Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: phongsunuong.
Yến Hành Dục tất nhiên là không thể nói ra chỗ nào không hợp quy củ, nên đành phải gắng gượng mà đồng ý.
Rất nhanh, A Mãn lấy rượu mang tới, Triệu bá cũng đi qua cùng, nghe nói hôm nay Thất điện hạ muốn ngủ lại phủ Thừa tướng, sợ hãi không ít, vội vàng phân phó hạ nhân đi thu thập phòng khách.
Kinh Hàn Chương tự rót tự uống nửa chén rượu, nhìn Yến Hành Dục ngồi kia không yên lòng mà xoay phật châu, hạt châu nhẹ nhàng phát ra tiếng "lách cách" làm Kinh Hàn Chương nghe xong ngứa cả răng, hắn nhíu mày nói: "Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục đang thất thần, thế nên không hề phản ứng lại.
Kinh Hàn Chương để chén rượu xuống, nói to hơn: "Yến Hành Lộc!"
Yến Hành Dục lúc này mới giật mình, mê mang nhìn hắn: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, nói: "Ta vẫn còn ở đây mà ngươi lại ngẩn người được, đang tính toán cái gì vậy?"
Yến Hành Dục liếc hắn một cái, lại nhanh chóng rũ mi, trả lời: "Hành Dục đang nghĩ, khi nào điện hạ sẽ đưa cho ta một trăm lượng như đã hứa."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương ngây người, hắn ngạc nhiên nói: "Một trăm lượng bạc thôi mà ngươi cũng có thể nghĩ đến thất thần như vậy à?"
Yến Hành Dục cảm thấy hỏi người khác đòi tiền không có gì phải xấu hổ cả, y nhìn Kinh Hàn Chương, nghiêm túc gật đầu: "Điện hạ không phải đã hứa cho ta sao?"
Hứa rồi, thì bạc chính là của y.
Kinh Hàn Chương tự nhận là đã trải qua sóng to gió lớn, mấy năm nay cũng gặp không ít người tính tình cổ quái, nhưng tới giờ chưa có ai quái đản hơn Yến Hành Dục.
Đây cũng quá... Thẳng thắn rồi.
Kinh Hàn Chương cổ quái mà nhìn y hơn nửa ngày, cuối cùng cởi ngọc bội đeo ở thắt lưng xuống, tùy tay ném qua, tức giận nói: "Cầm lấy, ngọc bội này còn đáng giá hơn một trăm lượng bạc kia."
Yến Hành Dục nhẹ nhàng đón lấy, ngón tay y vuốt nhẹ trên bề mặt ngọc bội liền cảm thấy trơn mịn, y nhìn tỉ mỉ khuôn mặt của Kinh Hàn Chương một hồi lâu, mới cong cong mắt nói: "Được, vậy ta bảo A Mãn mang đi đổi thành bạc."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương vốn đã mang ngọc bội đi cho người khác rồi, nhưng không nghĩ tới y liền không che giấu, ở ngay trước mặt hắn muốn mang đổi ngọc bội để lấy bạc.
Tuy rằng ngọc bội giờ đã ở trong tay Yến Hành Dục thì y muốn làm gì thì làm, nhưng kia là ngọc bội của hoàng tử, y không thể quý trọng nó tí được hay sao?
Chẳng lẽ ngọc bội mà hắn cho không có lực hấp dẫn bằng một trăm lượng bạc sao?
Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng tức, trực tiếp đứng dậy bước nhanh tới trước mặt Yến Hành Dục, vươn tay muốn lấy lại ngọc bội trong tay y.
Yến Hành Dục vội vàng lui về sau, đem ngọc bội giấu sau lưng mình, mở to mắt nhìn Kinh Hàn Chương, trong mắt đều không hề che lấp để lộ ra sự kinh hoàng: "Điện hạ, điện hạ muốn làm cái gì, giờ nó đã là của ta rồi."
Lúc bị vạch trần ở phủ Quốc sư Kinh Hàn Chương thấy y còn không kích động như bây giờ.
