Venetian Casino – Macau...
giờ phút đêm.
"Toàn đội chú ý, đối phương hiện tại đều đã có mặt tại sòng bạc. Tầng hầm gồm ba xe trực sẵn, mỗi xe người. Tầng thượng ba người – nguyên lai đóng giả khách làng chơi. Phòng VIP tầng gồm hai mươi người, phòng VIP tầng gồm bốn người. "
Toàn thân vận trang phục chống đạn chuyên dụng dành cho đặc công, mái tóc dài màu nâu trầm được buộc cao về phía sau. Cầm trên tay cây thước nhỏ chỉ lên tấm bảng chằng chịt kí hiệu, giọng nói cứng rắn phân phó nhiệm vụ: "Nhóm A do tiểu Tân chỉ đạo đáp xuống tầng thượng, chú ý bắt sống ba kẻ đang đợi trực thăng cứu viện, nhóm B do tiểu Khải tập trung phong tỏa hầm để xe, nhóm C do tiểu Lục phụ trách lũ cẩu phòng VIP tầng . Những người còn lại theo tôi, chúng ta trực tiếp đánh giáp lá cà, quyết tâm xử lí gọn lẹ vụ giao dịch chất cấm này."
"Rõ." Bên trong máy bay quân sự cơ hồ vang lên âm thanh rầm rầm vang vọng.
"Toàn đội chú ý, chiến thắng, chiến thắng..."
"Chiến thắng, chiến thắng..."
Trên bầu trời Trung Quốc đột nhiên xuất hiện những vật thể nho nhỏ màu đen. Cho tới khi toàn bộ đặt chân xuống casino rộng lớn, địch nhân căn bản trở tay không kịp.
Ba kẻ đầu tiên thuận lợi bắt sống.
Ngô Cẩn Ngôn sử dụng thiết bị liên lạc bên tai, chậm rãi nhả ra bốn chữ: "Bắn tỉa chuẩn bị."
Theo thứ tự an bài, từng nhóm đặc công lần lượt chia nhau mai phục. Rất nhanh sau đó... tiếng náo loạn, tiếng súng nổ liên tục xé rách màn đêm.
"Xông vào." Ngô Cẩn Ngôn hô lớn, một cước đạp cửa mang theo vỏn vẹn mười hai chiến sĩ, sẵn sàng đối mặt với hai mươi người sử dụng vũ khí.
Khách nhân đang chơi bài ở phòng VIP tầng chạy loạn không ngừng, một vài kẻ bắt đầu ngông cuồng xả súng.
"Bảo vệ người vô tội." Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng hạ lệnh. Một cước lao về phía kẻ nổ súng, không biết trong tay từ lúc nào đã xuất hiện thanh chủy thủ bằng bạc. Lưỡi chủy thủ vừa sáng vừa bén mang đậm sát khí như thể nanh vuốt của quỷ, hướng tới yết hầu của kẻ nổ súng cắt ngang.
Kẻ nổ súng là một gã đô con người Châu Phi, khi hắn còn chưa kịp định thần về bóng người đang lao tới, thì trên cổ đã xuất hiện một vết cứa... nhẹ nhàng, nhanh chóng.
Gã ngã xuống, đôi mắt còn chưa nhắm lại.
Ngô Cẩn Ngôn rút súng lục bên hông, lạnh lùng sử dụng tiếng Anh, quát: "Toàn bộ khôn hồn buông vũ khí đầu hàng. Đồng đội của các ngươi hiện tại đã bị khống chế. Một là giương cờ trắng, hai là máu chảy đầu rơi." (Toàn bộ phân đoạn sử dụng tiếng nước ngoài au sẽ để in nghiêng nhé :)
"Fuck..." Gã bồi bàn đứng sau Ngô Cẩn Ngôn rút súng, trong khoảnh khắc viên đạn bắn ra, Ngô Cẩn Ngôn lập tức hướng về phía bụng hắn bóp cò.
Chung quy... kẻ nào nhanh hơn, kẻ đó có lợi...
Gã bồi bàn ngã xuống, vừa vặn bên tai Ngô Cẩn Ngôn truyền đến tiếng thông báo: "Lão đại, từ tầng sáu đổ xuống cục diện toàn bộ đã được khống chế. Tầng mười có cần cứu viện không?"
"Lập tức chia người lên." Ngô Cẩn Ngôn phán đoán tình hình một lượt. "Chú ý phong tỏa toàn bộ hành lang tầng mười, tôi không muốn bất cứ kẻ nào chạy thoát. Nếu như cố ý... giết không tha."
"Rõ."
giờ sáng, sòng bạc chỉ còn lại đống hỗn độn ngổn ngang.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng trực thăng đánh thức toàn bộ thành phố vốn đã nhộn nhịp...
Đem phạm nhân giao phó thật cẩn thận, sau khi hoàn thành hết thảy công việc, Ngô Cẩn Ngôn mới ngồi xuống vệ đường tiếp nhận chai nước khoáng từ tay đồng đội, đưa lên miệng khí thế nuốt ừng ực.
