Hoàng Cung, tại Tuyên Chính Điện.
Chấm dứt buổi triều sáng, văn võ bá quan lễ bái bãi triều, tốp năm tốp ba thấp giọng trò chuyện với nhau đi ra ngoài cung.
Diệp Đình Mục đi cuối đám người, còn chưa bước ra Tuyên Chính Điện, một thái giám đột nhiên bước nhanh đi ra từ trong điện, gọi ông ta lại.
"Diệp đại nhân! Diệp đại nhân xin dừng bước."
Thái giám ngừng ở trước mặt ông ta, cười cung kính nói: "Diệp đại nhân, bệ hạ mời đại nhân đến Nội Điện nghị sự."
"Chuyện gì vậy?"
"Cái này nô tài nào dám hỏi nhiều". Trong lúc này tùy tùng giảm thấp thanh âm xuống, đưa tay chống bên miệng nói: "Nhưng nô tài nghĩ, có liên quan với việc xác nhận giúp nạn thiên tai ở quận Nam Hà."
Hộ bộ thượng thư phía trước lờ mờ nghe thấy mấy chữ giúp nạn thiên tai, hắn nhìn lấy Diệp Đình Mục theo tùy tùng đi vào Nội Điện, lại ngẩng đầu ngắm nhìn mảnh trời vuông này, thầm nghĩ: Sắp có biến rồi.
-
Cung nữ hầu hạ trong Nội Điện đã lui ra, trong điện chỉ có một mình Nữ Đế Cơ Minh Phong, bà ngồi sau bàn, đang xem đủ loại tấu chương quan lại trình lên hôm nay.
Thái giám ý bảo Diệp Đình Mục chờ một lát, hắn lướt nhẹ qua rèm đi vào, bẩm báo nói: "Hoàng Thượng, Diệp đại nhân đến rồi."
Cơ Minh Phong đang xử lý công văn, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu lên: "Đã biết, lui ra đi."
Thái giám xoay người lui ra ngoài: "Vâng."
Sau khi thái giám rời đi, trong điện chỉ còn hai nguời Diệp Đình Mục và Cơ Minh Phong. Trong phòng thoang thoảng mùi hương, hàn băng mát lạnh, Cơ Minh Phong như là đã quên trong điện còn có người, nàng không nhanh không chậm xử lý xong tấu chương trong tay, mới ngước mắt nhìn về bóng dáng phía sau rèm đợi một hồi lâu.
Tóc đen áo đỏ, đầu đội mũ quan, vô thanh vô tức cung kính chờ, làm cho người tìm không ra sai sót.
Ánh mắt đơn độc kia, trắng trợn lại áp lực, như muốn in sâu người hắn nhìn thấy trong đôi mắt như đầm lầy âm u kia.
Cơ Minh Phong nhìn qua, đối mặt với Diệp Đình Mục đang nhìn chằm chằm vào mắt của nàng.
Nàng buông tấu chương, mặt không đổi sắc nói: "Càn rỡ."
Diệp Đình Mục nghe vậy, rủ mắt xuống, chắp tay hành lễ, nhận tội nước chảy mây trôi: "Vi thần thất lễ."
Tay áo rộng rủ xuống trước người, lộ ra một nửa cổ tay, mơ hồ có thể thấy được ống tay áo lót trắng noãn bên trong.
Tựa hồ gầy gò chút ít.
Cơ Minh Phong nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt. Chỉ là Diệp Đình Mục lại chú ý tới ánh mắt của nàng.
-
Tiên đế nhân đức, tâm địa thiện lương, lại không có phúc phận con cháu đầy đàn, con cái dưới gối người chết trẻ, người chết bệnh, đến cuối cùng, sống đến trưởng thành lại chỉ có một đứa con gái là Cơ Minh Phong.
Sống đến trưởng thành cũng coi như may mắn, Cơ Minh Phong khi còn bé thân thể yếu ớt, ngày sinh nhật mười bốn tuổi ấy, tiên đế thấy cũng chỉ còn lại có một đứa con gái này, cùng hoàng hậu lên chùa Hồng An cầu phúc.
