“Điện hạ, đã đến giờ uống thuốc, mời người trở về phòng”.
Bên trong một tiểu viện hoang vắng, một thiếu nữ có gương mặt thanh tú hướng về nam tử đang lặng yên ngồi dưới gốc đào nhắm mắt dưỡng thần. Thiếu nữ nhìn người thanh niên với ánh mắt đầy khinh thường, ghét bỏ, hoàng toàn trái ngược với thân phận nha hoàn của nàng ta. Người thanh niên bỗng nhiên mở mắt, hắn cho thiếu nữ một cái mỉm cười nhưng ánh mắt như muốn đông lạnh nàng ta. Hắn đưa tay đánh ngáp vài cái như không hề phát hiện người thiếu nữ đã thay đổi sắc mặt, cố gắng mỉm cười với hắn đã có phần gượng gạo, nhăn nhó. Người thanh niên cũng lười quan tâm biểu hiện lấy lòng giả dối kia.
“Đưa ta trở về!”
Nha hoàn Cẩm Tú tuy không tình nguyện nhưng vẫn vâng lời đỡ người thanh niên lên xe. Nàng ta bĩu bĩu môi như phát tiết tâm tình bất mãn của mình: “Hừ, nếu không phải Hồng phi phái ta tới đây chăm sóc ngươi thì ai thèm quan tâm một hoàng tử bị giam cầm chứ”.
Nha hoàn Cẩm Tú cố gắng áp chế bất mãn trong lòng, sau khi cho ngũ hoàng tử dùng xong thuốc thì vội lui ra mà không cần biết ngũ hoàng tử có phân phó thêm việc cho nàng hay không.
Diệp Hi Lâm trở lại giường, ánh mắt rủ xuống như đang suy nghĩ điều gì. Khi xác định Cẩm Tú đã đi xa, tay hắn lần mò dưới gối lấy ra cây sáo ngọc. Người ngoài vẫn nghĩ ngũ hoàng tử yêu sáo chứ không thích đàn, có mấy ai biết được cây sáo nho nhỏ đó chứa nhiều bí mật.
Diệp Hi Lâm đưa sáo lên miệng thổi, hắn vốn có thiên phú bẩm sinh nên sư phụ hắn chế ra cây sáo đặc biệt này chỉ mỗi mình hắn có thể sử dụng được. Cây sáo có thể phát ra nhiều âm thanh với cường điệu khác nhau, nếu Diệp Hi Lâm không muốn kẻ khác nghe được, hắn có thể điều chỉnh tiếng sáo.
Tiếng sáo vừa dứt thì cùng lúc đó một hắc y nhân xuất hiện. Không đợi Diệp Hi Lâm phân phó, hắc y nhân đã trình lên một mảnh giấy nhỏ.
Diệp Hi Lâm nhận giấy rồi nhíu nhíu mày, một cái phất tay hắc y nhân đã bến mất không tung tích.
“Đã hành động rồi sao? Tốt lắm, nhiều người tham gia mới vui chứ!”
Diệp Hi Lâm đưa mảnh giấy nhỏ vào ngọn đèn thiêu hủy rồi mỉm cười đầy thâm ý. năm giam cầm đối với hắn đã quá đủ. Bên Hoắc đại ca đã chuẩn bị sẵn sàng, kinh thành thiếu vắng bóng dáng ngũ hoàng tử đã lâu khiến cho phụ hoàng hắn đã dần lãng quên bản thân ông ta còn một nhi tử bị người đặt bẫy hãm hại. Diệp Hi Lâm có thể nhẫn nhịn đến bây giờ hoàn toàn là vì Trần gia, nay phụ hoàng quyết chí tiêu hủy Trần gia cũng là lúc hắn nên trở lại.
Cốc…Cốc…
Tiếng gõ cửa đánh thức Diệp Hi Lâm. Hắn nhắm mắt lại che đi mọi suy nghĩ của mình rồi lên tiếng:
“Vào đi!”.
Bước vào là nha hoàn tiểu Lục, nàng ta bưng khay thức ăn, cung kính đặt lên bàn nói:
“Điện hạ, đã đến giờ cơm, mời người dùng”.
