Tử Huân quay sang nhìn Đông Hoa, Đông Hoa không nói gì, nhưng tay lại siết chặt lại, Tử Huân nhận thấy thế bèn giả bộ vừa pha trà, vừa nói, "Trúc Nhiễm, có lẽ ngươi tới nhầm nơi rồi, ở đây không có người ngươi muốn tìm đâu."
Trúc Nhiễm không tin, "Không, nhất định Dị Hủ Quân đang ở đây!" Y nhìn Đông Hoa, khom người hành lễ, "Thượng tiên Đông Hoa, xin ngài, hãy cho ta được gặp Dị Hủ Quân!"
"Thiên hạ đã không còn Dị Hủ Quân nữa rồi, ngươi có nhờ Đông Hoa cũng vô ích." Bỗng nhiên một giọng nói nho nhã vang lên từ đằng sau Đông Hoa, một anh chàng đeo một sọt lá thuốc sau lưng chậm rãi bước tới, cũng không thèm nhìn Trúc Nhiễm mà đi thẳng tới bên cạnh Đông Hoa, sau đó đặt sọt thuốc xuống, kiểm tra mắt Đông Hoa.
"Dị Hủ Quân, ta đã tìm ngài từ rất lâu rồi, giá gì cũng được, chỉ cần ngài giúp ta!" Trúc Nhiễm ưu tư đến kích động.
Đông Phương Úc Khanh tháo miếng vải che mắt Đông Hoa xuống, quan sát mắt y, vẫn chẳng có chuyển biến tốt, thế là Đông Phương Úc Khanh lựa ra một ít thảo dược từ cái sọt, bắt đầu nghiền nát.
"Dị Hủ Quân!" Trúc Nhiễm thấy Đông Phương Úc Khanh không chú ý tới mình bèn kêu lên.
Đông Phương Úc Khanh vẫn chưa ngừng tay, nói tiếp, "Ta đã bảo thiên hạ bây giờ đã không còn Dị Hủ Quân nữa, huống chi lầu Dị Hủ đã sớm đóng cửa, tại sao lại còn Dị Hủ Quân?"
"Là chuyện liên quan đến Hoa Thiên Cốt!" Trúc Nhiễm lớn tiếng.
Đông Phương Úc Khanh dừng tay một lát, sau đó anh chàng lại tiếp tục, "Cốt Đầu đã có sư tôn của nàng che chở cho rồi, cần gì ngươi phải bận tâm?"
Trúc Nhiễm cười khổ, "Không sai, quả đúng là Kiếm tôn đã bảo vệ Hoa Thiên Cốt vô cùng tốt, nhưng... Kiếm tôn đã mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này rồi."
"Cái gì?!" Đông Hoa cả kinh, bật dậy, "Tiểu Nguyệt làm sao?" Đông Phương Úc Khanh và Tử Huân cũng hơi kinh hãi, họ cùng nhìn về phía Trúc Nhiễm.
"Kiếm tôn lấy mạng đổi mạng với Hồng Hoang..." Trúc Nhiễm thuật lại mọi chuyện đã phát sinh vào ngày hôm ấy khiến cho bất kỳ ai ở đây đều khiếp sợ vô cùng.
"Sao lại như thế? Tiểu Nguyệt..." Đông Hoa thất thần ngồi lên ghế, y còn chưa quay lại đường đường chính chính tái kiến Tiểu Nguyệt mà, vẫn còn chưa nói với nhau được một câu, Tiểu Nguyệt đã đi...
Đông Phương Úc Khanh mím môi, có chút căm ghét nhìn Trúc Nhiễm, "Cho nên... yêu cầu của ngươi là gì?"
Trúc Nhiễm rũ mi mắt, "Ta chỉ muốn tìm Kiếm tôn, dù chỉ còn một mảnh hồn phách, hoặc là chuyển thế của người thôi cũng được."
Đông Phương Úc Khanh nhìn Trúc Nhiễm đầy hoài nghi, "Ta không nghĩ ngươi và Kiếm tôn lại có mối giao tình sâu đậm như vậy."