Trụ trì trong chùa thấy tiên đế, nói tiên đế Long khí cường thịnh, con cái vô phúc tiêu thụ, cho nên liên tiếp qua đời, nếu tiểu công chúa rời Dận Đô, giao cho người có phúc khí tốt mang theo bên mình vài năm thì có thể cường tráng thân thể, kéo dài tuổi thọ.
Tiên đế không dám không tin, suy tư một đêm bên người có ai có phúc khí tốt, càng nghĩ, về sau giao Cơ Minh Phong cho Đại Tướng Quân trong triều trăm trận trăm thắng, đưa đến biên cảnh cách xa Hoàng Cung nhất.
Đại mạc cát vàng, tà dương lẻ loi, vừa đi chính là ba năm.
Ba năm sau về kinh, công chúa năm đó mềm mại vô lực đã trổ mã trở thành một tiểu tướng quân, tư thế hiên ngang, một cây trường thương xuất thần nhập hóa, khiến lão Hoàng Đế nhìn ướt mắt.
Cũng ở năm kia, tân Khoa trạng nguyên Diệp Đình Mục vừa thấy đã yêu Cơ Minh Phong trong bữa tiệc cung đình.Sau khi Cơ Minh Phong gọi Diệp Đình Mục đi vào, nhìn hắn đứng vẫn không nhúc nhích, hỏi hắn: "Đang nghĩ gì thế?"
Diệp Đình Mục nói đúng sự thật: "Bệ hạ."
Cơ Minh Phong nhíu lông mày: "A? Trẫm ở ngay trước mắt ngươi, có cái gì mà nghĩ."
Năm đó lúc Cơ Minh Phong còn là công chúa, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp vang danh Dận Đô, về sau rèn luyện mấy năm tại sa trường, mười sáu tuổi xưng đế, hôm nay cũng đã dưỡng thành khí thế Đế Vương không giận mà uy nghiêm.
Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần ngữ khí vui giận không phân này, cũng làm cho lòng người kinh sợ, nhưng ngữ khí của Diệp Đình Mục vẫn bình thường, nghiêm trang.
Hắn nói: "Do tâm không do ta."
Muốn chính là muốn, vô luận có đang ở trước mắt hay không, dù sao vẫn là muốn.
Cơ Minh Phong khẽ cười một tiếng, không có lại tiếp tục để ý hắn.
Nàng cầm lấy một quyển tấu chương từ trên bàn đưa cho hắn: "Hộ bộ trình lên đấy, nhìn xem."
Diệp Đình Mục tiếp nhận, mở ra nhìn qua, phát hiện trong tấu chương viết về chuyện lũ lụt ở quận Nam Hà, trưởng quận Nam Hà cầu hộ bộ chi tiền, tu sửa đập nước mương máng.
Cơ Minh Phong đứng lên, nghiêm mặt nói: "Năm năm sửa ba lượt, năm nay sửa, năm nay hỏng, trẫm phái mật thám đi quận Nam Hà dò xét, thám tử hồi âm nói quận trưởng Nam Hà phúc hậu bức người, nạn dân dọc theo đường lại gầy như que củi, lương thực giúp nạn thiên tai trộn lẫn vỏ trấu, dân chúng càng không có phòng để ở."
Nàng nói qua, lại rút một quyển tấu chương ném tới trên bàn: "Đây là quận trưởng Nam Hà đưa tới, cả quyển sách đều nói hồng thủy hung mãnh, đập lớn không cách nào ngăn cản, muốn tiền và lương thực giúp nạn thiên tai, một chữ không đề cập tới dân chúng không có chỗ ở!"
Diệp Đình Mục thấy nàng bắt đầu tức giận, buông sổ, rót chén trà cho nàng, hai tay đưa đến bên môi nàng, thấp giọng nói, "Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ làm tốt việc này."
Hắn đứng rất gần, một đôi mắt như lúc trước nhìn chằm chằm trên mặt nàng, chỉ là khác với vừa rồi, giờ phút này ánh mắt hắn lưu luyến lại yên tĩnh.
Gương mặt này của hắn vẫn tuấn mỹ như thường ngày, liếc mắt nhìn một cái đã không muốn dời đi, vốn lại chẳng mấy khi cười, mỹ nhân lạnh tựa ngọc, duy chỉ có ánh mắt nóng rực, dường như trong thể xác đang bừng lên ngọn lửa mãnh liệt.
