Nhận được điện thoại của Vương Viện Khả, Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng dẹp suy nghĩ về nhà sớm qua một bên. Trực tiếp bẻ vô lăng hướng tới chân núi dưới đền của Vương lão bà.
Thời điểm bước xuống xe, trời đã trở thành màu xám tro.
"Tiểu di." Ngô Cẩn Ngôn lại gần nhìn Vương Viện Khả đang xoa xoa cằm quan sát tử thi. Vẫn là một thân màu trắng cùng tóc đen xõa dài, trông thế nào cũng thấy kì dị.
"Cẩn Ngôn a. Ngươi mau lại đây." Vương Viện Khả ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
"Ngươi thế nào lại đứng đây một mình?" Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. "Có biết địa phương này rất vắng vẻ hay không?"
"Ồ, đây dù sao cũng là địa bàn của tiểu di ngươi nha." Vương Viện Khả chống nạnh trả treo. "Thôi đừng quản chuyện không đâu nữa, ngươi xem. Nữ nhân này chết vì có kẻ hạ cổ."
Đoạn, nàng chỉ tay về phía cái xác. Cái xác của nữ giới với khuôn mặt bị phá hủy, toàn bộ phần bụng và phần ngực trái đồng dạng đều bị rách tung. Tựa hồ có vật gì đó đã chui ra từ những nơi này.
Ngô Cẩn Ngôn bặm môi, dường như đang cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.
"Khi ta phát hiện ra còn thảm hơn nhiều." Vương Viện Khả tặc lưỡi. "Máu tươi chảy ròng ròng, xung quanh còn có trùng cổ bò lổm ngổm. Ngươi a, nếu ngươi cũng ở đây, nói không chừng sớm đã nôn ra mật vàng."
"..."
"Vì biết ngươi khó tính, cho nên tiểu di của ngươi đã mang đám trùng cổ đó về đền để nghiên cứu rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Còn nữa, Vương Viện Khả ta thông báo cho ngươi một tin vui, nếu như ta thật có thể giải được trùng cổ, ta sẽ biết xuất thân của nó. Hahaha..."
Nhất thời, dưới chân núi chỉ còn lại tiếng cười hết sức lạ lùng của Vương tiểu di.
Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy xung quanh có vấn đề.
"Tiểu di, cẩn thận."
Vội ôm lấy Vương Viện Khả lăn qua một bên. Cùng lúc đó, tiếng súng đạn không ngừng hướng về phía hai người.
"Ôi, lại có kẻ dám ra tay muốn giết lão nương." Vương Viện Khả chửi rủa, lần này đến lượt nàng đẩy Ngô Cẩn Ngôn về phía xe của cô. "Tìm chỗ núp đi, ta sẽ một tay đập chết đám cặn bã này."
"Tiểu di, hiện tại không phải lúc bàn xem ai rời đi ai ở lại. Ngươi mau lại đây." Ngô Cẩn Ngôn nổi giận. Tầm mắt dừng ở gốc cây cách đó không xa.
Nếu cô không nhầm, thì người nọ sử dụng súng lục.
Chậm rãi rút ra khẩu lục bạc ở bên hông. Ngô Cẩn Ngôn không nhanh không chậm mở chốt, sau đó lên cò rồi nổ ra ba phát súng liên tiếp.
Thế nhưng... xung quanh lại quay về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu...
"Chạy rồi?" Vương Viện Khả kinh ngạc. "Mẹ nó, bắn lão nương xong liền phủi mông bỏ chạy?"
"Bọn họ căn bản không có ý muốn giết chúng ta." Ngô Cẩn Ngôn giải thích. "Đây chỉ là hù dọa mà thôi. Tiểu di, bây giờ chúng ta nên tìm nơi có thể chứa cái xác này, ta muốn nghiên cứu vài thứ."
Vừa nói vừa cầm điện thoại lên gọi cho Khương Tử Tân. Mặc dù họ Khương đang rất tức giận, song vẫn miễn cưỡng bắt máy.