Trúc Nhiễm bật cười tự giễu, "Không sai, ta chỉ vì chuộc tội mà thôi, nếu không sao còn mặt mũi đi gặp... sư phụ của ta, càng không có tư cách để đi gặp Lưu Hạ."
"Sao ta có thể tin đây là mong muốn thật tâm của ngươi chứ không phải âm mưu quỷ kế gì?" Đông Phương Úc Khanh vẫn chưa tin.
Trúc Nhiễm ngẩng mặt nhìn Tử Huân, "Cái chết là nguyên nhân đáng sợ nhất để con người có thể tỉnh ngộ, ta tin rằng tiên tử Tử Huân cũng hiểu điều đó."
Tử Huân im lặng, ban đầu Đàn Phàm chết vì nàng, nàng đã bị đả kích vô cùng, trở thành đọa tiên, cũng từ đấy nàng mới biết nàng với Bạch Tử Họa là bất khả thi, và ai mới là người mà nàng nên quý trọng nhất.
Trúc Nhiễm nói tiếp, "Ta từng có một người mà ta vô cùng quý trọng, đột nhiên người đó lại trở thành người mà ta hận nhất, vì báo thù, ta đã hy sinh cô gái mà ta yêu. Nhưng rồi một ngày, người mà ta hận nhất lại cứu sống ta, ngài nói xem, hận thù của ta rốt cuộc có ý nghĩa gì cơ chứ?" Hốc mắt y ửng đỏ, "Ông ấy vốn là người thân cận nhất của ta, hôm nay ta đã thật sự chẳng còn gì, ngay cả mục đích sống cũng không, chỉ còn cái chết. Song khi nhìn thấy dáng vẻ như cái xác biết đi của Hoa Thiên Cốt, ta cảm thấy, có lẽ ta nên làm gì đó, để bù đắp cho những sai lầm của bản thân. Dù sao Kiếm tôn cũng là tiểu sư muội sư phụ thương yêu nhất, cũng là người mà Lưu Hạ kính yêu nhất."
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh nghe về tình hình của Hoa Thiên Cốt thì trong lòng khó chịu, anh chàng hiểu Cốt Đầu lệ thuộc nhường nào vào Kiếm tôn mà, thế nhưng hôm nay chỉ còn lại mình nàng lẻ loi. Anh chàng cũng biết không ai có thể thay thế vị trí của Kiếm tôn trong lòng Cốt Đầu, Cốt Đầu chỉ muốn được đi theo Kiếm tôn.
Cặp mắt Đông Hoa mông lung, y nhận ra sự thay đổi của Đông Phương Úc Khanh, bèn bảo, "Úc Khanh à, hãy giúp Tiểu Nguyệt một tay, cũng giúp Hoa Thiên Cốt một tay đi."
Đông Phương Úc Khanh ngẩng đầu nhìn Đông Hoa, hơi trầm ngâm, "Được, ta đồng ý, tuy nhiên, ngươi phải chờ ba ngày sau."
Trúc Nhiễm kinh ngạc, vui mừng gật đầu, "Chỉ cần Dị Hủ Quân đáp ứng thì bao lâu cũng được!"
Thiều Nguyệt ngồi trước bàn ăn, bên phải cô là Thẩm Nhu và Thiều Tử Dương, đối diện là Thiều Hoa, bên trái là Tiếu Vũ, cảm giác thật hoài niệm, cô không khỏi cảm thán, "Cảm giác như đã lâu chưa được ăn cơm chung với gia đình vậy!"
Thẩm Nhu gắp thức ăn vào bát Thiều Nguyệt, dịu dàng nói, "Vậy thì ăn nhiều một chút, đây đều là đồ mà con thích đấy."
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, sau đó cũng gắp một món lên, "Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút đi."
Thẩm Nhu cúi đầu che giấu hốc mắt ửng đỏ của mình, thầm nhủ, Nguyệt Nhi về rồi, cuối cùng cả nhà cũng có thể ăn một bữa đoàn viên. Thiều Tử Dương ngồi nghiêm chỉnh, nhận thấy Thẩm Nhu đang ưu tư bèn đặt đũa xuống, nhẹ vỗ đùi bà để an ủi.