Kinh Hàn Chương trừng y: "Trả lại cho ta, ta đưa bạc cho ngươi luôn bây giờ."
Yến Hành Dục có chút do dự: "Nhưng vừa nãy không phải ngài nói, ngọc bội còn nhiều hơn một trăm lượng hay sao?"
Thất điện hạ lần đầu tiên trong đời bị hố cảm thấy thật khó tin: "Ngươi rốt cuộc có ý gì?! Bản điện hạ lấy lại ngọc bội của mình, chẳng lẽ còn phải đưa nhiều bạc hơn à?"
Yến Hành Dục yêu tiền không tiếc mạng, có chút sợ hãi mà gật đầu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương bị y làm cho tức đến cười to: "Ngươi đường đường là thừa tướng nhi tử, còn muốn hố ta chỉ vì ít bạc này sao?!"
Yến Hành Dục lần thứ hai chôn nửa mặt vào trong cổ áo, cả người như viết to hai chữ "kháng cự", bộ dáng này giống y hệt với lúc y trốn tránh việc đền lại bộ xiêm y của Kinh Hàn Chương.
Ở khắp kinh đô này không ai dám chọc vào Kinh Hàn Chương, dù là công tử thế gia đến trước mặt hắn cũng luôn dùng thái độ nịnh nọt nói chuyện với hắn, được nâng đỡ trên cao nhiều năm, Kinh Hàn Chương lần đầu tiên thấy có người dám quang minh chính đại lừa bạc của hắn.
Chỉ là phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng không phải là tức đến phun lửa, ngược lại cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Kinh Hàn Chương nghĩ thầm rằng sao y có thể to gan như vậy? Chẳng lẽ hung danh của mình không còn uy lực nữa hay sao?
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân đang không ngừng lui người vào trong áo khoác, đột nhiên nảy ra ý này.
Hắn đưa tay trực tiếp cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, Yến Hành Dục đang chui vào trong thì áo đột nhiên bị mở ra, y vươn tay muốn che lại mặt, thì lại bị một tay Kinh Hàn Chương chế trụ.
"Trốn cái gì mà trốn?" Kinh Hàn Chương nói, "Trốn vào trong áo là ta không nhìn thấy mặt ngươi hả?"
Yến Hành Dục không chịu đối mặt với hắn, nhỏ giọng rầm rì một câu.
Kinh Hàn Chương không nghe rõ được, nắm lấy một lọn tóc rủ trên vai y mà kéo kéo, không kiên nhẫn nói: "Cái gì cơ? nói to lên."
Yến Hành Dục nói: "Một trăm năm mươi lượng, ta trả lại cho điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương tức cười, hai tay cầm hai má của y hướng ra ngoài mà nhéo nhéo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Yến Hành Dục, ngươi thật sự là có tài năng a? Hử? Còn chưa tới nửa khắc, đổi tay một cái liền kiếm thêm năm mươi lượng, ngươi cũng biết lên giá thật đấy."
Yến Hành Dục ngoan ngoãn ngửa đầu, tùy ý hắn nhéo má mình, đầy mắt đều là "má thì có thể nhéo, nhưng tiền vẫn phải trả".
Kinh Hàn Chương thấy bộ dáng của nặng hơn người của y, không biết vì sao đang giận dữ lại cười.
"Một trăm năm mươi lượng đúng không?" Kinh Hàn Chương đưa tay kéo vạt áo của mình, khiến cho Yến Hành Dục nhìn thấy chỗ bị y làm rách, "Vải làm nên bộ xiêm y này của ta là được dâng tặng, nếu mà đổi thành bạc thì cũng gấp mấy lần một trăm năm mươi lượng của ngươi đi."
Yến Hành Dục mở to mắt, trên mặt thế nhưng viết rõ "làm sao...sao lại có thể?"
Kinh Hàn Chương nhìn thấy Yến Hành Dục không còn dáng vẻ thuần thục như trước, mừng rỡ không thôi, hắn rốt cuộc cũng biết được uy hiếp của tiểu mỹ nhân này là gì rồi.
