Vương Viện Khả chống tay từ trên giường muốn ngồi dậy. Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai:
"Cô hiện tại vì lao lực quá độ dẫn đến việc tụt huyết áp. Cho nên ngoan ngoãn nằm yên đi."
Vương Viện Khả trắng mắt trừng Xa Thi Mạn: "Cô dựa vào đâu mà ở đây lắm lời?"
Xa Thi Mạn điều chỉnh lại dây truyền nước cho nàng, thản nhiên đáp: "Tôi là bác sĩ."
"Bác sĩ?" Vương Viện Khả châm biếm cười. "Tôi năm tuổi đã ngâm mình trong bể độc, hôm nay cô chạm vào tôi, cũng có thể ngày mai liền chết vì nhiễm độc. Mà loại độc này... đến Hoa Đà tái thế cũng không khống chế nổi đâu."
Hoa Đà: Được xưng là thần y nổi tiếng của Trung Hoa thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc.
Xa Thi Mạn đối với nữ nhân ngạo mạn trước mặt không khỏi tức giận, song vẫn nghiến răng đáp: "Đừng tưởng tôi đây tình nguyện cứu cô. Tất thảy cũng là do cháu gái cô lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới nhờ tôi truyền nước cho cô."
Vương Viện Khả bĩu môi, trực tiếp vươn tay trái rút ống tiêm, sau đó lắc lắc giữa không trung:
"Khỏi cần."
"Cô..."
Xa Thi Mạn còn chưa nói hết câu, mùi thuốc bắc nhàn nhạt đã đi lướt qua, một thân đồ trắng biến mất sau cánh cửa.
"Tiểu di."
Mất một lúc để tìm kiếm phòng ngủ của Tần Lam. Thời điểm Vương Viện Khả xuất hiện, Tần lão ông và đám người Ngô Cẩn Ngôn đều đã có mặt.
"Cháu dâu thế nào rồi?" Vương Viện Khả vừa hỏi vừa tiến lại gần. "Cổ độc còn phát tác không?"
Ngô Cẩn Ngôn nghe tiểu di gọi hai tiếng Cháu dâu mãi cũng bất lực, cho nên hiện tại không có tâm trạng đôi co với nàng:
"Không." Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng đáp.
"Vậy là tốt rồi." Vương Viện Khả gật gù. "Ngày hôm qua ta châm cứu cứu cháu dâu, cũng chính là đang so đấu tinh lực với người hạ cổ độc. Ta và Âm Nhi đều hôn mê bất tỉnh, bởi vậy đoán chắc người hạ cổ bên kia cũng không khá hơn là bao."
"Bởi vậy, dì xác định bọn họ là đang nghỉ ngơi?"
"Ân, phần lớn các Thảo Cổ Bà đều là nữ. Đấu một trận như hôm qua cực kì hao tổn thể lực. Vì thế cục diện tạm thời không cần quá lo lắng, nhưng ta nói... chỉ là tạm thời thôi a." Vương Viện Khả xoa xoa cằm. "Được rồi tiểu Ngôn, mau đưa a di quay về đền, ta cần lấy một vài loại thảo dược để chế thuốc."
"Hảo."
Ngô Cẩn Ngôn ở dưới chân núi chờ Vương Viện Khả. Thời điểm nhìn thấy nàng ôm theo một chậu cây nhỏ màu đỏ, khuôn mặt tựa hồ trở nên trắng bệch.
"Tiểu di, đây là thứ gì...?"
"Huyết ngải. Loại đặc biệt nuôi trực tiếp bằng máu, chỉ được nhìn không được bán." Vương Viện Khả thản nhiên đáp. "Nhưng để cứu cháu dâu, ta đã phải xuất nó ra rồi nha. Sau này hai người các ngươi cưới nhau, nhớ hảo hảo bù lại tổn thất."
"..."
Vốn còn đang im lặng, tiếng chuông điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên vang lên.
Cảnh cáo liếc nhìn Vương Viện Khả xong, Ngô Cẩn Ngôn mới thong thả bắt máy: "Bác sĩ Xa, có chuyện gì...?"
Vương Viện Khả ngồi ở ghế sau, không nghe rõ lời Xa Thi Mạn, chỉ thấy Ngô Cẩn Ngôn toàn thân bỗng tỏa ra hàn khí...
Thực lạnh.
