái Tử, Thái Tử nhận ra đại sự không ổn vội chạy ra sau Đại Bảo, Đại Bảo mặc kệ nó, nó chui xuống dưới bụng Đại Bảo, nhưng Đại Bảo không cho, hết cách, nó chỉ giấu được cái đầu vào, chừa phần thân bên ngoài, giả vờ như mình đã trốn rồi.

“Thái Tử, không được ăn đồ lung tung, lỡ bệnh thì sao!!!”

Hách Đằng cũng ngồi xuống, “Em mắng nó rồi.” Thấy Tô Dật Tu vẫn không tha, nói tiếp: “Đại Bảo đánh nó rồi.”

“Được rồi.” Sau đó thêm một câu, “Dù sao cũng không phải con anh.”

“Anh là ông nội.”

“…”

“Đúng rồi, rốt cuộc từ lúc về nhà anh tìm gì vậy!”

Tô Dật Tu nhớ đến lại thấy tức, lại bị Bành Tường lừa, “Bành Tường nói em mua thứ gì đó, vậy mà anh cũng tin!!” Ngu quá đi, quả nhiên ở lâu với Nhị Bảo sẽ bị truyền nhiễm.

Hách Đằng gãi đầu, “A, mua thứ gì sao, không phải anh ấy nói con ấy chứ.” Nói xong cậu chạy vào phòng đọc sách xách một cái hộp nhựa ra, bên trong có trải gỗ vụn và vỏ cây, và một khúc gỗ nhỏ, “Anh xem, anh ấy nói con này đúng không.”

Tô Dật Tu nhìn con bọ cánh cứng to đùng trong hộp, xù lông, “Cái gì đây!!”

“Con này là Kẹp Kìm Cầu Vồng, đẹp không!”

“Nó là rệp mà!!”

“Là bọ cánh cứng, anh xem to chưa!!” Hách Đằng khó giấu vẻ thích thú, “Đẹp không! Anh xem vỏ của nó nè, biết đổi màu đó, biến thành màu hồng đậm đẹp ghê!!! Nó ăn côn trùng với thạch rau câu, dễ nuôi lắm, nó to vậy thôi chứ hiền lắm, anh Nhất Hưu anh sờ thử đi! Đại Bảo thích nó lắm, anh đừng chạy mà!!!”

Hách Đằng xách hộp đuổi theo Tô Dật Tu, Thái Tử và Ely chạy theo phía sau, cả nhà lập tức náo loạn.

Đại Bảo: Đàn sinh vật ngu ngốc thật hết thuốc chữa rồi, chạy tới chạy lui như vậy sao thấy bọ cánh cứng được!!! Tối nay mình đi xem, hừ.

Ps: Thái Tử: Ely xem nè, Kẹp Kìm Cầu Vồng ăn gì vậy, nhìn mềm mềm, thơm quá.

Ely: Có mùi trái cây, chắc là ngon lắm!!

Thái Tử: Ba ơi, tụi con muốn ăn! Lấy ra cho tụi con ăn đi!!

Đại Bảo: Hết cách, thật ra trẫm rất thương con.

Ngày hôm sau…

Hách Đằng: Phắc con bọ cánh cứng của mình!!!!!!!

Truyện Chữ Hay