Người đem lòng yêu thương thời trẻ, đã cách nhiều năm, nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn y hệt năm đó.
Cơ Minh Phong thản nhiên nói, "Trẫm còn chưa nói, ngươi đã biết phải làm như thế nào rồi ư?"
Diệp Đình Mục nói, "Lòng ta hướng quân tâm, vi thần không dám phỏng đoán thánh ý, nhưng cũng nên học."
Cơ Minh Phong nhìn hắn, không uống chén trà kia, mà là đột nhiên nắm cằm hắn, dùng sức cắn môi hắn.
Nàng như là có chút hận bản thân, hận mình tại sao đã khống chế không nổi hôn hắn.
Phát giác được bàn tay ôm sau thắt lưng, răng Cơ Minh Phong dùng sức, trách mắng, "Khi quân phạm thượng, thực nên trị ngươi phạm vào trọng tội."
Hậu cung Cơ Minh Phong đã trống rỗng nhiều năm, lần này xuất hành nghỉ mát, ngoại trừ vài đại thần, chỉ có một đoàn người Cơ Ninh và thế tử.
Cơ Ninh đêm qua không nghỉ ngơi tốt ở Dịch Trạm, cả ngày đều buồn ngủ.
Đội ngũ đi đường lớn, rừng rậm thưa thớt, mặt trời lại đang lúc gay gắt nhất, Tần Diệc cưỡi ngựa đồng hành một bên xe ngựa Cơ Ninh, nghe trong xe lặng yên không một tiếng động, lo lắng nàng ở trong xe bị cảm nắng, cách một lát lại xác nhận một lần.
Hắn gõ lên cửa sổ xe, không nói không rằng, gõ ba cái liền ngừng.
Không nghe thấy người trả lời lại, sau khi đếm đến ba, hắn lại gõ ba cái nữa.
Trong xe ngựa truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt, Cơ Ninh xác nhận bị hắn đánh thức, một lát sau, như hắn bình thường đập vang lên vách tường trong xe.
Chỉ là âm thanh kia yếu ớt lại chậm chạp, như vẫn còn buồn ngủ.
Tần Diệc nghe thấy thanh âm đó, nhìn về phía trước tiếp tục chạy đi.
Nhưng qua hai khắc, chờ đến thời điểm người ở bên trong sắp ngủ say, Tần Diệc lại gõ xe ngựa, Cơ Ninh vẫn đáp trả lại hắn.
Nhưng đến lúc Tần Diệc lần thứ ba gõ vang xe ngựa, Cơ Ninh đột nhiên đẩy cửa gỗ ra, nhìn hắn, bực mình nói, "Tần Diệc, một mình ngươi có phải cảm thấy nhàm chán quá hay không?"
Cho nên mới trêu chọc ta.
Nửa câu sau tiểu công chúa không hỏi ra lời, nhưng Tần Diệc nói chung cũng có thể nghe ra ý tứ này.
Hắn lại không phủ nhận, mà sắc mặt bình tĩnh gật đầu: "Có chút."
Thuần túy là đang tưới dầu vào lửa.
Cơ Ninh nhíu mày, nàng đã có chút ít hối hận dẫn hắn đi ra.
Nàng cúi đầu xuống, chọn chọn lựa lựa trong sọt đựng đá, móc ra một khối băng vụn lớn cỡ bàn tay, đưa qua cửa sổ.
Có lẽ là sợ nó làm ướt váy, trái tay nàng vịn ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay tựa như nhuyễn ngọc, hình dáng nhỏ nhắn cân xứng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, được đất vàng phụ trợ, không ngừng chói mắt.
Tần Diệc cúi đầu, trông thấy bên trong cổ tay nàng ở giữa có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ hồng, tươi sáng rõ nét gây chú ý, như chu sa rơi trên tờ giấy trắng.
Khối băng trắng lạnh nằm ở lòng bàn tay nàng, nước đá tan ra chảy xuống ngón tay giữa của nàng, Cơ Ninh đưa tay ra về phía Tần Diệc: "Hừ, ngươi cầm lấy đi."
