Bảo Hộ Em Suốt Đời

chương 112: man hoang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa Thiên Cốt mở mắt, nhìn vách vực ở phía xa, u mê ngồi dậy, nàng xoa trán, lẩm bẩm, "Đúng rồi, mình vừa mới ngã từ trên kia xuống, sao lại chẳng hề hấn gì thế nhỉ?"

Hoa Thiên Cốt đứng dậy, phủi đất cát trên người mình đi, quả nhiên là không thấy đau đớn chút nào, trong lúc nàng đang thắc mắc không thôi thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng gầm gừ tức giận, Hoa Thiên Cốt rùng mình, từ từ quay đầu lại, một con cự thú dữ tợn chầm chậm bước tới. Nó giống rồng, nhưng lại không phải rồng, đầu rồng mình báo, trên đỉnh còn có cặp sừng rắn chắc, nó trừng mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, bộ dáng như chỉ muốn ăn thịt nàng vậy.

Hoa Thiên Cốt lùi về đằng sau, dựa lưng vào vách đá, nàng đã không còn đường lui, cự thú tức tối gầm lên một tiếng, lao về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt vội tránh né, vách đá bị đục một lỗ to, toàn bộ mặt đất rung chuyển theo. Trúc Nhiễm ở khu vực lân cận cảm thấy động đất thì khá là kinh ngạc, y xoay người tiến về phía sườn đồi.

Tới bên sườn, Trúc Nhiễm cúi xuống, trông thấy thú Trừng Mắt đang không ngừng công kích một cô gái, còn cô gái này đang cố gắng hết sức để trốn chạy, cho dù vậy, nàng vẫn bị một chân thú Trừng Mắt đánh trúng, ngã lăn xuống đất. Trúc Nhiễm lắc đầu, thầm nhủ, "Sắp chết đến nơi rồi!" Xong y xoay người chuẩn bị bỏ đi, ấy thế đột nhiên xảy ra hiện tượng dị thường khiến Trúc Nhiễm run rẩy tại chỗ, chẳng lẽ cô ta...

Hoa Thiên Cốt vừa ngã xuống thì bỗng có một áp lực đè nặng xuống, nàng vội lăn một vòng tránh né rồi đứng dậy hét to, đánh một chưởng lên mặt thú Trừng Mắt. Không ngờ nó lại bật ngược về đằng sau mấy bước, bắt đầu gào thét.

Hoa Thiên Cốt nhìn tay mình, thắc mắc, "Mình đã có thể sử dụng pháp lực rồi ư?"

Thú Trừng Mắt hồi phục lại rồi tiếp tục xông về phía Hoa Thiên Cốt, sau khi Hoa Thiên Cốt biết mình lại có thể dùng pháp lực, nàng không chạy nữa mà tiếp tục ngăn cản từng đợt công kích của thú Trừng Mắt, giằng co không ngừng nghỉ với nó.

Lúc này, phía bên trên lại vang tới một giọng nói, "Nhận lấy!"

Một con dao găm rơi xuống, Hoa Thiên Cốt đưa tay tiếp nhận, đâm dao vào người thú Trừng Mắt, con thú đau đớn lùi lại.

Trúc Nhiễm ở trên tranh thủ bảo, "Thú Trừng Mắt có nợ ắt sẽ trả, nếu cô bỏ qua cho nó, sau này sẽ để lại hậu họa khó lường!"

Hoa Thiên Cốt nâng con dao găm lên, nhìn thú Trừng Mắt, chỉ thấy nó nằm trên mặt đất, vẻ đau đớn vô cùng, lại không ngừng nghiêng đầu liếm láp vết thương, Hoa Thiên Cốt động lòng trắc ẩn, nàng buông con dao găm xuống, "Ta vô tình vào nhầm địa bàn của ngươi, người đánh ta bị thương, ta cũng đâm ngươi bị thương, coi như chúng ta hòa nhau, được không?"

Thú Trừng Mặt quay sang nhìn Hoa Thiên Cốt một lát rồi gật đầu, sau đó xoay người rời đi, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Tại Trường Lưu, Thiều Nguyệt rời khỏi đại điện, Sát Thiên Mạch đứng trước mặt cô, Ma Nghiêm sau lưng cô vừa trông thấy bèn chỉ tay về phía Sát Thiên Mạch, giận dữ nói, "Sát Thiên Mạch! Ngươi lại dám đến Trường Lưu của ta?"