Gần như dùng hết tốc lực để trở về Tần gia, Ngô Cẩn Ngôn và Vương Viện Khả một mạch đi thẳng lên lầu hai. Nhưng còn chưa bước chân vào cửa phòng, cơ hồ đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Phòng ngủ của Tần Lam chật cứng người, hai bác lớn của Tần gia và các con trai, con dâu, con gái, cháu trai, cháu gái của bọn họ đều có mặt ở đây
Ngay cả Tần Lực – cha của Tần Lam và Tần Lâm – người rất hiếm khi xuất hiện cũng đứng cạnh giường nàng với bộ dạng bi thương.
Như vậy có thể thấy được rằng, hôm nay bọn họ cùng nhau tập trung lại để đến thăm Tần Lam.
Nhưng điều đó không phải điều khiến Ngô Cẩn Ngôn tức giận. Mà là hiện tại... Bạch Tử Hạo cũng có mặt. Hắn đứng giữa đám người đang thấp giọng giải thích điều gì đó.
Những người ở đây không thấy có thái độ thù địch gì với Bạch Tử Hạo, mà trái lại còn có phần nịnh nọt hòa nhã.
Bọn họ đều rất muốn Bạch Tử Hạo trở thành con rể của Tần gia, bởi nếu như thế, Tần Lam theo chồng tất nhiên sẽ phải bỏ cái ghế gia chủ của nhà họ Tần lại rồi.
Con gái là con nhà người ta. Vì vậy Tần gia sẽ không bao giờ cho phép con dâu nhà họ Bạch được phép quản lý sản nghiệp to lớn của gia tộc.
Còn về vấn đề xem vị trí lúc đó thuộc về ai... thì đến khi Tần Lam gả đi sẽ lại thương lượng sau.
Ngô Cẩn Ngôn len qua người cha con Tần Liệt và Tần Hải, cũng không thèm liếc nhìn hai cô cháu gái Tần Linh và Tần Doanh ăn mặc, chải chuốt hết sức bắt mắt đứng cạnh kia. Mà bước thẳng đến trước mặt Bạch Tử Hạo, sau đó bất ngờ vung tay cho hắn một đấm trời giáng vào mặt.
Bốp!
Bạch Tử Hạo không kịp né tránh, cho nên đã ăn đủ nắm đấm này của Ngô Cẩn Ngôn.
Quai hàm đau tê tái, khóe miệng rớm máu, trên mặt đọng lại một vệt màu đỏ thẫm, nhìn bộ dạng hắn hiện giờ trông vô cùng thảm hại.
Qua đây cho thấy... Ngô đặc công không hề nương tay chút nào.
"Á..."
"Này... cô là ai? Làm cái gì thế?"
"Sao lại đánh người như vậy?"
"Mau gọi bảo vệ tống cổ cô ta ra ngoài. Cũng không xem xem đây là nơi nào mà lại chạy đến đây để giở trò chứ?"
Mặc kệ Bạch Tử Hạo còn chưa kịp lên tiếng, những người xung quanh đã bắt đầu lên án trách móc hành vi thô bạo của Ngô Cẩn Ngôn.
"Sao anh lại hạ độc thủ với nàng?" Ngô Cẩn Ngôn căn bản không để tâm tới đám gà bay chó sủa kia. Chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Hạo.
"Tôi không hiểu ý cô là gì?" Bạch Tử Hạo đáp.
"Những người nào biết chuyện Tần Lam trúng trùng độc?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi.
"Không ít những người đứng ở đây đều biết cả." Bạch Tử Hạo lướt mắt nhìn một lượt rồi trả lời.
"Thế những ai biết tôi quay về C thị để lấy thuốc?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi tiếp.
Cô dám xác nhận, thời điểm Vương Viện Khả nhờ cô đưa về C thị lấy thuốc. Trong phòng chỉ có mấy người là Tần lão gia tử, Nhĩ Tình, Tần Lâm và Xa Thi Mạn. Vương Viện Khả khi đó đưa đơn thuốc cho Tần Lam ở trước mặt những người này, sau đó cùng Ngô Cẩn Ngôn rời đi.
"Vậy thì cô phải hỏi những người có mặt ở đây. Tôi bất quá nghe được tin tiểu Lam bị hạ độc, vì lo lắng nên mới tới."
"Haha..." Ngô Cẩn Ngôn chợt phá lên cười. "Bạch Tử Hạo, anh có hay không hiểu hai từ nội gián?"
Lời vừa nói ra, cả căn phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Bạch Tử Hạo lấy khăn lau sạch máu tươi đang nhoe nhoét nơi khóe miệng, vừa cười vừa nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng kích động của cô, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho việc cô vô cớ làm tổn thương người khác. Ngô tiểu thư, trước mặt nhiều người như vậy cô lại dám cho tôi một quyền, vậy thì ít nhất cô cũng phải cho tôi một lời xin lỗi trước mặt mọi người chứ? Đây là giới hạn thấp nhất mà tôi muốn."