Tần Diệc thò tay nhận lấy, chiếm khối băng đầy tay nàng, trong tay hắn cũng chỉ bằng nửa bàn tay.
Cơ Ninh dường như đang huấn luyện cẩu, nàng nói: "Trước lúc băng tan hết, không được lại gõ xe ngựa của ta."
Tần Diệc nhìn nàng đóng cửa gỗ lại, lại nhìn băng trong tay, cũng nghe lời, nắm lấy băng trong tay, cho đến khi chống đỡ đến hành cung, cũng không có tiếp tục quấy phá nàng.
-
Xe ngựa đi hai ngày một đêm, tới ngày thứ hai trước lúc mặt trời xuống núi cuối cùng cũng tới nơi.
Hành cung ở Lăng An, Lăng An chính là kho lương của Kỳ quốc, như Cơ Ninh nói, đích xác là núi bị nước bao quanh, nhiệt độ thích hợp.
Sau khi dàn xếp tốt, Cơ Minh Phong cử hành một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi mọi người.
Cơ Ninh ngủ một đường, lúc này tinh thần tốt gấp trăm lần, sau khi ăn no liền rời tiệc.
Bữa tiệc đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, mọi người trò chuyện tận hứng, nàng cũng không lên tiếng, yên lặng đứng lên, cầm váy lén lút đi ra ngoài.
Tần Diệc cùng Cơ Ninh ngồi cách nhau mấy chỗ, ở ngay chỗ mà nàng rời khỏi nhất định sẽ đi qua, thời điểm Cơ Ninh đi qua phía sau hắn, Tần Diệc không nói tiếng nào mà đi theo.
Thị nữ theo bên người của nàng không có ở đây, một mình nàng cầm theo ngọn đèn lồng nhỏ, bị kích động đi về phía ngoài cung, trong đêm tối giống như bé thỏ con nhảy về phía trước, vui sướng chạy về phía thành Lăng An đèn hoa rực rỡ mới lên.
Làn váy tung bay, hai sợi tóc dài đen nhánh mềm mại bên tai phấp phới trong gió, Thường Nga Bôn Nguyệt sợ cũng không vui mừng như nàng giờ phút này.
Từ lúc tới đây lúc nào cũng có người vây quanh nàng, sợ nàng dập đầu bị thương, cho tới bây giờ chơi không được tận hứng, sợ là suy nghĩ muốn một mình đi ra ngoài chơi không biết có bao nhiêu lâu.
Lần này thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên không chịu buông tha.
Tần Diệc nhìn Cơ Ninh chạy ra bên ngoài, không nói không ngăn cản, chỉ không xa không gần theo sát.
Cửa lớn chỗ hành cung có thị vệ gác, Cơ Ninh đã sớm có chuẩn bị với việc này, nàng móc lệnh bài ra từ trong tay áo, dăm ba câu đã lừa hai gã thị vệ kia thả đi.
Cửa lớn mở ra, mắt thấy cách ánh sáng tự do chỉ còn một bước ngắn, Tần Diệc đi theo một đường lại đột nhiên lên tiếng gọi người lại.
"Công chúa đây là đi lạc đường, hay là có ý định một mình ra ngoài?"
Thân hình Cơ Ninh cứng đờ, Tần Diệc dường như trông thấy hai cái lỗ tai nhỏ trên đầu nàng rủ xuống dưới.
Nàng bất đắc dĩ xoay người, chỉ thấy Tần Diệc cầm kiếm đứng ở bóng cây trúc, yên tĩnh nhìn nàng.
Hắn vân vê trong tay lá trúc non xanh đậm, thảnh thơi nhàn nhã vuốt vuốt, bộ dạng bất động thanh sắc kia, thấy thế nào cũng làm người điên tiết.
Tần Diệc vài bước đi đến trước người nàng, nhìn khuôn mặt nàng đáng thương sa sút tinh thần, rất hào hứng mà vươn tay về phía lúc đến, "Thuộc hạ đưa công chúa quay về tẩm cung nhé?"
Một tầng mỏng ánh trăng trải mông lung trên mặt hồ, gió nhẹ lướt qua hồ trong, lăn tăn gợn sóng, hồ nước như có những vì sao lập lòe ánh sáng.