"Hừ!" Sát Thiên Mạch tỏ ra khinh thường, "Ta tới thì làm sao?" Sau đó hắn nhìn Thiều Nguyệt, "Ta muốn biết, ngươi định vào Man Hoang kiểu gì, Bạch Tử Họa kia, thật sự hắn đã cho phép ngươi đi ư?"

Sắc mặt Bạch Tử Họa không hề thay đổi, "Thiều Nguyệt phạm phải môn quy của Trường Lưu, hiện tại cô ta sẽ bị lưu đày tới Man Hoang."

"Cái gì?!" Sát Thiên Mạch giật mình nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu, hắn vội tiến đến, "Bạch Tử Họa, nàng là sư muội của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm lưu đày nàng!"

"Sát Thiên Mạch, sư huynh không sai," Thiều Nguyệt kéo Sát Thiên Mạch lại, "Đúng là ta đã phạm phải môn quy, hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để có thể vào Man Hoang."

"Thiều Nguyệt à..." Sát Thiên Mạch nhìn Thiều Nguyệt đầy bất đắc dĩ, "Được lắm, vậy ta đi với ngươi! Ta cũng rất lo lắng cho bé con."

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Ngươi là Thánh quân Thất Sát, nếu ngươi vào Man Hoang thì không phải giới yêu ma đại loạn hay sao, ngươi yên tâm đi, ta và Tiểu Cốt sẽ không sao đâu."

"Chủ nhân!" Tử Mạch nhận ra sự tồn tại của Thiều Nguyệt, biết cô quay về Trường Lưu, nàng với Tử Trúc, Đường Bào và Nghê Mạn Thiên lập tức chạy tới, ai dè cuộc đối thoại lại khiến bọn họ giật mình không thôi.

Tử Mạch nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt, cô mỉm cười an ủi, "Tử Mạch à, ta không sao đâu, chỉ phải đi một chuyến tới Man Hoang thôi mà."

"Nhưng..." Tử Mạch lo lắng.

"Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa tiến lên phía trước.

Thiều Nguyệt gật đầu, cô nhẹ buông tay Tử Mạch ra, quay sang nhìn Bạch Tử Họa, "Sư huynh, bắt đầu đi!"

Bạch Tử Họa lấy cung vũ Chưởng môn ra, làm phép, một luồng ánh sáng bạc bắn lên không trung, chốc lát sau, một kết giới mở ra, Thiều Nguyệt quay lại nhìn mọi người, sau đó bay vào trong kết giới.

Hoa Thiên Cốt trèo lên sườn đồi, nàng thấy có một chàng trai mặc áo vải gai đang ngồi ở đằng kia, má phải có một vết thương do bị bỏng, phá hủy toàn bộ phân nửa mặt y. Hoa Thiên Cốt tiến đến, trả lại con dao găm cho y, "Cảm ơn con dao của huynh."

Trúc Nhiễm nhận lại con dao găm, tiện thể đứng dậy, sau đó nghiêm túc quan sát Hoa Thiên Cốt, quả nhiên không sai, nếu có con nhóc này, nhất định mình có thể rời khỏi Man Hoang.

Hoa Thiên Cốt hơi lùi lại, không hiểu Trúc Nhiễm nhìn nàng chằm chằm để làm gì, nhưng mà một bước này khiến Trúc Nhiễm nghe thấy tiếng cung linh kêu bên hông của Hoa Thiên Cốt, ánh mắt Trúc Nhiễm thoáng rét buốt, "Cô là đệ tử Trường Lưu?"

Hoa Thiên Cốt nhìn Trúc Nhiễm đầy cảnh giác, "Huynh là ai?"

Trúc Nhiễm hừ nhẹ, "Tính cách Thế tôn Ma Nghiêm nghiêm khắc, bảo thủ và phép tắc; Nho tôn Sênh Tiêu Mặc tự nhiên cởi mở, hai người bọn họ không tài nào sẽ có một đồ đệ như cô; còn Tôn thượng Bạch Tử Họa lạnh lùng vô cảm, lại cao ngạo, ngài ấy sẽ chẳng bao giờ thu nhận đồ đệ, nhưng từ hành động thả thú Trừng Mắt đi ban nãy của cô, nhất định cô là đệ tử của Kiếm tôn Thiều Nguyệt, chỉ có người mới có thể đối xử với vạn vật trên thế gian một cách ngang hàng như thế, bất luận là tiên, người, yêu hay ma, chỉ phân biệt thiện ác."

