Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

chương 67: ngoại truyện 3 : tuyên & ngạo [3]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bị đẩy vào phòng cấp cứu thì Hiên Viên Ngạo đã mất đi ý thức, Mạnh Tuyên tuy rằng còn ý thức một chút nhưng không cách nào mở mắt ra, hơn nữa bị tiêm thuốc mê, bởi vậy cảm giác đối bên ngoài càng thêm không rõ mơ hồ, nhưng thần kinh của y sau cùng vẫn không có thả lòng, y cũng nói không rõ đây là vì sao, chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất của cơ thể có luồng sức lực ép buộc y, để y tận lực bảo lưu một chút ý chí cuối cùng, không muốn ngủ.

Y nằm ngửa ở trên giường, thân thể đau đớn đã chậm rãi không cảm giác được, âm thanh xung quanh giống như lại mơ hồ chút, như là bản thân cách một tầng mỏng bảo vệ, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng máy móc, một cái gõ vào trong tai, giữa không rõ mang theo bén nhọn, y không khỏi nhíu mày một chút, trong lúc giật mình nghe được âm thanh lo lắng của y tá, “Không được, huyết áp cực thấp, tim đập đột nhiên dừng, người bệnh ngừng thở!”

Trái tim của y trong nháy mắt thắt lại, nắm tay chặc thành quyền, kim tiêm trên mu bàn tay thoáng cái đâm xuyên qua mạch máu, máu tươi đầm đìa.

Hiên Viên … Anh … Anh không thể đối với em như thế!

Y tá nhỏ vội vàng đến ghim kim một lần nữa cho y, một bên kêu, “Bác sĩ, bác sĩ …”

Mạnh Tuyên cả người cũng bắt đầu giẫy giụa ghim kim, tay máu chảy dầm dề hướng bên kia duỗi tới, như đang cực lực tìm gì đó, hoặc … Muốn kéo quay về chút gì đó.

Anh không thể … Không thể đối với em như thế!

Hiên Viên!

Y tá xung quanh vội vàng sang đè lại cơ thể cậu, nét mặt đều là vẻ kinh ngạc, rốt cuộc sức mạnh gì có thể để cho bản thân bị thương nặng mà lại bị tiêm thuốc mê vào người vẫn giãy dụa như vậy? Cô nhìn thiếu niên này, trên mặt của y mang theo máu vẫn có thể nhìn ra đường nét thanh tú, hao hết sức lực mới nâng lên chút mí mắt, cô vốn cho là con ngươi dưới cuộn lông mi nhất định tan rả, nhưng cô sai rồi, thần sắc trong mắt phượng … Gần như dữ tợn.

Bác sĩ đang cấp cứu thừa cơ mắng to, “Lo lắng làm gì? Còn không nhanh một chút chụp thuốc mê!”

“A … Oh.” Y tá nhỏ hoàn hồn, vội vàng lấy thuốc tiêm.

Mạnh Tuyên cực lực nghiêng đầu, thuốc mê mới một lần nữa tập trung vào thân thể, y ở trong tầm mắt mơ hồ chợt thấy được gò má Hiên Viên Ngạo, nửa tiếng nức nở sinh sôi chặn lại ở trong cổ họng, tay dường như chộp được cái gì, nhưng cuối cùng bởi vì tác dụng thuốc mà rũ xuống.

Hiên Viên … Anh muốn để em sống tiếp thật tốt như vậy … Không có anh, anh để em thật tốt như vậy …

Mạnh Nghiêm Đình và người nhà Hiên Viên lúc chạy đến Mạnh Tuyên vừa cứu trở về, nơi này là địa bàn Mạnh gia, Mạnh Nghiêm Đình và viện trưởng vừa vặn bạn bè nhiều năm, chào hỏi tốt từ lâu, bác sĩ trong phòng cấp cứu mới chuẩn bị đem Mạnh Tuyên đẩy tới phòng bệnh, vừa quay đầu lại liền thấy viện trưởng đi đến, lúc đó liền ngây ngẩn cả người.