Nhận ra người tới là nha hoàn của mình, ánh mắt Diệp Hi Lâm có phần dịu lại. Hắn nhìn khay thức ăn rồi nhăn mày khó chịu:
“Món ăn ta thích đâu cả rồi?”.
Tiểu Lục nhìn ánh mắt bất mãn của chủ nhân không những không sợ mà còn mỉm cười đáp lại:
“Điện hạ, mấy món ăn kia là của Nhã An lâu. Nghe nói hôm nay lão bản tạm thời đóng cửa để chuẩn bị ra mắt món ăn mới”.
Nhã An là tửu lâu mới mở cách đây khoảng năm. Tuy mới mở nhưng không biết từ đâu lão bản cho ra nhiều món ăn vừa ngon vừa lạ mắt, hấp dẫn nhiều thực khách khó tính tại kinh thành và viễn khách từ muôn phương. Khách vào Nhã An lâu đông như trẩy hội nhưng điều kỳ lạ là lão bản của lâu lại kiên trì không mở thêm chi nhánh. Có người đoán lão bản nắm nhiều bí phương ẩm thực nhưng thế lực đơn bạc không dám phạm vào sinh ý của quý nhân tại kinh thành. Chính vì thế, Nhã An lâu tuy đông khách nhưng vẫn an toàn tại kinh thành trong một đoạn thời gian.
Nhã An lâu mở được năm thì nhiều món ăn bị tửu lâu khác ngang nhiên cho ra món ăn cùng loại với mình. Mọi người đều nghĩ lão bản của lâu sẽ vô cùng tức giận kiện cáo lên quan. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Sau khi biết món ăn mình bị tửu lâu khác sao chép, lão bản của lâu cư nhiên vào hôm sau công bố bí phương của mình. Mọi người đều cười nhạo lão bản của Nhã An lâu đần độn, ngốc nghếch, có mấy ai lại bày ra bí phương của tửu lâu mình cho thiên hạ hốt bạc. Nhưng khi bí phương được công bố thì mọi người mới ồ lên đầy ngạc nhiên, các tửu lâu khác cũng dừng sao chép món ăn của Nhã An lâu lại.
Mọi người không một ai ngờ được, chỉ một món ăn đơn giản lại trãi qua nhiều giai đoạn công phu chế biến như vậy. Điều đáng nói là trong các món ăn lại dùng nhiều gia vị, thực vật mới mà ít ai biết đến và có thể tìm được đầy đủ cũng là một kỳ công, thậm chí có gia vị phải nhập từ tây dương. Bây giờ mọi người mới bừng tỉnh ra vì sao lão bản lại ngang nhiên công bố bí phương của mình.
Tiểu Lục biết chủ nhân rất thích các món ăn của Nhã An lâu, đặc biệt là các món cay bán với số lượng có hạng. Tiểu Lục luôn nghĩ lão bản chân chính của Nhã An lâu là Hoắc đại ca nhưng nàng đã lầm. Nàng từng gặp lão bản, hay nói chính xác hơn là lão bản đến tìm nàng. Tiểu Lục lại không ngờ lão bản chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi. Đó là một tiểu cô nương rất thân thiện và ấm áp. Nàng ta xuất hiện cùng với Hoắc đại ca. Sau lần gặp đó, tiểu lão bản mỗi ngày luôn đưa vài món ăn của Nhã An lâu cho nàng mang về tặng chủ nhân. Nàng ta mỉm cười ấm áp nói với nàng rằng: “nhắn với chủ nhân ngươi, muốn ăn món mà hắn thích phải chăm chỉ uống thuốc, nếu không Nhã An lâu sẽ đóng cửa vì hắn”.
Tiểu Lục không hiểu nhưng vẫn truyền lời cho chủ nhân. Chủ nhân nghe xong chỉ nhíu mày nghi hoặc nhưng không lo lắng, có lẽ tiểu lão bản là bằng hữu của Hoắc đại ca nên chủ nhân mới an tâm cho nàng mỗi ngày nhận món ăn.