"Sao huynh lại hiểu rõ như vậy? Rốt cuộc huynh là ai?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

Trúc Nhiễm lấy ra cung ngọc của mình, Hoa Thiên Cốt nhận ra miếng cung ngọc kia trông cực kỳ quen thuộc, hình như giống với của Thập Nhất sư huynh, chẳng lẽ... Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Huynh là đệ tử Thế tôn, Trúc Nhiễm sao?"

Trúc Nhiễm bật cười nhạo, "Không sai, là ta," Sau đó y xoay người bước đi, "Đi thôi, không phải cô bị thương sao?" Hoa Thiên Cốt đưa tay sờ lưng mình, quả thật hơi đau, thế là nàng bám theo Trúc Nhiễm.

Thiều Nguyệt vừa tiến vào Man Hoang thì ngã xuống từ không trung, Cô thấy khắp nơi phủ đầy cát bụi bèn lẩm bẩm, "Điều kiện ở đây khắc nghiệt như vậy, hơn nữa còn không thể sử dụng pháp lực, không biết bây giờ Tiểu Cốt thế nào rồi."

Bấy giờ đột nhiên sau lưng cô phát ra tiếng kêu thảm thiết, Thiều Nguyệt quay lại nhìn, lập tức giơ hai tay phòng ngự, một con thú toàn thân bọc trong đá, diện mạo lại giống khủng long, trên đầu còn có cặp sừng như rồng đang giậm chân đi tới. Nó cúi đầu phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, thoạt trông vô cùng vô hại.

Thiều Nguyệt thả tay xuống, kỳ quái nhìn con thú, nó không hề muốn tấn công, mà lại tựa như đang muốn lấy lòng, Thiều Nguyệt tiến lại gần, thú Ngâm Nga lập tức quỳ xuống, nằm yên ngoan ngoãn. Thiều Nguyệt nhìn con vật trông có vẻ hung ác thực ra lại cực kỳ đáng yêu kia bèn duỗi tay vuốt ve đầu nó, thú Ngâm Nga có vẻ hưởng thú, Thiều Nguyệt bật cười dịu dàng.

Bỗng nhiên một tờ giấy rơi xuống từ đầu con thú Ngâm Nga, Thiều Nguyệt nhận lấy, trên đó viết ba chữ thú Ngâm Nga, Thiều Nguyệt nhận ra nét chữ Bạch Tử Họa, cõi lòng trở nên ấm áp, cô cười bảo, "Sư huynh à, cảm ơn huynh nhé," Sau đó vỗ vỗ con thú, "Tên mày là thú Ngâm Nga sao?"

Thú Ngâm Nga gật đầu, Thiều Nguyệt nhảy lên lưng của nó, "Thú Ngâm Nga, chúng ta đi thôi, đi tìm Tiểu Cốt nào!" Dứt lời, thú Ngâm Nga gào lên rồi đứng dậy, chạy về phía trước.

Trúc Nhiễm dẫn Hoa Thiên Cốt đến Rừng Trúc, tuy gọi là Rừng Trúc, nhưng chẳng có cây trúc nào hết, chỉ có một căn nhà nhỏ xây trên một mảnh đất hoang. Trúc Nhiễm nấu ít thuốc cho nàng, nhưng Hoa Thiên Cốt lại ngồi tĩnh tọa, chỉ một chốc là khỏi hẳn, Trúc Nhiễm hơi giật mình, y càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.

"Trong Man Hoang không thể sử dụng pháp lực, nhưng cô lại là ngoại lệ." Trúc Nhiễm tiến lại gần.

Hoa Thiên Cốt nhìn tay mình, thắc mắc, "Ta cũng không biết vì sao, một khắc thú Trừng Mắt xông tới, trong cơ thể ta đột nhiên xuất hiện một thứ sức mạnh."

"Ồ? Sao cô lại tới Man Hoang vậy, theo tính cách của Kiếm tôn, hẳn người sẽ chẳng để đồ đệ mình bị lưu đày tới Man Hoang đâu." Trúc Nhiễm hỏi.

Hoa Thiên Cốt vuốt ve cung linh đeo bên hông, muốn nói lại thôi, "Ta vô tình bị đẩy vào Man Hoang thôi, sư tôn..."