Viện trưởng dặn dò đơn giản vài câu liền phất tay để cho bọn họ đều đi ra, Mạnh Nghiêm Đình lúc này cũng đi đến, liếc mắt một cái liền thấy gương mặt tái nhợt của con trai nhà mình, trái tim nhất thời liền nhói lên.

Bên này người nhà Hiên Viên cũng nhìn thấy tình huống xung quanh, gia đình này tới là một nam một nữ, tuổi đều còn rất trẻ, ngoài ra phía sau còn theo mấy người tùy tùng, cô gái kia tiến lên nhìn một chút tình huống của Hiên Viên Ngạo, người đàn ông phía sau nhàn nhã hỏi, “Như thế nào?”

Cô gái cẩn thận nhìn một chút, bỗng nhiên cầm lấy máy móc sớm bị buông xuống lần thứ hai liền đi tới, chỉ thấy biểu đồ tim vốn thẳng nổi lên một chút sóng, vô cùng suy yếu.

Giọng nam vẫn như cũ rất nhàn nhã, “Không phải nói đã chết sao?”

“Thỉnh thoảng là gặp phải loại tình huống này, chẳng qua cứ mặc kệ như vậy một hồi cũng sẽ triệt để tắt thở, cậu không phải mới vừa gọi điện thoại sao?” Cô gái âm thanh rất êm tai, nghiêng đầu nhìn hắn ta, “Cứu hay là không cứu.”

“Ý ông già là nhất định phải cứu trở về, có người nói ông ta còn điều tới trực thặng ở gần đây …” Người đàn ông còn chưa có nói xong chợt nghe tới mái nhà của cao ốc bệnh viện truyền đến một trận tiếng vang, hắn ta buông tay, “Cô xem.”

Cô gái lại đáp lời, khom lưng tìm một cây kim đâm mạnh vào tim cho hắn, lúc này mới phất tay để cho bọn họ đẩy ra ngoài, cô đi tới bên cạnh người nam, hai người cùng nhau đi lên, cô nói, “Thật hiếm thấy, anh vừa nãy lại không có ngăn cản một tiêm kia của tôi.”

“Không hề gì, ông già nếu muốn cho hắn sống chúng ta nên tận lực chút không phải sao,” người đàn ông nhìn gương mặt mang theo máu trên băng ca phía trước, bên môi nổi lên một chút ý cười nghiền ngẫm, “Ai biết chuyện ngày hôm nay tốt hay xấu, hay là sau đó còn có thể trách ông già, liền trách ông ta … Lúc trước tại sao muốn cứu sống hắn đây.”

Cô gái cũng hướng phía trước nhìn thoáng qua, từ chối cho ý kiến, đi theo.

Trong phòng cấp cứu mấy người bên này thấy bọn họ sau khi rời khỏi đây viện trưởng liền phân phó người đem một thi thể đẩy tiến vào, trong cấp cứu có hai lối đi, một là thông hướng phòng bệnh, bên kia chính là nhà xác.

Thi thể này còn mang theo hơi ấm, mặt dính một chút vết máu, mơ hồ có thể thấy nét thanh tú, cùng Mạnh Tuyên rất giống.

Đây là Mạnh Nghiêm Đình từ lâu phái người chuẩn bị xong, vừa mới giết, bọn họ liền không nói hai lời vội vàng đem Mạnh Tuyên bị thay thế, từ lối đi nhà xác bên kia đẩy ra ngoài, mới chuyển qua nơi khác, vì vậy hôm nay những người khác của Mạnh gia nghe thấy tin chạy tới thì liền thấy đương gia bọn họ đang ghé vào trên một thi thể khóc nức nở chảy nước mắt, mặc cho người khác kéo thế nào cũng không đi, Triệu Bình cũng theo sang, thấy thế vội vàng vài bước xông lên trên, bỗng nhiên đứng ở trước giường bệnh, há miệng, một chữ đều nói không nên lời.