Tiểu Lục mỉm cười nhìn chủ nhân như đứa trẻ bĩu môi bất mãn khi món ăn yêu thích bỗng dưng không còn. Người ngoài luôn nghĩ ngũ hoàng tử Thiên Vũ quốc là kẻ lòng dạ nham hiểm, ra tay độc ác không chút lưu tình. Chỉ có bọn thuộc hạ của người mới thấy được bản tính trẻ con cùng nghịch ngợm hiếm có của ngũ hoàng tử.
Diệp Hi Lâm một phần thích món ăn của Nhã An lâu, một phần lại muốn giải đáp nghi hoặc của bản thân. Hắn không biết tại sao các món ăn của Nhã An lâu lại dễ dàng khơi gợi nhiều ký ức chôn vùi đã lâu trong lòng hắn. Hắn nhớ lúc nhỏ hắn thường mơ thấy một gia đình hạnh phúc, họ ăn mặt lạ lùng và sống trong một ngôi nhà cao cao. Thế giới họ sống hoàn toàn không giống bất kỳ quốc gia nào ở đại lục này.
Căn nhà chỉ có bốn người nhưng vô cùng hạnh phúc, đã có lúc hắn hâm mộ đứa bé trai kia. Đứa bé đó được phụ thân, mẫu thân hắn yêu thương, được tỷ tỷ hắn hết lòng chiều chuộng. Hắn nghĩ phải chi bản thân mình là đứa bé trai kia thì tốt biết mấy. Nhưng đó là giấc mơ thời thơ ấu. Hắn biết thân phận và địa vị của bản thân không cho phép hắn mộng tưởng. Hắn phải sống thực tế. Khi hắn thích nghi với cuộc sống hoàng cung, hắn dần trở nên tàn bạo và thị huyết. Hắn biết bản thân đã không có quyền mơ tưởng trở thành đứa bé trai lương thiện kia. Hắn không xứng với ánh mắt ấm áp của gia đình họ.
Kể từ lúc nhận ra điều đó, Diệp Hi Lâm đã không còn mơ thấy cái gia đình hạnh phúc kia nữa. Nhưng mấy năm nay, trên bàn ăn của hắn lại xuất hiện nhiều món ăn quen thuộc. Những món ăn này đều là món mà đứa bé trai kia thích. Nhìn nụ cười hạnh phúc của nó, nhiều lúc hắn thấy sơn hào hải vị, bào ngư vi cá trong cung trở nên nhạt nhẽo vô cùng. Có lẽ khi rời tiểu viện này, hắn phải một lần diện kiến lão bản của Nhã An Lâu để giải đáp nghi vấn của mình.
Diệp Hi Lâm do mất đi công lực nên không biết người mà hắn muốn gặp đứng cách hắn chỉ vài trượng không xa. An An nhìn bóng lưng đơn độc một mình dùng bữa trong phòng mà lòng đau như cắt. Nàng không muốn gây thêm rắc rối cho hắn nên mới kiềm giữ bản thân năm dùng danh nghĩa lão bản Nhã An lâu quan tâm hắn. Dù chỉ lén lút nhìn hắn, dù gương mặt hắn không giống như trong trí nhớ của nàng nhưng thói quen của một người là dễ dàng nhận ra nhất. Khi hắn bận tâm suy nghĩ thường phải nhắm mắt lại, hắn nói như thế vừa có thể tập trung vừa có thể che giấu không cho người khác biết hắn đang nghĩ gì.
Thói quen ăn uống của hắn vô cùng kén chọn, chỉ cần chế biến sai khác chút ít hắn sẽ ngừng đũa. An An thường mắng cái tính công tử của hắn sau này không có cô nào dám lấy. Lúc đó hắn chỉ mỉm cười rồi hôm sau lại quyết định ghi danh vào lớp hoc nấu ăn. Hắn là như vậy đấy, luôn thích cầu toàn trong ăn uống, dù nàng là chị của hắn, hắn vẫn vùi dập trù nghệ của nàng không thương tiếc.
