Harry bước vào hầm, liền nhìn thấy Snape nằm trên sàn nhà.
Snape nằm trên sàn nhà, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hai hàng lông mày gắt gao mà nắm chặt lại, trên khóe môi còn thấy tia máu.
Một màn này làm Harry cảm giác được chính mình không thể hô hấp, tựa như có một bàn tay gắt gao mà bóp chặt cổ cậu vậy.
Harry chạy tới đem Snape ôm vào trong lòng ngực của cậu, "Severus! Anh tỉnh dậy đi!"
Harry hoảng loạn cực kỳ, cậu không biết chính mình nên làm cái gì nữa......!
Cậu ôm Snape rồi tay lại truyền đến cảm giác ươn ướt, vươn tay liền thấy rõ, trên tay cậu toàn là máu.
"Se.....!verus...." tay Harry không ngừng run rẩy, "Bệnh Thất....!Đúng, đi....!Bệnh Thất......"
Harry rốt cuộc cũng phát hiện chính bản thân cậu không thể cứ hoảng loạn như thế này nữa, cậu muốn đem Snape đưa tới Bệnh Thất, không thể chậm trễ được nữa.
Harry vừa muốn bế Snape lên đi đến Bệnh Thất, Snape liền run rẩy mà mở to mắt, "Không....!Không thể đi....."
Harry nôn nóng mà nói, "Severus, hiện tại không phải lúc ngoan cố, anh có thể ngoan ngoãn được không."
Snape bỗng nhiên đứng dậy, muốn rời khỏi vòng tay của Harry.
Harry nhìn thấy Snape té ngã trên đất, sợ tới mức vội vàng đỡ hắn.
"Được, không đi, chúng ta không đi Bệnh Thất."
Harry biết Snape đang lo lắng cái gì, nếu hắn bị thương như vậy mà đi đến Bệnh Thất, cũng không thể giải thích rõ được, tại sao hắn lại bị thương.
Thân phận gián điệp của hắn sẽ rất dễ dàng bị bại lộ.
Harry đỡ Snape ngồi vững vàng trên ghế sô pha, "Severus, Độc Dược ở đâu?"
".....!Hàng thứ hai....!Lọ đầu tiên.....!Hàng thứ ba.....!Lọ thứ tư....." Snape một hơi nói rất nhiều, Harry rất nhanh tìm ra Độc Dược cần dùng.
Harry ngồi ở trên sô pha, đem đầu Snape nhẹ nhàng đặt lên trên bụng cậu, mở ra một lọ Độc Dược, muốn đút cho Snape uống.
Chính là Snape không ngừng mà thở hổn hển liên tục, cái này làm cho Snape rất khó khăn mà uống hết Độc Dược vào trong miệng.
Harry không hề nghĩ ngợi, một hơi uống hết Độc Dược, sau đó dùng miệng đút cho Snape uống.
Snape tuy rằng vẫn là đang thở hổn hển, nhưng là Harry rất thuần thục mà cạy răng Snape ra, hương vị kỳ quái của Độc Dược trong cái miệng nhỏ của Harry, truyền tới trong miệng Snape.
Một khi Snape không uống Độc Dược vào được, Harry đều sẽ dùng đầu lưỡi của chính mình linh hoạt mà lấp kín Độc Dược muốn chảy ra, một lần nữa đưa về trong miệng Snape.
Cách uống thuốc này, thật sự rất hao tổn thể lực.
Khi Snape đem tất cả Độc Dược uống không sót một giọt nào xong, thì đầu Harry đã toàn là mồ hôi.
Nhìn hai mắt nhắm chặt lại, hô hấp của Snape cũng chậm rãi mà vững vàng, Harry rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa rồi cho rằng, cậu thiếu chút nữa lại muốn mất đi Snape.
Khi Harry thấy Snape nằm trên mặt đất với hơi thở thoi thóp, Harry cho rằng, cậu thật sự lại một lần nữa mất đi Severus.
Cậu phảng phất như về lại lúc trước, về tới cái căn phòng trong Lều Hét kia, cậu phảng phất như lại được thấy người đàn ông kia bất lực mà nằm trên sàn nhà, bị con rắn kia một lần lại một lần mà cắn vào cơ thể, cậu phảng phất lại thấy được Snape mang theo khuôn mặt được giải thoát, nói với cậu: Nhìn ta......!
Harry thiếu chút nữa là mất Snape, vì cái gì, vì cái gì mà Snape nhất định phải làm gián điệp, nếu hắn không ở bên cạnh Voldemort, có phải hắn sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng không.
Harry muốn khuyên Snape từ bỏ làm gián điệp, nhưng là cậu biết rõ, Snape nhất định sẽ không đồng ý.
Người đàn ông cố chấp này, vì Harry, vì tương lai bọn họ, nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Harry thở dài một hơi, nhìn người đàn ông ngủ say, vươn tay chậm rãi mà sờ mái tóc đen kia......!
Cho nên, lúc mà bọn họ tham gia vũ hội, Voldemort triệu hoán Snape.
Như vậy, Voldemort có phải đã sống lại rồi không?
Snape bị thương nặng như vậy, là bởi vì bị Voldemort phát hiện? Hay vẫn là thủ đoạn hành hạ Snape như Voldemort vẫn thường làm?
Trong lòng Harry âm thầm đặt từng cái từng cái dấu chấm hỏi, tất cả vấn đề này, đều phải chờ đến khi Snape tỉnh lại, mới có thể biết được..