Trúc Nhiễm nhận ra Hoa Thiên Cốt khác thường, "Cho đến bây giờ, Kiếm tôn ở Trường Lưu luôn là người bình dị dễ gần, rất được các đệ tử yêu mến, cô lại là đồ đệ duy nhất của người, hẳn là ngươi rất thương yêu cô." Chẳng biết tại sao, đột nhiên y lại nghĩ tới Lưu Hạ, khi đó Thiều Nguyệt cũng rất thương Lưu Hạ, ngày nào Lưu Hạ cũng kéo y, đòi y dẫn nàng tới chỗ Kiếm tôn chơi.

"Đúng đấy, sư tôn rất thương ta, cũng luôn che chở cho ta, nhưng vì vậy nên sư tôn cũng bị thương rất nhiều, ta không muốn thế, ta cũng muốn bảo vệ sư tôn!" Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy cung linh.

"Nhưng cô phải có sức mạnh thì mới có thể bảo vệ được người cô muốn bảo vệ." Trúc Nhiễm đã tự chiêm nghiệm được rồi, Hoa Thiên Cốt thắc mắc nhìn y, "Cô có một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, chẳng lẽ cô không muốn đánh thức nó dậy sao?"

"Đánh thức?"

"Không sai, trong cơ thể cô có một thứ sức mạnh đã bị phong ấn, chỉ có gỡ bỏ phong ấn, cô mới chân chính có được thứ sức mạnh này..."

"Không được!" Hoa Thiên Cốt lập tức từ chối, nàng nghĩ đến Hồng Hoang trong cơ thể mình, sư tôn đã dặn, tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng nó.

"Không phải cô muốn bảo vệ Kiếm tôn ư? Phải cực kỳ mạnh mẽ thì mới bảo vệ được người, cô chỉ cần..." Trúc Nhiễm dần dà tiến tới gần Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt che tai đi, "Không được, sư tôn đã nói không thể tùy tiện sử dụng Hồng Hoang rồi."

Trúc Nhiễm giật lấy cung linh từ bên hông Hoa Thiên Cốt, lấy nghịch trong tay, Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng cung linh bèn vội tiến đến muốn đoạt lại, Trúc Nhiễm lắc mình lẩn trốn. Y thấy Hoa Thiên Cốt sốt sắng thì chợt nảy ra một kế, hắn mang cung linh tới bên bếp lò trong Rừng Trúc, ánh lửa tóe ra bốn phía, y bèn giờ cung linh lên trước đống lửa phừng phừng.

Hoa Thiên Cốt dừng lại, lo sợ không dám tiến đến, "Trúc Nhiễm, huynh định làm gì vậy? Mau trả cung linh cho ta."

"Hừ!" Trúc Nhiễm hừ nhẹ, sau đó thả tay, cung linh rơi vào trong lửa.

"!" Hoa Thiên Cốt cả kinh, vội vàng tiến đến, không thèm để ý tay mình bị phỏng để lấy cung linh ra, lấy cung linh ra được rồi, nàng phủi chút bụi dính trên nó xong thở phào nhẹ nhõm, "Cung linh của ta, cung linh của ta..." Dứt lời lại đặt cung linh ở cạnh bên tim mình.

Trúc Nhiễm thầm nhủ, xem ra Kiếm tôn là nhược điểm của con nhãi này, y thừa dịp Hoa Thiên Cốt chỉ chăm chăm tập trung vào cung linh để tới sau lưng nàng, đánh nàng ngất xỉu.

Thiều Nguyệt ngồi trên lưng thú Ngâm Nga, tìm mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Hoa Thiên Cốt, cô thấy có một đám ngươi đang đi tới bèn định hỏi thăm chút, ai dè bọn họ vừa thấy thú Ngâm Nga đã vội vã bỏ chạy, có một gã vấp ngã, mồm húp một đống cát vàng, gã ngẩng đầu dậy, bất mãn, "Thật xui xẻo, lâu rồi mới kiếm được một cô nương mà kết quả lại không ăn được, giờ lại gặp một con quái thú..."

Thiều Nguyệt nghe thấy gã nói hai chữ cô nương liền vội vỗ lưng thú Ngâm Nga, "Thú Ngâm Nga, bắt lấy hắn!"

Thú Ngâm Nga nhảy một cái tới trước mặt gã đàn ông, gã hoảng sợ run lẩy bẩy chân tay, bật lùi lại đằng sau, Thiều Nguyệt nhảy xuống từ lưng thú Ngâm Nga, "Ông vừa bảo có trông thấy một cô nương sao, nàng ở đâu rồi?"