Tiếu Vũ ngồi bên Thiều Nguyệt, huých tay cô một cái, cười hì hì, "Tiểu Nguyệt à, cuối cùng mày cũng quay trở lại, mày không biết là cô và chú lo lắng gần chết, tóc cũng bạc trắng cả rồi à."
"Đâu chỉ mỗi vậy, bọn anh ai cũng lo cho em, Tiểu Vũ cũng sắp thành khách quen nhà ta rồi." Thiều Hoa nuốt một miệng cơm.
Thiều Tử Dương gật đầu, "May mà có Tiểu Vũ, nếu không nhờ con bé khăng khăng tìm kiếm con ở khắp mọi nơi trong một năm nay thì cũng không biết phải chờ đến bao lâu nữa."
Thiều Nguyệt quay sang thắc mắc, "Tiểu Vũ này, mày tìm thấy tao ở đâu vậy?"
Tiếu Vũ còn chưa lên tiếng, Thiều Hoa đã cướp lời, "Tiếu Vũ ấy à, hầu như sẽ chạy đến những nơi thường xuyên có sấm chớp để tìm, ngày nào em ấy cũng chăm chú xem dự báo thời tiết, cứ đâu có sét là chạy đến, em không biết đâu, anh bám theo em ấy mà cũng lo lắng gần chết."
"Sét?" Thiều Nguyệt không hiểu, quay sang nhìn Tiếu Vũ.
Tiếu Vũ nhận ra ánh mắt của Thiều Nguyệt bèn mải mốt thay đổi chủ đề, cảnh cáo Thiều Hoa, "Anh lắm mồm!"
Thiều Hoa nhún vai, ý bảo bất đắc dĩ, Tiếu Vũ chan canh cho Thiều Nguyệt, "Được rồi, bây giờ mày vừa mới xuất viện thôi, phải bồi bổ cho thực tốt, chờ khi nào khỏe hẵng nói tới những thứ khác."
Thiều Nguyệt mỉm cười nhận lấy cái bát, "Được rồi, tới lúc đó tao cũng muốn nghe chút chuyện thú vị về mày với anh trai tao nữa đấy."
Tiếu Vũ vừa nghe đã lập tức phản bác, "Cái gì mà thú vị, không có, không có!"
Thiều Hoa nhướng mày, giả bộ suy nghĩ, "Ồ... có vẻ như có không ít đâu."
"Thiều Hoa!" Tiếu Vũ chỉ Thiều Hoa, giận dữ, "Anh nói năng nhăng cuội gì đấy?"
Thiều Hoa vô tội cầm đũa lên, ăn phần của mình, coi như không thấy Tiếu Vũ. Tiếu Vũ thấy vậy vẫn chưa hết giận mà nhìn chằm chằm Thiều Hoa, sau đó Thiều Hoa cứ gắp món gì, nó lại gắp trước, mà gọi là cướp thức ăn của Thiều Hoa cũng được. Sau khi đoạt được xong, Tiếu Vũ đắc ý nhìn Thiều Hoa, thế là Thiều Hoa cũng phấn khởi, cả hai cùng bắt đầu cuộc đại chiến tranh giành trên bàn.
Thiều Nguyệt phì cười, đúng là oan gia, Thẩm Nhu vốn đang định ngăn hai người lại, nghe được tiếng cười của Thiều Nguyệt, bà lại thôi, Nguyệt Nhi vui là được rồi, còn hơn là vẻ mặt nặng nề tâm sự. Thiều Tử Dương cũng khẽ cong môi, tạm thời gạt bỏ lo lắng về bộ đồ cổ mà Thiều Nguyệt đã mang về.