Một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, sau đó là tiếng cười vô cùng vui vẻ:
"Quả nhiên là cháu gái của Ngô đại tướng, thực đúng là chưa từng khiến mọi người thất vọng."
Ngô Cẩn Ngôn đặt chai nước sang một bên, chậm rãi đứng dậy bắt lấy bàn tay cứng cỏi, nhoẻn miệng cười đáp: "Lý thúc quá lời, không phải do con tài giỏi, mà đây đều là công sức của mọi người."
"Hảo tiểu tử." Lý trung tướng hài lòng gật đầu. "Nhiệm vụ ngăn chặn vận chuyển thuốc cấm lần này con đã chỉ đạo rất tốt."
Ngô Cẩn Ngôn ôm quyền khom người: "Như vậy... Lý thúc thúc cũng nên trả con về nhà nghỉ ngơi rồi."
"Thẳng thắn." Lý trung tướng lại cười. "Được, ta sẽ phê chuẩn cho nhóm đặc công trụ cột các con tự do nghỉ ngơi một tuần."
Ngô Cẩn Ngôn đối với thời hạn một tuần này cũng đã vô cùng thỏa mãn, cô hơi cong khóe môi đáp: "Đạ tạ Lý thúc, con sẽ cùng các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt."
Máy bay chuyên dụng đưa mọi người trở về căn cứ quân sự. Ngô Cẩn Ngôn vươn người nhảy xuống, nghiêng đầu để khớp cổ kêu răng rắc. Sau đó đứng đối mặt với đồng đội chậm rãi thông báo:
"Chúng ta được đặc xá bảy ngày, mọi người nhớ hưởng thụ thật tốt để lấy tinh thần chiến đấu ở nhiệm vụ tiếp theo."
Lời vừa dứt, đâu đó xuất hiện một nữ nhân dáng vẻ hoạt bát đối lập với tảng băng Ngô Cẩn Ngôn. Nàng hùng hổ bước tới, chân tay giống như xúc tu bạch tuộc bám chặt lấy cô: "Ngôn Ngôn đi đâu ta theo đấy."
Các huynh đệ che miệng cười trộm.
"Khương Tử Tân, đủ rồi." Thanh chủy thủ không biết từ bao giờ đã kề bên cổ Khương Tử Tân. "Ngươi tốt nhất đừng hồ nháo."
Khương Tử Tân bĩu môi, hướng về phía đám đông thỉnh cầu: "Hứa Khải, ngươi nói xem... chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, thế mà Ngô Cẩn Ngôn vẫn không chịu buông xuống phòng bị."
Người được gọi là Hứa Khải nhướn mày: "Tiểu Tân a, nếu Cẩn Ngôn đã không thích ngươi, ngươi cũng đừng ép nàng quá đáng."
Lại nói, nhóm đặc công đang có mặt ở đây gồm sáu người. Lần lượt là Ngô Cẩn Ngôn, Khương Tử Tân, Hứa Khải, Vương Quán Dật, Tô Thanh và Trương Gia Nghê...
Kể từ khi Ngô Cẩn Ngôn mười tuổi cho tới hiện tại... chính xác cô đã cùng những người ở đây gắn bó mười ba năm. Mười ba năm cùng nhau rèn luyện, mười ba năm vào sinh ra tử, một tấc không rời.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên hiểu rõ giá trị của mình. Cô là đặc công, là đặc công do chính phủ dốc lòng đào tạo... Song dường như đó chỉ là cái mác bên ngoài, còn sự thật... nhóm người các cô được đào tạo không kém sát thủ là bao.
Giết người, âm mưu, toan tính... tất thảy đều chìm nổi giữa hai chữ đặc công.
"Thực tình... trong khi chúng ta được nghỉ ngơi, thì Gia Nghê tỷ tỷ và Tô Thanh lại phải miệt mài lăn lộn ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào rồi." Khương Tử Tân thở dài.
Trương Gia Nghê là đại tỷ của bọn họ, đương nhiên nàng cũng là người tài năng nhất trong sáu người. Luận về thân thủ hay mưu trí, nàng đều vượt xa họ vài bậc. Còn Tô Thanh nguyên lai là cháu gái của Tô đại tướng – sư phụ của nhóm đặc công ở đây.
Lần tới Macau hôm nay thiếu mất Trương Gia Nghê và Tô Thanh, lý do bởi vì hai người hiện tại được cử đi làm nhiệm vụ gấp.
Ở căn cứ quân sự này... kì thực cũng chỉ có sáu người bọn họ đảm nhận dẫn dắt các huynh đệ thực hiện mệnh lệnh của cấp trên.
Ngô Cẩn Ngôn cùng ba người còn lại nhanh chóng ly khai, sau đó trở về phòng ngủ tắm rửa một lượt.
Từ phòng tắm bước ra, Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên giật mình. Cô lập tức nhìn về phía lịch treo tường. Trên tấm lịch còn vương lại dấu bút đỏ được khoanh tròn vô cùng rõ ràng.
Ngày tới Tần gia từ hôn.