Mãi lo lắng cho người phía bên trong, An An không nhận ra ánh mắt của người bên cạnh ngày càng lạnh lẽo, ngày càng âm trầm. Diệp Hi Cẩn nhìn vào bóng đen trong phòng như nhìn kẻ thù cướp đoạt bảo vật dù biết kẻ đó là ngũ hoàng huynh của mình. Hắn đưa tay nắm chặt người bên cạnh, càng nắm càng chặt, hai tay đan xen vào nhau khắn khít gần đến nỗi hắn nghe được hơi thở ấm áp của nàng, nhưng lòng của hắn lại bất ổn không an. Mỗi khi hắn và nàng lén lút quan sát kẻ kia, ánh mắt của nàng luôn hướng vào bóng đen trong phòng rồi lẳng lặng khóc cho đến khi rời đi.
Hắn biết nàng đau lòng nhưng nàng lại không biết lòng hắn vô cùng bất an, vô cùng hỗn loạn. Nàng có biết hắn có thể bỏ qua tất cả, kể cả mối thù giết mẫu phi, kể cả những kẻ ám hại hắn trãi qua tuổi thơ đầy bất hạnh, hắn chỉ không muốn ánh sáng duy nhất trong đời mình mất đi. Dù kẻ cướp đoạt là ngũ hoàng huynh, dù hắn biết thế lực hiện tại của hắn không bằng, dù hắn biết bản thân không được gia tộc họ ngoại ủng hộ trong khi ngũ hoàng huynh luôn được Trần gia hết lòng che trở. Hắn…không thể mất nàng.
An An vô cùng ngạc nhiên khi Diệp Hi Cẩn cường ngạnh kéo nàng rời khỏi Phong Viên. Nàng nhìn sắc mặt hắn vô cùng không tốt, không chỉ không tốt mà còn vô cùng tức giận. Diệp Hi Cẩn rất lạnh lùng nhưng chuyện khiến hắn tức giận rất ít, mà chuyện khiến hắn tức giận đến nỗi biểu hiện rõ ràng như vậy lại là lần đầu tiên. Đang nghi hoặc thì bỗng nhiên giọng nói Diệp Hi Cẩn vang lên:
“Sau này, không được tới Phong Viên!”. Diệp Hi Cẩn dừng trong chốc lát rồi lại tiếp tục băng giọng nói đầy lạnh lẽo:
“Cấm nàng quan tâm hắn!”.
Gì kia??? Không cho nàng gặp em trai? không cho nàng chăm sóc em trai? Thế đạo gì đây!!!
An An nghi hoặc liếc mắt kẻ bá đạo chỉ cao bằng nàng. Nếu nhớ không lầm, từ “cấm” này chỉ có nàng mới được dùng với hắn mới đúng. Mọi người có bao giờ thấy đứa trẻ nào lại ban bố lệnh cấm đối với bảo mẫu của mình chưa? Dù hắn không biết bảo mẫu là gì nhưng ít ra hắn phải biết tôn trọng người nuôi dạy hắn chứ? Những đứa trẻ cổ đại không phải luôn tôn trọng nhũ mẫu của mình hay sao?
Mặc cho An An nhìn với ánh mắt đầy u oán, kẻ nào đó vẫn bá đạo lôi nàng rời xa Phong Viên như tránh xa ôn dịch truyền nhiễm. Hiện tại nàng nhường nhịn hắn cho yên chuyện nhưng không có nghĩa nàng sẽ không tới Phong Viên. Hiển nhiên, An An không biết hành động này lại chọc giận kẻ nào đó, cuối cùng kẻ nào đó lại vô tư trút giận lên đứa em trai đáng thương của nàng.
--- ------+++++++--- ------ ---
Ban đêm Thần Tích cung âm u lạnh lẽo, cứ cách một khắc lại có một đội hộ vệ đi tuần tra. Bên trong bóng tối lại có một nhóm ám vệ hoàng cung canh giữ nhưng họ tuyệt nhiên không nhận ra có hai kẻ lại ngang nhiên ra vào Thần Tích cung. Kẻ nào tinh mắt, cùng lắm chỉ thấy được một đường ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Dù có ý định tìm hiểu nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể tự cho bản thân mình bị hoa mắt.