Mọi người tốt chữ tốt lời khuyên, cũng có khóc theo vài tiếng tượng trưng, mà đúng lúc này một khuôn mặt xa lạ từ trong đám người chen lấn tiến đến, khí thế rất mạnh, những người Mạnh gia đó không khỏi đưa mắt đều đặt ở trên người hắn ta, liền thấy người nọ đi tới bên cạnh Mạnh Nghiêm Đình thấp giọng nói, “Đương gia, tài xế đã xử lý ngay tại chỗ.”

Ánh mắt Mạnh Nghiêm Đình tràn ngập tơ máu đều là ngoan lệ, từng chữ từng chữ trong kẽ răng nặn ra, “Thật sự là tiện nghi hắn!”

Người nọ cúi đầu không nói, Mạnh Nghiêm Đình chậm lại mấy hơi, khàn giọng nói, “Không có chuyện của cậu, đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Mọi người Mạnh gia thấy hắn ta rời khỏi, trao đổi một chút thần sắc cho nhau, một người trong đó có chút ngạc nhiên hỏi, “Anh, hắn là ai vậy a, thế nào chưa thấy qua?”

Mạnh Nghiêm Đình nhìn “con trai” trên giường, lại bắt đầu lau nước mắt, tùy ý đáp lời, “Đội trưởng của một đội vệ sĩ ngầm, các người không biết là phải.”

Mọi người tâm trạng chấn động, bọn họ căn bản chưa từng nghe qua đội vệ sĩ ngầm, cũng căn bản không nghĩ tới trong tay Mạnh Nghiêm Đình còn có một đội ngũ này, nếu không phải hôm nay thấy ngày khác đường đột ra tay ai thạo ai thắng thật đúng là khó nói, mọi người không khỏi may mắn thở ra một hơi, nghĩ thầm vẫn là bàn bạc kỹ hơn được rồi.

Mạnh Nghiêm Đình âm thầm nhìn phản ứng của bọn họ một chút, đáy lòng cười lạnh một tiếng, tiếp tục vô cùng bi thương.

Đương gia Mạnh gia của thế gia hắc đạo con trai độc nhất thương yêu nhất đã chết, có người nói lúc đó vốn cứu về rồi, nhưng chẳng biết tại sao bệnh tình lại bỗng nhiên bắt đầu chuyển biến xấu, còn chưa kịp cứu giúp liền buông tay thế gian rồi, theo hồi ức của người đời sau lúc trước lễ tang phô trương vô cùng lớn, mãi cho đến thật lâu còn khiến người khác khắc sâu ấn tượng.

Sau Lễ tang Mạnh Nghiêm Đình gọi tới mọi người Mạnh gia nói muốn ra nước ngoài ở ẩn, không muốn lưu lại mảnh đất thương tâm nơi này, cầm tư liệu quan trọng trong tay đều ném cho bọn họ, khi đó bọn họ đều ở phòng họp hội nghị giữa quyền lợi Mạnh gia, Mạnh Nghiêm Đình phái người đem văn kiện đặt lên bàn liền đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn văn kiện chồng chất mắt đều ở đây ánh sáng bốc lên, vị trí chỉ có một, ai ngồi?

Triệu Bình tìm đến những người Mạnh gia đó kế hoạch giết Mạnh Nghiêm Đình thì bọn họ từ lâu ngoài sáng trong tối mù quáng, vừa nghe lời của gã đều lắc đầu từ chối, bọn họ vốn muốn chính là cái vị trí này, hiện giờ nếu chỗ trống xuất hiện lại vì sao làm điều thừa đi giết người? Huống chi bên người đương gia còn có vệ sĩ ngầm, ai biết là như thế nào, làm ăn lỗ tiền đương nhiên không ai làm rồi.