"Như vậy đi, ta cũng không muốn nói nhiều." Kinh Hàn Chương nói, "Coi như bộ xiêm y là hai trăm lượng, trừ đi một trăm năm mươi lượng ngươi muốn, thì ngươi vẫn phải trả lại năm mươi lượng cho ta."
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương duỗi tay, cười như không cười mà nhìn y: "Công tử, đưa cho ta đi."
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên giơ tay lên che ngực.
Kinh Hàn Chương tay nhanh mắt lẹ, nhanh chóng cầm cổ tay y, khống chế động tác của y, hừ cười nói: "Đừng hòng giả bệnh, ta không bị lừa lần nữa đâu."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục không nói lại được hắn, đành phải chịu đau trong lòng đem miếng ngọc bội giấu sau lưng, nhắm mắt lại đưa cho Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng nói: "Trả, trả lại cho điện hạ."
Kinh Hàn Chương cố ý đùa y: "Không cần một trăm năm mươi lượng bạc nữa à?"
Yến Hành Dục miễn cưỡng gật đầu: "Ừm."
Thái độ y khác biệt hẳn, trực tiếp nhét ngọc bội vào tay Kinh Hàn Chương, sau khi nhét xong lại còn dùng sức đem năm ngón tay của hắn nắm chặt lại, ý đồ làm cho Kinh Hàn Chương quên mất việc bồi thường xiêm y.
Kinh Hàn Chương tất nhiên không chịu buông tha dễ như vậy, sau khi lấy lại ngọc bội, lại đưa tay vẩy vẩy vạt áo bị xé rách ra lỗ: "Xiêm y này của ta..."
Yến Hành Dục không muốn bồi thường, lại cũng không thể tiếp tục trốn tránh được nữa, đành phải nhẹ nhàng hít một hơi, thử thăm dò mà mở miệng nói: "Hành Dục biết một chút về khâu vá, nếu điện không chê, thì ta có thể khâu lại bộ xiêm y giống như lúc ban đầu."
Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Hai tay này của ngươi, còn biết cầm kim nữa hả?"
Yến Hành Dục gật đầu, ở lâu trong Hàn Nhược Tự, cái gì y cũng sẽ có chút hiểu biết.
Thấy y tình nguyện lấy kim khâu xiêm y cũng không muốn trả tiền, Kinh Hàn Chương rốt cuộc nở nụ cười, cũng không làm khó y nữa: "Được rồi, tối nay ta cho người mang xiêm y lại đây."
Yến Hành Dục thấy hắn buông tha, cũng không cảm thấy trở thành tú nương có mất thể diện hay không, còn cam tâm tình nguyện mà gật đầu: "Vâng."
Bầu trời đã tối đen rồi mà tuyết vẫn chưa rơi xuỗng.
Triệu bá sốt ruột vội vàng đi tìm Yến Kích trở về, ai biết được Yến Kích căn bản không thèm để ý việc Kinh Hàn Chương ngủ lại ở phủ, chỉ phân phó hạ nhân hầu hạ tốt, liền đi thư phòng, để lại Triệu bá lo suông một hồi.
Kinh Hàn Chương không hề xem mình là người ngoài, bữa tối trực tiếp đi theo Yến Hành Dục ăn cơm.
Triệu bá lo sợ sẽ làm chậm trễ Thất điện hạ, liền dọn lên một bàn đồ ăn, trong một đống món thịt cá hỗn loạn còn có mấy đĩa thức ăn chay cực kỳ thanh đạm.
Kinh Hàn Chương dứt khoát ngồi xuống ghế chủ vị, không chút khách khí mà cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
Yến Hành Dục ngồi đối diện hắn, chậm rãi gắp một đũa thức ăn chay, ăn chậm nhai kỹ.
Kinh Hàn Chương chưa bao giờ để ý tới lễ nghi khi dùng bữa, nhưng khi nhìn Yến Hành Dục ăn cơm, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình... Ăn hơi nhanh thì phải.