Dù đã vào giờ tuất (h - h) nhưng Thần Tích cung vẫn chưa xóa hết không khí vui mừng. Hôm nay, Thần phi cho truyền ngự y xuống bắt được hỉ mạch, cả Thần Tích cung lâm vào không khí hoan hỉ, chung vui. Tin tức Thần phi hoàn long thai khiến cho kẻ ngó người nhòm, hậu cung bề ngoài yên bình nay càng dậy sóng.
Ai chẳng biết Thần phi dùng dược dưỡng nhan khiến cho cơ thể tổn hao không cách nào sinh dưỡng, ấy vậy mà nàng ta lại hoàn thai, mà hoàn thai trong lúc được ân sủng nhất, trong lúc Thiên Vũ đế cất nhắc Trầm gia nhằm kiềm chế Trần gia đang ngày càng lớn mạnh.
Trần gia vốn là họ ngoại của Tiên phi Trần Nghiên - mẫu phi của ngũ hoàng tử Diệp Hi Lâm cùng thất hoàng tử Diệp Hi Lãm. Khác với nữ nhân trong cung, Tiên phi Trần Nghiên là một người vô cùng khôn khéo và kín kẽ. Tuy đã sinh hai vị điện hạ nhưng nàng vẫn yên lặng sống trong Tiên Nghiên cung, không gây chuyện sinh sự, không tranh giành ân sủng. Nàng sống lặng lẽ nhưng chẳn nữ nhân nào dám vênh váo, điêu ngoa trước mặt nàng.
Trần gia là trăm năm thế gia, lão tổ tông Trần gia lại có ân với Thiên Vũ đế trong những năm đầu tranh đoạt thiên hạ. Liên tiếp nhiều năm sau đó, Trần gia cho ra đời nhiều vị dũng tướng có công an định biên cương, đẩy lùi giặc Thác, nhiều năm nắm giữ ấn soái chỉ huy đội quân phương bắc ngày càng hùng mạnh. Có thể nói, Trần gia dưới một người trên vạn người. Thiên Vũ quốc có câu: Bắc có Trần gia, Nam có Triệu gia. Ý nói binh lực của Thiên Vũ quốc một phần nằm trong tay họ Trần, một phần nằm trong tay họ Triệu, phần còn lại dĩ nhiên thuộc về Thiên Vũ đế. So với Trần gia thì Triệu gia vẫn còn yếu kém, con cháu Triệu gia qua mấy thế hệ vẫn kém xa con cháu Trần gia. Đây cũng chính là điều kiên kị của Thiên Vũ đế.
Bởi thế, tin tức Thần phi mang long thai cũng đồng nghĩa tộc họ Trầm bị lôi vào vũng lầy chính trị. Thiên Vũ đế không quan tâm đứa bé trong bụng Thần phi nhưng hắn cần có lý do chính đáng ban ân cho Trầm gia, cất nhắc Trầm gia, đồng thời liên kết Triệu gia kiềm hãm sự lớn mạnh của tộc họ Trần.
Từ lúc ngũ hoàng tử mang danh bất trung, bất hiếu bị nhốt vào Phong Viên, tộc họ Trần cũng không vì vậy mà suy suyễn. Trần gia vẫn còn một vị thất hoàng tử Diệp Hi Lãm, bốn vị bắc tướng trấn thủ bắc cương và nhiều gia tướng trung thành khác ủng hộ.
Mấy năm nay, Trần gia lại xuất thế thêm một dũng tướng văn võ toàn tài, trong kinh thành mấy ai không biết công tử Trần Dạ Huyền đánh một trận nổi danh tứ phương. Tài trí và võ công của Trần công tử cũng từ đó vang danh thập quốc, được đại Thiền Sư của Ân Thừa Tự nhận làm truyền nhân duy nhất. Trần tam công tử Trần Dạ Cát lại nổi danh về kinh thương đã từ lâu. Con cháu Trần gia mỗi thế hệ xuất ra đều là trung long nhân phượng, hạc trong bầy gà.
Thiên Vũ đế kiêng kị Trần gia đã lâu nhưng để hạ bệ họ Trần cần một thời gian dài chuẩn bị. Thần phi mang thai khiến nhiều tộc họ khác đánh chủ ý lên Trầm gia, Thiên Vũ đế lại mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, để mặc cho Trầm gia ngày một phô trương thanh thế.