"Chuyện gì?" Khương Tử Tân giọng nói lạnh như băng.
"Tiểu Tân, chỗ ta vừa xuất hiện một thi thể lạ bị hủy dung. Ngươi có hay không biết cách khôi phục lại dung mạo bằng máy tính?"
"Biết a." Khương Tử Tân đáp. "Ngươi lát nữa gửi ảnh cho ta. Ta sẽ nể tình ngươi là bằng hữu mà làm không công."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, lại nhờ vào các mối quan hệ của Ngô gia gia, cho nên rất nhanh đã có người tới chuyển cái xác tới một căn phòng đông lạnh nằm ở phía Đông thành phố A.
An bài mọi chuyện xong xuôi, đồng hồ điện tử đã báo hơn giờ đêm.
"Cẩn Ngôn, ngươi về muộn như vậy, cháu dâu không có ý kiến gì ư?" Một lần nữa lái xe đưa Vương Viện Khả quay lại chân núi, nàng liền nghiêng đầu hỏi cô.
Nhắc mới nhớ nha...
Ngô Cẩn Ngôn nhướn mi: "Không biết."
"Cũng đúng, cháu dâu là loại người như thế nào, chúng ta không phải ngày một ngày hai mới có thể hiểu được." Vương Viện Khả lầm bầm. "Ta đi đây, chúc ngươi may mắn a."
"Tiểu di, khoan đã." Ngô Cẩn Ngôn giữ tay nàng lại.
"..." Vương Viện Khả nhìn cô.
"Ta cũng chúc ngươi và bác sĩ Xa sớm ngày cùng nhau chăn ấm đệm êm."
Nói tới đây, Ngô Cẩn Ngôn khóe môi trưng ra nụ cười đê tiện.
"Mẹ nó Ngô Cẩn Ngôn, ngươi đúng là sắp trèo lên đầu lão nương ngồi rồi." Vương Viện Khả vung tay tát nhẹ vào má cô. "Không biết trên dưới."
Mà lúc này tại Thượng Cảnh Uyển, Tần Lam hai chân vắt chéo ngồi trên ghế, đôi mắt thản nhiên dán chặt vào người đang quỳ rạp dưới đất – Nhĩ Tình.
"Tiểu thư, cô để tôi chết đi cũng được. Nhưng van cầu cô... đừng đụng tới người nhà tôi..." Nhĩ Tình thống khổ lên tiếng.
"Chết?" Tần Lam cười nhạt. "Nhĩ Tình, cô nghĩ tôi sẽ để cô kết thúc cuộc đời dễ dàng như vậy sao?"
Vươn ngón trỏ nâng cằm nàng lên, buộc nàng đối diện với mình. Tần Lam lạnh lùng phun ra một câu: "Kẻ nợ Tần Lam tôi, trước khi chết toàn bộ đều phải thanh toán đầy đủ."
Nhĩ Tình im lặng.
"Thật không muốn nói mọi chuyện phải không?"
"..."
"Nhĩ Tình."
"..."
"Nhì Tình."
"..."
"Nhĩ..."
"Tiểu thư, tôi nói..."
Mặc dù mang theo lời hứa sẽ trở về sớm, song rốt cuộc tới hơn giờ đêm, đồng chí Ngô của chúng ta mới lững thững bước vào biệt thự.
Trong lòng tự đoán rằng nàng đã ngủ, bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn gần như dùng hết khả năng nhẹ nhàng của mình, rón rén bước từng bước muốn về phòng riêng.
"Ngô Cẩn Ngôn, Ngôn lăn qua đây cho em."
Thời điểm dừng lại trước cửa phòng, căn phòng lớn phía đối diện đột nhiên vang lên giọng nói lãnh đạm của Tần đại mỹ nhân.
Ngô Cẩn Ngôn thầm kêu khổ. Nhưng vẫn xoay người mở cửa phòng ngủ của nàng.