Thiều Nguyệt lắc đầu mấy cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, đột nhiên một hình ảnh thoáng hiện ra. Trong một căn phòng cổ kính, nàng và vài người cũng cùng vây quanh một bàn ăn, bên cạnh là một chàng trai mặt mũi lạnh lùng, trong trẻo, thản nhiên dùng bữa; đối diện lại là một cô gái ngây thơ thanh thuần, cô cảm thấy nàng rất thân quen, song lại không thể thấy rõ được mặt nàng, nàng nhất mực gắp đồ ăn cho cô, còn tỏ ra vô cùng cao hứng...
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt!" Tiếu Vũ mạnh tay vỗ Thiều Nguyệt một cái.
Thiều Nguyệt hoàn hồn, quay sang thắc mắc, "Hả? Sao thế, Tiểu Vũ?"
Tiếu Vũ cau mày, "Là tao hỏi mày làm sao mới đúng, sao tự dưng lại ngây người vậy?"
"Hả?" Thiều Nguyệt nhìn xung quanh, Thiều Hoa gật đầu, Thẩm Nhu lo lắng nhìn cô, Thiều Tử Dương cũng đặt bát đũa trên tay xuống, vẻ mặt lo âu.
Thiều Nguyệt lắc đầu, "Tao không sao, chỉ là..." Cô nghiêng đầu, cau mày, "Cảm giác như... ta cũng từng ăn chung với người khác như thế này..."
"Vậy mày còn nhớ người đó là ai không?" Tiếu Vũ hỏi.
Thiều Nguyệt thở dài, lắc đầu, "Không nhớ."
Thẩm Nhu vỗ nhẹ bả vai Thiều Nguyệt, "Được rồi, Nguyệt Nhi à, đừng ép bản thân làm gì, con vừa mới hồi phục thôi."
"Vâng..." Thiều Nguyệt không muốn người khác phải nặng lòng nên đành đè xuống cảm giác quen thuộc khác thường kia đi, tiếp tục ăn cơm.
Hoa Thiên Cốt ở trong phòng Thiều Nguyệt, nhìn vật nhớ người, nàng đưa tay vuốt ve từng thứ một, thứ nào cũng gợi nhắc tới một kỷ niệm giữa nàng và sư tôn. Sách trên giá, nàng luôn yêu thích tới đọc sách trong phòng sư tôn, còn có thể tranh thủ trộm ngắm sư tôn mất lần, sau đó mượn cớ thỉnh giáo để có thể ở bên sư tôn; bàn trang điểm, mỗi sáng nàng sẽ dậy rất sớm vì muốn thỉnh an sư tôn trước khi sư tôn rửa mặt, sau đó có thể chải tóc cho sư tôn; án thư, mỗi khi sư tôn đọc sách hoặc xử lý công chuyện, nàng luôn lẳng lặng ngồi bên người sư tôn, giả bộ cũng đang đọc sách, như thế thì có thể lén thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư tôn, ngắm thôi cũng đủ hết một ngày...
Tới sân trong, trên bàn đá có một cây cổ cầm, nhớ lúc sư tôn dạy nàng gảy đàn, người tự tay cầm lấy tay nàng để dạy, khi ấy tim nàng đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, rất sợ sư tôn sẽ nghe thấy, song lại muốn thời khắc đó sẽ kéo dài vĩnh cửu. Cây hoa đào kia vẫn nở rộ, sư tôn luôn thích ngồi dưới tàng cây này, thổi ngọc tiêu, khi thì xem nàng luyện cầm, khi thì cùng nàng luyện kiếm. Mỗi lần gió nhẹ thổi tới, cánh hoa tuôn rơi, sư tôn sẽ luôn đứng giữa làn hoa vũ, để cho mắt nàng phải nổ đom đóm như thể sư tôn là một vị tiên đến từ một thế giới khác vậy.
Hoa Thiên Cốt ngồi dưới tàng hoa đào, lấy ra dải dây buộc tóc màu trắng, đó là món đồ duy nhất sư tôn để lại, nàng ôm chặt nó vào trong lồng ngực, nước mắt đã khô, Hoa Thiên Cốt không khóc nổi nữa, chỉ có thể không ngừng nghẹn ngào gọi, "Sư tôn ơi... sư tôn... sư tôn..."