Triệu Bình hận ngứa răng, gã lần này trở về chính là vì báo thù đoạt tình yêu lúc trước, gã đã nhịn vài chục năm, làm sao chịu bỏ qua như vậy? Lại tự gọi điện thoại điều tinh nhuệ của mình sang, nhưng gã rốt cuộc vẫn là chậm một bước, bởi vì Mạnh Nghiêm Đình đi từ lâu, đi nơi nào không người biết.

Mạnh Tuyên khi tỉnh lại Mạnh Nghiêm Đình ngồi ở bên cạnh y, thấy ông nhìn qua nhất thời đỏ mắt, “Đứa nhỏ này, nhưng làm ta sợ muốn chết.”

Thân thể Mạnh Tuyên còn có chút suy yếu, y nhìn xung quanh một chút, trực giác cho rằng đây không phải là thành phố X, “… Đây là đâu?”

“Malaysia,” Mạnh Nghiêm Đình nói, sau đó giới thiệu sơ lược thế cục Mạnh gia, “Ta vốn kế hoạch mang con ra nước ngoài, ai ngờ con xảy ra tai nạn xe cộ, ta liền thừa cơ hội này cho con giả chết, dù sao ánh mắt của Triệu Bình kia nhìn con khác biệt, để hắn dẹp ý niệm này cũng tốt.”

Mạnh Tuyên ừ một tiếng không có mở miệng nữa, trí nhớ của y cũng sẽ không bởi vì hôn mê mà biến mất, cho nên ngày đó phòng cấp cứu phát sinh chuyện y đều nhớ, cũng biết người kia đến tột cùng như thế nào.

Mạnh Nghiêm Đình nhiều ít có chút lo, “Tuyên, Tiểu Ngạo nó …” Kế hoạch của ông vốn là đem Hiên Viên Ngạo đuổi trở về mới sắp xếp gạt Mạnh Tuyên chết, dẫn y ra nước ngoài, như vậy liền đem hai người này tách ra, nhưng ông không nghĩ tới Hiên Viên Ngạo có thể va vào, cũng không nghĩ tới hắn có thể chết — tuy rằng ông không biết người nọ hiện giờ như thế nào, có thể nhìn thấy dáng vẻ kia cũng dữ nhiều lành ít. Cho nên ông đối Hiên Viên Ngạo là rất áy náy, bởi vì mặc kệ thế nào người nọ đều là ông một tay nuôi lớn, cũng có tình cảm.

“Con biết …” Mạnh Tuyên không đợi ông nói xong cũng cắt đứt lời của ông, âm thanh rất nhạt, nghe không ra ý tứ hàm xúc gì, y quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh dương phía ngoài rất thịnh, đánh vào trên cửa sổ màu sắc hầu như trắng bệch, lông mi của y lúc này phủ lên một tầng bóng râm, nói thật nhỏ, “… Con biết.”

Con biết, cho nên không nên hướng con nhắc lại … Anh ấy đã rời đi thật sự.

Mạnh Nghiêm Đình lại nhìn y một hồi liền than thở đứng dậy đi ra, Mạnh Tuyên vẫn như cũ duy trì tư thế vừa rồi, gần như chết lặng nhìn chằm chằm hư không từng chút ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

Bên trong gian phòng yên lặng kéo dài, lâu đến giống như ngay cả vùng không khí này cũng trầm tĩnh mà ngưng lại lúc này trên giường bên kia truyền đến một chút nghẹn ngào đè nén, âm thanh rất thấp rất nhẹ, lại rất nặng khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy lòng khó chịu, đau xót.