"Tôi sẽ không bao giờ hạ mình nhận lỗi với hung thủ." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng cự tuyệt.
"Cô có bằng chứng gì chứng minh tôi là hung thủ? Chỉ vì lần trước tôi tìm cô ư?"
"Đương nhiên là không." Ngô Cẩn Ngôn vô cùng thong thả. "Nhưng là... người anh an bài ở Tần gia, tôi tin trí công tử anh phải biết. Bạch Tử Hạo, ngoại trừ anh, ai có thể làm những việc như vậy?"
"Không khéo chính cô mới là kẻ làm việc đó cũng chưa biết chừng." Bạch Tử Hạo tựa tiếu phi tiếu nói.
"Tại sao tôi phải hạ độc cơ chứ?" Ngô Cẩn Ngôn vặn lại.
Bạch Tử Hạo: "Cái đó trong lòng cô tự biết."
"Đúng đấy. Việc này thật hoang đường." Bác hai Tần Tôn nói.
"Ngô tiểu thư, cô không thể vì chuyện riêng mà nghi ngờ Tử Hạo. Những người bề trên như chúng ta đây ai mà không biết tình cảm của Tử Hạo đối với tiểu Lam cơ chứ? Cậu ấy không thể nào làm ra chuyện không nhân tính như vậy đâu. Hơn nữa nếu tiểu Lam xảy ra chuyện thì cậu ấy được cái gì?"
"Đúng vậy."
"Khi đó Tần Lâm cũng có mặt, tại sao cô không nói là do cậu ta hạ độc?"
"Anh..." Tần Lâm hướng về phía Tần Liệt, giận dữ nghiến răng. "Em có thể hạ độc chị ruột của mình à?"
"Cái này cũng khó nói lắm. Thời nay có những người vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được, nếu như chị cậu chết rồi thì cậu có thể tiếp quản vị trí của chị cậu?" Tần Liệt châm chọc không chớp mắt.
"Anh mới là loại người đó?"
"Tôi không hề có suy nghĩ đó. Mà khi đó tôi cũng không có mặt."
Vốn dĩ là việc riêng của Ngô Cẩn Ngôn và Bạch Tử Hạo, thật không ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành chuyện đấu đá trong nội bộ Tần gia.
Có thể tưởng tượng được, sau khi Tần Lam đổ bệnh, những người này thấp thỏm đến mức độ nào.
"Cô chắc chắn là không chịu nói lời xin lỗi phải không?" Bạch Tử Hạo hỏi.
"Cực kì chắc chắn." Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt sắc lạnh. "Hiện tại thì không dám chắc. Nhưng đợi tới khi tôi tìm ra chứng cứ, thì chuyện không chỉ dừng lại ở một đấm đơn giản như vậy thôi đâu."
"A Trạc, xem ra lại phải phiền anh rồi." Bạch Tử Hạo đảo mắt ra cửa nhìn A Trạc, nói.
A Trạc nghe Bạch Tử Hạo gọi, rất nhanh liền cười tiến vào: "Ngô tiểu thư, thôi thì cô xin lỗi một tiếng đi. Một câu xin lỗi cũng không khó đến vậy chứ?"
"Những việc không có lý do, không cần làm." Ngô Cẩn Ngôn ung dung đáp.
"Vậy tôi sẽ cho cô một lý do."
A Trạc ra tay nhanh như chớp.
Súng.
Tổng cộng có hai khẩu súng.
Bởi vì bọn họ gần như ra tay cùng một lúc. Cùng một lúc đều rút súng ra.
A Trạc nhanh.
Ngô Cẩn Ngôn càng nhanh.
"Ngô tiểu thư, tôi biết cô thân thủ phi thường. Nhưng cô chỉa tôi để làm gì?" A Trạc cười nói. "Tôi chỉ là một tiểu tài xế, tính mạng của tôi không đáng giá lắm đâu."
Ngô Cẩn Ngôn nhướn mi. Tay còn lại lập tức xuất hiện một khẩu lục bạc, họng súng nhắm chuẩn vào đầu Bạch Tử Hạo.
"Thế nào?"
Mọi người trong phòng mắt chữ A miệng chữ O, nguyên lai bọn họ không ngờ hai người này dám ngang nhiên rút súng định bắn nhau ngay tại địa phương này.
"Đủ rồi!"
Tần Chấn gằn giọng quát. "Đây là phòng bệnh, tiểu Lam vẫn còn hôn mê bất tỉnh, các người đang làm gì vậy?"
Ngô Cẩn Ngôn liếc nhìn xung quanh, sau đó từ từ đem súng cất đi.