Kinh Hàn Chương một lời khó nói hết mà nhìn Yến Hành Dục tư thái tao nhã đang ăn chậm nhai kỹ, cố ý khiêu khích nói: "Ngươi đang thưởng trà hay là gặm cỏ vậy? Ăn chậm như vậy thì ăn đến đêm mới no được à?"
Yến Hành Dục ăn không được nhiều lắm, mới ăn được vài ngụm đã thấy lửng dạ, hơn nữa một bàn thức ăn mặn làm y có chút không thích ứng được, nên ăn càng ít hơn.
Y lắc đầu, không biết đang phủ nhận cái gì.
Kinh Hàn Chương thấy y vẫn còn đang gặm cỏ, liền gắp ngay một miếng thịt cho vào bát y.
Yến Hành Dục ngẩn ra, mờ mịt nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương ghét bỏ nhìn thân thể nhỏ bé gầy yếu của y: "Ngươi ăn quá ít nên mới gầy như vậy."
Làm hắn cũng bị liên lụy luôn, lúc đổi hồn bị một đứa trẻ con ấn nằm trên giường rót thuốc!
Yến Hành Dục "A" một tiếng, cầm đũa rầu rĩ gẩy gẩy hạt cơm trong bát.
Kinh Hàn Chương trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, phát hiện y đang lấp miếng thịt mà hắn vừa gắp cho xuống đáy bát, giống như giấu đồ mà đem cơm đắp trên miếng thịt.
Y tự cho là thiên y vô phùng, nhưng toàn bộ đều bị Kinh Hàn Chương xem hết rồi.
Thiên y vô phùng: không hề sai sót.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương buồn bã nói; "Ngươi có phải là cứ gặp bất cứ việc gì, nghĩ rằng chỉ cần giấu đi liền sẽ không có ai phát hiện không?"
Tay Yến Hành Dục cầm đũa run lên, lúc này mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Hành Dục... Ở trong chùa miếu đã lâu, không thể ăn được thịt, mong điện hạ thứ tội."
Kinh Hàn Chương nhướng mày, lúc này mới nhớ tới là có chuyện này.
Dạ dày của một người ăn chay lâu năm cực kỳ yếu, những món ăn mặn đối với nhiều người thì là mỹ vị nhưng với người ăn chay thì không khác gì thuốc độc.
Kinh Hàn Chương vô ý gắn cho Yến Hành Dục cái mác thân thể yếu ớt hoạ vô đơn chí, cũng không nhắc lại nữa.
Họa vô đơn chí: giống như “tai bay vạ gió”.
Yến Hành Dục chôn thịt xong xuôi, ăn cũng đã gần no, nhưng Kinh Hàn Chương còn chưa ăn xong, nên đành phải cầm đũa cứ gẩy từng hạt gạo một mà tiếp tục chơi trò chôn thịt.
Đến khi Kinh Hàn Chương ăn xong rồi, y mới buông đũa xuống.
Trời lúc này đã tối đen, nhưng tuyết vẫn chưa rơi.
Kinh Hàn Chương cảm thấy có chút buồn ngủ, cũng không ở lại lâu, đi theo hạ nhân tới phòng khách đã thu thập xong.
Đêm tối người lặng, Yến Hành Dục ngồi một mình lẻ loi ở trước chậu than, vươn ra bàn tay như ngọc để bên trên than hồng, nhẹ nhàng đem bàn tay lạnh lẽo sưởi ấm.
Ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng vang cực kỳ nhỏ, một bóng người khẽ lướt qua.
Yến Hành Dục mặt không đổi sắc, từ bên trong tay vịn xe lăn lấy ra một kim quả tử.
Kim quả tử: là thứ mà các Hoàng đế Trung Hoa ngày xưa dùng để ban thưởng thật chất là những miếng vàng nhỏ có hình dạng như hạt dưa.
"Kim quả tử" ban đầu chỉ là những miếng vàng vụn, có thể được lưu truyền trong dân gian, mỗi miếng nặng từ gram đến gram, nhỏ nhắn xinh xắn và có giá trị không nhỏ. Tính theo giá trị hiện tại thì miếng "kim quả tử" ngày xưa có giá hơn . NDT (hơn triệu VND).