Thế cục Mạnh gia thành phố X vẫn như cũ không rõ, Triệu Bình một bên mắt lạnh xem cuộc vui, một bên liên hệ đội quân tinh nhuệ của mình, dự định những người này ở đây tranh đầu rơi máu chảy thì ngư ông đắc lợi, vài chục năm trước Mạnh Nghiêm Đình muốn làm gì thì làm những người này đều vây quanh nịnh nọt, thêm mắm thêm muối, cho nên gã không ngừng hận Mạnh Nghiêm Đình, chỉ cần người họ Mạnh gã đều hận.

Vì vậy Mạnh Nghiêm Đình rất nhanh liền có được tin tức, Mạnh gia hắc đạo ở thành phố X rốt cuộc triệt để đoạn tuyệt, hơn nữa còn là đoạn ở trong tay người Mạnh gia mình, đoạn trong thế hệ của ông, nói không đau khổ nói không làm thất vọng là không thể nào, lúc ông nhận được tin tức sau đó nhốt ở trong thư phòng hút thuốc một ngày, trở ra giống như thoáng cái liền già nua, thân thể Mạnh Tuyên khôi phục không sai biệt lắm, đã có thể xuống giường, lúc này thấy dáng vẻ của ông già nhà mình cũng sang khuyên nhủ, Mạnh Nghiêm Đình đã nghĩ thông suốt từ lúc ở thư phòng, bây giờ nghe con trai bảo bối nhà mình nói tâm tình cũng thay đổi theo tốt hơn, để y trở về phòng nghỉ ngơi thật.

Mạnh Tuyên đáp lời, lại hàn huyên vài câu liền quay người hướng đi trở về, Mạnh Nghiêm Đình nhìn bóng lưng của y, con trai nhà ông sau khi gặp chuyện không may cả người liền an tĩnh rất nhiều, thay vì nói trở nên nghe lời hiểu chuyện chẳng bằng linh hồn của y … Đi hơn phân nửa, ông ai ai than thở, nghĩ thầm hãy để cho thời gian chậm rãi chữa khỏi đi.

Mạnh Tuyên ở trong phòng ngủ một giấc, trong mộng y còn đang ở đại trạch Mạnh gia, Hiên Viên Ngạo thì đứng ở bên cạnh y, nắm thật chặc tay y, trong con ngươi cuồng dã đều là ý cười, ôn nhu tan ra một mảnh, nhẹ nhàng đối với y nói, “Tuyên, anh yêu em.”

Luôn là như vậy, gần đây y luôn có thể ở trong mộng thấy Hiên Viên Ngạo, thấy tình cảnh bọn họ ở chung với nhau, từ nhỏ đến lớn, như cuộn phim ố vàng vậy chậm rãi chảy qua, mỗi một lần hôn môi, mỗi một lần triền miên, thậm chí ngay cả lực đạo đầu ngón tay và nhiệt độ nóng rực đều nhớ rõ đến đau lòng, vừa mới tỉnh lại, nước mắt trong mắt tràn đầy vành mắt mà ra.

Lúc y tỉnh phía chân trời đã mọc lên ánh sáng hồng, chính là lúc ban đầu ánh tà dương, đại khái rất nhanh thì phải ăn cơm tối, y đứng dậy lau khô nước mắt đi ra ngoài, vừa xuống lầu liền thấy ông già nhà y đẩy cửa trở về, ngoài ra còn đỡ một người thanh niên cả người đều là vết thương, người nọ trên thân đều là máu, y chỉ liếc mắt nhìn liền bỗng nhiên xoa trán, trong trí nhớ đều là gương mặt mang theo máu của Hiên Viên Ngạo, y không khỏi khom người xuống.

“Tuyên, con làm sao vậy?” Mạnh Nghiêm Đình thấy thế vội vàng đem người nọ thuận tay ném một cái chạy vội tới.

“Con không sao,” Mạnh Tuyên đỡ tay vịn thang lầu thở hổn hển một cái, âm thanh thật thấp, cũng không có lại ngẩng đầu, mà là hỏi, “Hắn là ai vậy?”