Đông Phương Úc Khanh đang quấn vải quanh mắt cho Đông Hoa thì Đông Hoa chợt nói, "Úc Khanh à, ta biết vì sao con phải đợi đến sau ba ngày, nhưng chuyện của Tiểu Nguyệt và Hoa Thiên Cốt..."
Đông Phương Úc Khanh dừng tay trong chốc lát rồi ngắt lời y, "Đông Hoa, tự ta có chừng có mực, vất vả lắm thính lực của ông mới có thể khôi phục, bây giờ phải chữa trị cho mắt, không thể bỏ dở giữa chừng, còn phải điều trị thêm ba ngày nữa, đến lúc đó mặc kệ kết quả có ra sao, ta cũng sẽ đưa Trúc Nhiễm tới lầu Dị Hủ."
"Nhưng Hoa Thiên Cốt là người con thích, con hẳn là nên..." Đông Hoa khuyên nhủ.
"Ta thích Cốt Đầu, nhưng ông cũng là thân nhân duy nhất trên cõi đời này của ta!" Đông Phương Úc Khanh kiên định, Đông Hoa đã luôn ở bên bầu bạn với anh chàng, anh chàng đã sớm coi Đông Hoa như cha, "Huống chi, lòng của Cốt Đầu đã sớm thuộc về người khác, chỉ cần Thiều Nguyệt trở lại, Cốt Đầu sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại, ta có đi cũng chẳng được việc gì."
"Hy vọng có thể tìm lại Tiểu Nguyệt, haizz..." Đông Hoa thành tâm nói, song bây giờ y lại lực bất tòng tâm, chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể im lặng ở đây chờ đợi tin tức.
Bạch Tử Họa ở trong phòng sư phụ lật sách, chàng đã xem qua tất cả tài liệu, sư phụ không hề đề cập tới thế giới khác, song có một quyển sách khiến chàng vô cùng để tâm, đó là thư giản sư phụ đặc biệt biên soạn vì Thiều Nguyệt. Chàng đã đọc nhiều lần, trong đó ghi lại quá trình tu luyện bình thời của Tiểu Nguyệt, còn có ít miêu tả về Kinh Lôi.
Thư giản ghi rằng, chỉ cần một người còn tồn tại, thì dù cho người đó có đến từ nơi đâu cũng sẽ để lại một đầu mối, mà dấu vết ấy sẽ liên quan chặt chẽ tới một thứ đồ vật.
Bạch Tử Họa suy ngẫm, vật liên quan mật thiết nhất với Tiểu Nguyệt chính là Kinh Lôi, nhưng nó đã biến mất cùng Tiểu Nguyệt rồi, vậy còn thứ gì nữa? Chàng lại lật thư giản, thư giản kia ghi chép lại từ ngày Tiểu Nguyệt bái nhập môn hạ Trường Lưu, đột nhiên Bạch Tử Họa lại nhìn chằm chằm vào ba chữ: đá Nghiệm Sinh?
"Đúng rồi, đá Nghiệm Sinh! Vật duy nhất liên quan mật thiết tới Tiểu Nguyệt!" Bạch Tử Họa chợt nói, sau đó vội vàng đi lấy đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt.
Song thời điểm mở hộp gấm kia ra, Bạch Tử Họa thất vọng nâng viên đá Nghiệm Sinh lên, thở dài, "Ánh sáng trên đá Nghiệm Sinh đã tắt, quả nhiên, Tiểu Nguyệt..."
Bạch Tử Họa buông viên đá Nghiệm Sinh xuống, đứng dậy đi tới cửa, kinh ngạc nhìn lên bầu trời phương xa, mây đen đã giăng kín, cảnh tượng rất giống với ngày hôm đó, song Bạch Tử Họa biết, tất cả đã là quá khứ, Tiểu Nguyệt cũng sẽ không quay trở về, để rồi chàng không hề chú ý tới một tia sáng bạc bấy giờ thoáng xẹt qua viên đá Nghiệm Sinh đặt trên mặt bàn dài.
--- ------ ------ -----