Đây là lần đầu tiên gã đàn ông gặp một cô gái tiên khí lẫm liệt, phong thái xuất sắc như vậy ở Man Hoang, gã nhất thời quên cả ngôn ngữ, thú Ngâm Nga đứng sau lưng Thiều Nguyệt không hài lòng gầm một tiếng với gã, gã bỗng hoàn hồn, mải mốt quỳ xuống van lơn, "Thượng tiên tha mạn, Thượng tiên tha mạng...."

"Ta hỏi ông, cô nương ông vừa nhắc đến đang ở đâu?" Thiều Nguyệt nhìn xuống, hỏi lại lần nữa.

"Nàng, nàng rơi xuống sườn đồi, đó là địa bàn của thú Trừng Mắt, chắc đã bị thú Trừng Mắt nuốt vào bụng rồi." Gã nơm nớp lo sợ.

"Cái gì?" Thiều Nguyệt cả kinh, "dẫn ta đi!"

"Hả?" Người đàn ông do dự, "Ta vừa mới rời khỏi đó, ta cũng không nhớ..."

Thiều Nguyệt không thèm để ý đến gã, cô trực tiếp đi ngang qua gã, thú Ngâm Nga há miệng gắp lấy gã đàn ông rồi bám theo Thiều Nguyệt, gã đàn ông liên tục cầu khẩn, "Ta, ta dẫn ngài đi, ta dẫn ngài đi mà, được chưa? Bảo nó mau thả ta ra đi?"

Thiều Nguyệt quay đầu nhìn thú Ngâm Nga, thú Ngâm Nga hất đầu một cái, quăng gã đàn ông xuống, gã đứng dậy, xoa mông xong đành phải dẫn theo một người một thú tới địa bàn của thú Trừng Mắt.

Đến bên sườn đồi, gã chỉ xuống dưới, "Lúc ấy nàng rơi xuống đấy này, còn lại thì ta không biết."

Thiều Nguyệt tới bên sườn đồi, dò xét phía dưới, không trông thấy một bóng người nào, gã đàn ông thấy thế từ từ lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy, nhưng thú Ngâm Nga lập tức chặn trước mặt gã khiến gã khó có thể chuồn.

Thiều Nguyệt đi tới, "Sao nàng lại rơi xuống? Các người đã làm gì nàng?"

"Cái này, cái này...." Gã đàn ông cúi đầu do dự không dám nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt tiến thêm một bước, "Nói!"

Gã đàn ông sợ rụt cả đầu, đành phải thuật lại hết những chuyện đã xảy ra, dứt lời bèn vội quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, "Thượng tiên à, chúng ta không biết nàng là người của ngài, nếu biết nhé, thì tuyệt đối sẽ không định ăn nàng đâu..."

Mặt Thiều Nguyệt không thay đổi nhìn gã, cô nói nhẹ, "Thú Ngâm Nga...."

Thú Ngâm Nga tuân lệnh, cắn cổ áo gã đàn ông rồi hất gã xuống dưới sườn đồi, xuống địa bàn của thú Trừng Mắt. Chỉ một lát sau, tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vang lên, Thiều Nguyệt đi tới, trông thấy thú Trừng Mắt xé gã đàn ông ra thành từng mảnh vụn thì cõi lòng nặng trĩu, cô siết chặt hai tay, không ngừng tự nhủ, Tiểu Cốt sẽ không sai, tuyệt đối không sao...

Trúc Nhiễm trói Hoa Thiên Cốt vào một thân cây khô, sau đó lấy chân đá đá nàng, Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, "Huynh làm gì vậy, ta sẽ không sử dụng Hồng Hoang đâu, huynh hãy từ bỏ ý định này đi."

"Hoa Thiên Cốt này, ta nói cho cô biết, bây giờ ta đang nhẹ nhàng khuyên nhủ cô đấy, ta cho cô một cơ hội, cô lại không biết quý trọng, hôm nay cô mà can đảm nói thêm một chữ không, thì ta sẽ cho cô chết không toàn thây!" Trúc Nhiễm uy hiếp.

Hoa Thiên Cốt không động đậy, "Ta tuyệt đối sẽ không vi phạm cam kết với sư tôn."

Trúc Nhiễm thấy thế bèn lôi một chiếc kèn phát lệnh ra thôi, chỉ chốc sau, một đám người xông tới, y lại cảnh cáo Hoa Thiên Cốt, "Cô cũng biết, những đệ tử này giết người không hề chớp mắt, chỉ cần ta ra lệnh, cô sẽ chết không toàn thây."

Hoa Thiên Cốt không thèm để ý đến y, Trúc Nhiễm tức giận, giật lấy cung linh của Hoa Thiên Cốt, "Mọi người nhìn xem, đây là gì vậy nhỉ?"