An An cùng Diệp Hi Cẩn đã trở lại Thần Tích cung, đối với việc vui của bọn họ lại để ngoài tai coi như không nghe thấy. Dù Thần phi có hay không có đứa bé kia thì địa vị Diệp Hi Cẩn vẫn không thay đổi. Ai lại thừa hơi quan tâm một hoàng tử suốt ngày ốm đau, đi hai ba bước đã thở dốc, cả ngày trốn trong Hi các bầu bạn cùng sủng vật thì có thể gây nên sóng gió gì.
Cả hai không quan tâm đứa bé của Thần phi nhưng họ lại khá hứng thú với việc Thần phi hoàn được long thai. Tương truyền rằng trong Vô Nhai cốc có gia tộc lánh đời nắm giữ phương thuốc dưỡng thân. Chỉ cần nữ nhân vẫn có thể đi đứng bình thường, dù cho cơ thể vì bất kỳ lý do gì bị tổn hao, chỉ cần qua thời gian điều dưỡng theo bí phương của họ chắc chắn sẽ hoàn được thai nhi.
Riêng An An và Diệp Hi Cẩn biết gia tộc lánh đời kia sớm bị người huyết tẩy cách đây năm. Con cháu họ lưu lạc tứ phương, bí phương gia tộc cùng nhiều tuyệt kỹ võ học cũng vì vậy mà thất lạc. An An không biết con cháu họ tộc kia đi về phương nào nhưng nàng lại biết bí phương cùng tuyệt kỹ võ học ở đâu. Nàng không biết nguyên nhân gì bí phương cùng tuyệt kỹ võ học được giấu trong động mật thất ở Huyễn Vụ Lâm nhưng kết quả gương báu vật kia đã thuộc nàng và tiểu Cẩn sở hữu.
Người có thể dùng bí phương giúp Thần phi hoàn thai không cần suy nghĩ cũng biết là ai. Ngoài Triệu Nhược Nhược dựa vào trí nhớ kiếp trước, còn ai có thể biết nội dung bí phương kia. Điều này có nghĩa, Triệu Nhược Nhược và Trầm gia đã thông đồng với nhau từ lâu. Xem ra kinh thành lại thêm một phen ba đào dậy sóng: Trần gia, Trầm gia, Triệu gia, Thiên Vũ đế lại thêm quỷ hồn không tan Triệu Nhược Nhược.
“Tiểu Cẩn, đệ có dự tính gì không?”. An An sâu sắc thở dài, quả nhiên nơi nào có hoàng quyền nơi đó có huyết tinh.
Diệp Hi Cẩn vuốt ve hai sủng vật, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
“Chúng ta không cần quan tâm việc của lão già cùng Trần gia, cứ để họ đấu đá nhau đi. Riêng Triệu Nhược Nhược, hừ…định lợi dụng Trầm gia đối phó chúng ta, tưởng dễ lắm sao?”. Diệp Hi Cẩn nói đến “lão già” là ý chỉ Thiên Vũ đế, đối với người cha này hắn khinh thường tôn kính, sau lưng không cho lão một đao đã là trọn nghĩa với lão ta rồi.
“Không quan tâm thì không quan tâm. Tỷ đã viết ra kế hoạch huấn luyện người, đệ xem xét rồi chỉnh sửa lại cho ổn”.
An An và Diệp Hi Cẩn xây dựng thế lực không thể một sớm một chiều, nếu nói trong thời gian ngắn tạo ra một đội quân hùng mạnh đối đầu cùng Triệu Nhược Nhược chỉ là mộng tưởng. Triệu Nhược Nhược có đội sát thủ Thiên Tinh Lâu, có Hồng Tinh Các trãi dài thập quốc thu mua tin tức.
An An và Diệp Hi Cẩn có thể nhanh chóng tạo thế lực đối đầu với hai tổ chức nổi danh kia sao? Dĩ nhiên không thể! Nhưng thế gian này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế gian không có gì gọi là hoàn mỹ cả. Triệu Nhược Nhược chỉ chăm lo tăng cường sức mạnh vào hai tổ chức kia, tổ hợp càng lớn càng dễ lộ ra sơ hở.