Vào thời đấy, chỉ có vương công quý tộc mới có thể có được "kim quả tử", người dân bình thường khó sở hữu. Tuy nhiên, cùng với sự thay đổi lịch sử, đặc biệt là sau khi nhà Minh cấm lưu hành vàng bạc trong dân gian, "kim quả tử" dần trở thành vật Hoàng đế ngự dụng ban thưởng, giá trị của chúng cũng vì vậy mà tăng lên nhiều lần.
Trên thực tế, giá trị của "kim quả tử" không nằm ở bản thân chúng mà là ở "hoàng ân", nghĩa là ân sủng của Hoàng đế. Nó chính là hiện thân của sự sủng ái từ Hoàng đế, là thứ có tiền cũng không thể mua được.
Y cầm kim quả tử mà đối chiếu trên ánh lửa, nhìn ánh vàng dập dờn kia trong mắt y toả ra sự thích thú.
"Thánh thượng."
Yến Hành Dục nỉ non một câu: "Mẫu thân."
"Kinh Hàn Chương."
Yến Hành Dục nhìn chằm chằm kim quả tử đang toả sắc vàng trong lòng bàn tay, đáy mắt đều thấy được sự ôn nhu và vui vẻ, y khẽ rung bàn tay, nhìn kim quả tử lăn qua lộn lại trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, y nắm lại tay, nhẹ giọng nói: "Lần này, không biết là ai muốn gϊếŧ ta a?"
Không biết đã qua bao lâu, A Mãn kích động mà lôi một người đang chết ngất chạy vào, vô cùng cao hứng nói: "Công tử, ta bắt được một con sâu mới, chưa từng thấy qua đâu!"
Lông mi Yến Hành Dục hơi hơi rũ xuống, cái bóng cơ hồ che đi nốt lệ chí tiên diễm, y đột nhiên mỉm cười, đáy mắt hơi gợn nước, phảng phất như muốn khóc.
"Nguyên lai, là mẫu thân a."
Kim quả tử rơi thẳng từ trên tay y xuống, nằm trên mặt đất.
Tiếng ngọc bội rơi trên mặt đất "lộc cộc", khiến cho Kinh Hàn Chương rùng mình một cái.
Hắn trong thoáng chốc cảm thấy chính mình giống như đang ngồi, nhưng hắn nhớ rõ là sau khi về thiên viện của phủ Thừa tướng đợi hơn nửa ngày không thấy tuyết rơi, hắn liền đi ngủ.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Tuyết đã rơi rồi!
Hắn mãnh liệt mở mắt, khẽ hạ tầm mắt, liền đối diện với một đôi mắt trừng to đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương suýt chút nữa sợ đến hét lên một tiếng, nhưng cơn đau nhói ở đầu tim làm hắn ngay lập tức nén lại.
Hắn nhìn thấy một bàn tay, mềm mại như không có xương, làn da đẹp hơn bao viên ngọc mà hắn đã dùng để điêu khắc, đây là bàn tay thuộc riêng về Yến Hành Dục.
Lần thứ hai đổi hồn, Kinh Hàn Chương không còn kinh hoảng như lần đầu, hắn yên lặng mà hít sâu một hơi, ngón tay vô ý thức vân vê với nhau, cảm thấy giữa hai ngón cái với ngón trỏ có gì đó kì quái.
Kinh Hàn Chương rũ mắt liền nhìn thấy, tay phải của mình đang cầm một chiếc kim khâu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, một nam nhân đang hấp hối quỳ dưới chân hắn, hai mắt trừng to, huyệt vị chỗ cổ đã bị kim đâm vô số lần, mà còn toàn đâm vào chỗ xung quanh tử huyệt.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không biết có phải là bị hoảng sợ đến ngu người hay không, mà phản ứng đầu tiên của hắn là...
"May là chưa cho người đưa xiêm y lại đây cho y khâu."
Nếu không, hắn cũng không thể nào biết được tiểu mỹ nhân khoác da rắn kia, rốt cuộc có dùng cái kim đã đâm chọc người khác để khâu lại xiêm y của hắn hay không.