Một người trong đám đó tiến tới, chỉ cung linh bảo, "Là cung linh của Trường Lưu, ả là người của Trường Lưu, là người của Trường Lưu."

Trúc Nhiễm rút cung linh lại, nhìn Hoa Thiên Cốt, "Cô ta là đệ tử của đại phái Trường Lưu đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn là đồ đệ đứng đầu của Thượng tiên Trường Lưu sau này sẽ lên làm Chưởng môn tương lai!"

"Nếu không phải vì Trường Lưu, sao chúng ta lại ra nông nỗi này, Trường Lưu không một ai tốt, không một ai tốt..." Cả đám phụ họa.

Trúc Nhiễm thấy Hoa Thiên Cốt vẫn chưa chịu thỏa hiệp bèn vung tay một cái, đám đệ tử xung quanh hồ hào xông đến, đấm đá Hoa Thiên Cốt, thậm chí còn xé quần áo nàng, để lộ ra chiếc túi gấm trước ngực.

Một kẻ cướp túi gấm đi, Hoa Thiên Cốt vội nói, "Không được động vào bùa hộ mệnh của ta, mau trả nó lại cho ta đi!"

Đệ tử kia giao túi gấm cho Trúc Nhiễm, Trúc Nhiễm nhìn dáng vẻ nóng nảy của Hoa Thiên Cốt bèn bật cười gian ác, "Nó rất quan trọng với cô nhỉ?"

"Trúc Nhiễm, hãy trả nó lại cho ta, đó là món quà sư tôn tặng ta, huynh không được đụng vào nó!" Hoa Thiên Cốt rất sợ Trúc Nhiễm sẽ phá nó như đã phá cung linh, chiếc túi gấm kia, nàng đã luôn mang theo bên mình từ nhỏ tới lớn, bây giờ cũng là món đồ duy nhất giúp nàng đỡ tương tư sư tôn.

"Hừ," Trúc Nhiễm cố tình kích nàng, "Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc bên trong có gì đấy?" Dứt lời, y mở túi gấm, lấy ra một lọn tóc.

"Đừng!" Hoa Thiên Cốt cố gắng giãy dụa, mắt chuyển thành màu đỏ, tức giận nhìn chằm chằm Trúc Nhiễm, đám đệ tử xung quanh thấy Hoa Thiên Cốt như vậy bèn khiếp đảm lùi lại.

Trúc Nhiễm cầm lọn tóc lên, thả tay, một ngọn gió thổi đến, cuốn hết những sợi tóc bay đi, Hoa Thiên Cố hét to, "Aaaa...." Hồng Hoang bùng nổ, đám đệ tử nọ, kể cả Trúc Nhiễm đều bị đánh bay, ngã xuống mà không ngồi dậy nổi.

Hoa Thiên Cốt thoát khỏi trói buộc, nàng nhặt túi gấm lên, nhìn bên trong đã trống trơn, nàng lẩm bẩm, "Sư tôn, sư tôn..."

Trúc Nhiệm đứng lên theo dõi sự thay đổi của Hoa Thiên Cốt, mái tóc đen tung bay theo gió, toàn thân diện một bộ y phục đỏ tươi phiêu lãng, và cả cặp đồng tử đỏ rực kia nữa, chẳng phải đó là Yêu Thần xuất thế đó sao? Trúc Nhiễm mỉm cười như ý.

Bấy giờ bầu trời bỗng tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, một trận giông tố trút xuống, tựa như giọt lệ đọng trên khóe mắt Hoa Thiên Cốt, không ngừng thấm ướt chiếc túi gấm.

Thiều Nguyệt đang ở bên sườn đồi thấy hiện tượng lạ trên nền trời, ai ngờ lúc ấy Kinh Lôi trong cơ thể đột nhiên lao ra, sấm sét bọc quanh thanh kiếm không ngừng bay về phía trước, Thiều Nguyệt cả kinh, cô vội vàng tiến đến bắt lấy nó, kết quả là cô lại có thể sử dụng pháp lực. Thiều Nguyệt bất chấp hết thảy, cô phi thân đuổi theo Kinh Lôi, trong lòng phát sinh dự cảm chẳng lành, tự dưng Kinh Lôi hành động thế này đã không còn là lần đầu tiên, nhưng mà cũng là trường hợp cô không mong đợi nhất.

--- ------ --------

Truyện Chữ Hay