Trong kế hoạch của nàng và Diệp Hi Cẩn chỉ dùng một phương châm duy nhất: thẫm thấu!!! Thiên Tinh Lâu là tổ chức sát thủ lớn không thể tiêu diệt, kế tốt nhất là từng bước nuốt chửng, từng bước dung nhập vào nó, dùng người của nàng dần tiếp cận họ rồi một bước lật đổ kẻ đứng đầu. Kế hoạch tuy đơn giản nhưng thực hiện vô cùng khó khăn. Nhân lực tiếp cận Thiên Tinh Lâu không cần võ công hạng nhất nhưng phải biết biến hóa theo từng thời điểm. Chính xác hơn, nàng cần tạo ra một đội quân gián điệp, thân thủ nhanh nhẹn không khác gì đặc công hiện đại.
Việc đào tạo nhân thủ, nàng chỉ có thể dựa vào trí nhớ trong đoạn thời gian được huấn luyện trong trường học và một phần hiểu biết của nàng. Thứ nàng biết chỉ là một phần lý thuyết huấn luyện cùng với chế độ huấn luyện quân đội hằng ngày trong sách vở từ hiện đại, còn lại tất cả phải dựa vào bản lĩnh của Diệp Hi Cẩn và kinh nghiệm huấn luyện hộ vệ của Tuyền Cơ lão nhân thêm vào. Kế hoạch tuy có cốt lõi nhưng để hoàn thiện cần phải trãi qua thực tế, nhiều phen chỉnh sửa, hoàn thiện lại mới có thể thành công tạo ra đội quân đặc chủng tiếp cận được Thiên Tinh Lâu.
Về tổ chức Hồng Tinh Các thì nàng và tiểu Cẩn không cần xâm nhập. Nàng và tiểu Cẩn đã sớm tạo ra một đội quân cô nhi, họ lan tỏa khắp nơi đóng giả làm ăn mày thu lượm tin tức. Nói về tin tức có mấy ai linh hoạt bằng đội quân ăn mày. Họ có thể lẻn vào từng ngóc ngách, từng tửu lâu xin cơm, thậm chí có thể đeo bám khách hành hương lượm lặt tin tức từ ngoại quốc, có thể lẻn vào thanh lâu xin chờ cơm trong vài ngày. Đội quân cô nhi phần lớn là trẻ nhỏ nên mấy ai lại đề phòng, người ta vẫn nói vũ khí của trẻ con chính là bề ngoài yếu ớt vô hại đó sao?
Về tài lực thì An An có không gian vòng tay hậu thuẫn cùng quả thảo dược dồi dào tại Địa Lam Hải. Quả thảo dược sinh sôi trên đảo mùa thu nhiều vô số kể, An An có thể thu lượm đem bán cho đạo gia vẫn không ảnh hưởng đến thánh đảo. Nàng dùng một phần tiền tài giúp đỡ Diệp Hi Cẩn tạo thế lực, tiền tài còn lại nàng xây dựng dược đường, y quán từ thiện dưới danh nghĩa của Tuyền Cơ lão nhân.
Việc An An làm không có gì thương thiên hại lý mà là tạo phúc muôn dân nên bốn vị thần thủ hộ Địa Lam Hải không có ý kiến. Chỉ là mỗi lần tổ chức từ thiện, giúp dân chữa bệnh, phát cháo miễn phí điều bị bốn vị thần ham vui tham gia vào đến gà bay chó sủa. An An chỉ biết đau đầu xem như không quen không biết họ. Cũng vì vậy mà trong năm năm nay, thập quốc bỗng dưng nổi lên tin đồn có bốn quái nhân vân du khắp nơi làm từ thiện. Họ đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, đi đến đâu là thảm họa của cường hào ác bá. Nhiều môn phái có ý định thu họ vào thế lực của mình nhưng người du thuyết của họ trở về lần nào cũng mang một thân chật vật, bầm dập khắp người. Đối với sự cuồng bạo của bốn quái nhân kia chỉ khiến người ta vừa thương vừa hận, dĩ nhiên họ cũng dần từ bỏ chủ ý đánh vào bốn vị sát thần kia