"Còn chưa ngủ?"
Cố gắng lờ đi hàn khí toát ra từ phía người đang xoay lưng lại kia. Ngô Cẩn Ngôn thân thiện thăm hỏi.
"Không phải đợi con hươu trở về hay sao?" Tần Lam nhàn nhạt đáp.
(Con hươu ở đây a.k.a Những con người nói hươu nói vượn =)))) )
Ngô Cẩn Ngôn lại gần, đặt hai tay lên bả vai nàng, sau đó xoay nàng lại.
Tần Lam bấy giờ mới đánh giá cô một lượt, sau khi xác định người trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, toàn thân không có thương tích mới mở miệng: "Ngô Cẩn Ngôn, Ngôn đã đi đâu?"
"Tôi vốn định giữ lời hứa, nhưng trên đường trở về lại xảy ra chút chuyện." Đồng chí Ngô thành thật khai báo. "Tiểu di nói có một xác chết do bị hạ cổ dưới chân núi của nàng. Bởi vậy tôi tới đó kiểm tra."
Tần Lam nhíu mày: "Xác chết do bị hạ cổ?"
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Cho nên em đợi tôi tắm xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Mắt thấy sự mệt mỏi lộ rõ trong mắt cô, Tần Lam hơi rũ mi, gật gật đầu đáp ứng: "Được."
Nửa giờ sau, Ngô Cẩn Ngôn từ phòng tắm bước ra, lại thấy Tần Lam đang thản nhiên ngồi trên giường mình đọc sách.
"Tần Lam, em... vì sao em lại ở đây?"
Đối với câu hỏi của cô, Tần đại mỹ nhân người ta căn bản không buồn để vào tai. Nàng vô tội chớp chớp mắt: "Đây là nhà em, đương nhiên em phải ở đây."
"Ý tôi là... phòng em ở đối diện."
"Thì ra Ngô Cẩn Ngôn không muốn chung giường với người ta." Tần Lam dáng vẻ làm như 'đã hiểu', sau đó đứng dậy muốn rời khỏi phòng.
Ngô Cẩn Ngôn giữ cổ tay nàng.
"Khụ... tôi... tôi... không phải..."
"Ừ ừ, người ta hiểu mà." Tần Lam xoay người nép vào lòng cô, vừa vặn che đi khóe môi hơi nhếch lên.
Ngô Cẩn Ngôn a. Thì ra Ngôn cũng có một mặt ngốc nghếch như vậy.
Đồng chí Ngô căn bản không biết mình đã bị Tần yêu nữ thu phục. Vì thế theo bản năng vỗ vỗ lưng dỗ dành nàng.
"Em lên giường ngồi một lúc được không, tôi muốn sấy khô tóc."
"Em giúp Ngôn." Tần Lam ngửa đầu nhìn cô, hai mắt long lanh khiến đối phương khó lòng từ chối.
"Em?" Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
Dù sao EQ thấp vẫn là EQ thấp. Ngô đặc công đương nhiên không hề bị dao động bởi ánh mắt long lanh to tròn kia.
"Ngôn không tin tưởng em?" Tần Lam rời khỏi cô, khoanh tay trước ngực bĩu môi chất vấn.
Ngô Cẩn Ngôn giờ phút này thực muốn giơ hai tay đầu hàng.
Ai đó có thể trả lại nữ nhân lạnh lùng cao ngạo Tần Tiểu Lam cho cô không? Cô không quen thứ bánh bèo trước mặt này...
Mười phút sau...
Đồng chí Ngô ngồi xếp bằng trên giường, ngoan ngoãn để Tần tiểu thư sấy khô tóc.
Chuyện người chết tạm thời bị đưa vào quên lãng.
Chuyện Nhĩ Tình tạm thời bị đưa vào lãng quên.
Bởi vì hiện tại, hai người bọn họ còn đang cùng nhau tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của riêng mình...