Hương hoa nức mũi, bóng trúc loang lỗ, Cơ Ninh và Tần Diệc một trước một sau đi trên đường quay về tẩm cung, cảnh đẹp toàn cung cũng không làm mất đi phiền muộn trong lòng tiểu công chúa.
Nàng cảm thấy Tần Diệc thật sự quá xấu, nàng tức giận một đường không thèm nói gì với hắn.
Đèn lồng trong tay bị gió thổi tắt, Cơ Ninh cũng không đốt lên, men theo con đường được ánh trăng chiếu sáng, buồn bực đi lên phía trước, đi lạc sang đường khác cũng không phát hiện ra.
Tần Diệc nhìn nàng quẹo vào một con đường nhỏ heo hút không người, lên tiếng gọi nàng: "Công chúa."
Cơ Ninh bị hắn trêu đùa một hồi, lúc này cơn giận còn chưa tan, thanh âm khó chịu nói, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."
Tần Diệc im lặng không nói, thầm nghĩ đây là chọc người nóng nảy.
Mãi sau, ngón tay hắn gõ vang vỏ kiếm, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Đã tan rồi."
Cơ Ninh nghe hắn lời nói bất chợt của hắn, tức giận hỏi: "Cái gì tan?"
"Công chúa muốn tận mắt nhìn sao?"
Cơ Ninh đang giận hắn, lại có chút tò mò, nàng suy nghĩ một lát, dừng bước lại, quay người hỏi hắn: "Cái gì?"
Tần Diệc vươn tay, cho nàng xem lòng bàn tay rỗng tuếch: "Băng công chúa cho thuộc hạ đã tan rồi."
Trước lúc băng tan hết, không cho phép làm phiền nàng.
Đây là lời Cơ Ninh nói với hắn trên đường.
Tần Diệc lại nói: "Lúc ở Dận Đô công chúa đã từng nói, bảo khi thuộc hạ nhìn thấy công chúa, bước đi chậm lại một chút."
Hắn nghiêm trang giải thích: "Vì vậy trước đó thuộc hạ mới không thể kịp thời đuổi theo công chúa."
Hắn cụp mí mắt, chuyên chú nhìn nàng, nói cực kỳ nghiêm túc, Cơ
Ninh bị hắn lý lẽ của hắn hù cho sửng sốt trong chớp mắt.
Sau khi nàng kịp thời phản ứng lại, giơ tay lên "Bốp" một cái đánh vào lòng bàn tay hắn, tựa như phu tử cầm thước giáo huấn đệ tử, hai hàng lông mày nhỏ nhắn khẽ chau lại: "Nói bậy!"
Giọng điệu răn dạy của nàng mềm nhũn, lực đánh hắn càng nhẹ như gió thổi, với năng lực phản ứng của Tần Diệc, né tránh là chuyện dễ dàng, nhưng hắn không tránh, năm ngón tay khép lấy, nắm chặt tay Cơ Ninh.
Khớp xương ngón tay hắn thon dài, hai tay dùng đao kiếm đã quen, trong lòng bàn tay đều là vết chai, ra tay cũng không có lễ nghi nặng nhẹ, lúc chà qua làn da khơi nên một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Hắn rủ mắt xuống, ngón cái đặt ở giữa cổ tay Cơ Ninh, như có như không cọ xát một cái lên nốt ruồi đỏ trên cổ tay nàng.
Nhiệt độ cơ thể của hắn cực nóng, lúc nhẹ nhàng mơn trớn cổ tay, Cơ Ninh cảm giác dường như bị một ngọn lửa thật nhỏ đốt cháy một cái.
Nàng ngẩn người, lập tức nghĩ tới lúc ở trên đường, Tần Diệc cũng nắm tay nàng như vậy, đỡ nàng xuống xe ngựa.
Sau đó, nàng lại tự nhiên nhớ tới tình cảnh hắn nắm lấy eo nàng ôm nàng xuống từ trên xe ngựa.
Suy nghĩ đến đây, Cơ Ninh lập tức phiền muộn đỏ mặt, nàng rút tay ra: "Không biết lễ nghi, Tần Diệc lần sau ngươi còn như vậy, ta sẽ phải trị tội ngươi.’’