“Không biết, thấy trên đường, liền thuận tiện cứu trở về,” Mạnh Nghiêm Đình giải thích đơn giản, cuối cùng nhìn gương mặt tái nhợt của y, “Tuyên, con vẫn là đi tới nghỉ ngơi đi, ta một hồi kêu bác sĩ đến.”

Mạnh Tuyên hiện giờ quả thực khó chịu, liền đáp lời lại từ từ đi trở về.

Hiên Viên Ngạo bị đưa lên trực thăng sau đó liền trực tiếp đến nhà cũ của Hiên Viên gia ở Bắc Kinh, bác sĩ tinh anh đợi từ lâu vội vàng vây xung quanh bắt đầu, đẩy hắn thật nhanh vào phòng cấp cứu chuẩn bị xong, máy móc tân tiến, thuốc đắt giá luân phiên lên sàn, cứu chữa liên tục giờ mới miễn cưỡng kéo mạng này của hắn quay về.

Mà hắn triệt để thanh tỉnh thì đã qua một tháng, lúc này Mạnh gia thay đổi họ từ lâu, người đàn ông đi đón hắn vừa vặn ở ngay đây, nghe hắn tỉnh lại liền đi qua xem, đơn giản hướng hắn giới thiệu tình huống xung quanh.

Hiên Viên Ngạo đối tình huống xung quanh một chút cũng không quan tâm, hao hết sức lực mới ra câu hoàn chỉnh, “Chuyện của người cùng tôi kia hiện giờ thế nào?”

“Oh, cậu nói Mạnh gia,” người đàn ông chậm rãi đem chuyện của thàng phố X nói một lần, sau cùng nói, “Nguyên do sự tình chính là như vậy.”

“… Anh nói cái gì?” Hiên Viên Ngạo gắt gao theo dõi hắn ta, “Anh nói em ấy … Em ấy đã chết?”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút kinh dị, người này lúc suy yếu dưới tình huống như vậy ánh sáng trong con ngươi vẫn như cũ rất sáng, cuồng dã gần như bén nhọn.

“Đúng vậy, thi thể đã sớm đốt thành tro rồi.” Hắn ta nói.

Hiên Viên Ngạo chấn động mạnh, thở hổn hển dồn dập, sắc mặt cũng biến thành vô cùng trắng bệch.

Sớm biết là kết quả này, anh tình nguyện cũng chưa từng làm cái ước định chết tiệt kia …

Người đàn ông liếc hắn một cái, xoay người nhàn nhã dặn dò, “Người đâu, gọi bác sĩ.” Hắn ta nhìn bác sĩ đem bệnh tình người này ổn định lại, lúc này mới ngồi xuống một bên, giới thiệu sơ lược, “Này, cậu tới nói một chút, phụ thân cậu là con trai nhỏ nhất của ông ấy, vợ rất lợi hại, đến nay còn nắm giữ quyền hành, bà có một đứa con trai, cũng chính là anh cậu, cậu là tình nhân bên ngoài sinh,” dừng một chút, hắn ta thêm một câu, “Cũng là tình nhân duy nhất, tôi nói như vậy cậu hiểu không?” Hắn ta nhìn người này, Hiên Viên Ngạo nhắm mắt nằm ở trên giường, một chút phản ứng cũng không có, giống như là chết rồi.

Hắn ta chậm rãi lại đi, hôn nhân của chú nhỏ nhà hắn ta lúc trước chính là một cuộc hôn nhân chính trị đơn thuần, thím nhỏ ngược lại rất thích chú nhỏ, chẳng qua người sau không thích bà, thích là một người phụ nữ khác, nếu như đặt trên người bình thường cũng không có gì, thế nhưng rất đáng tiếc, thím nhỏ nhà hắn ta cố ý là một nhân vật hung ác, hơn nữa bối cảnh nhà mẹ đẻ hùng hậu, sau cùng lại làm cho chú nhỏ và người trong nhà đoạn tuyệt mang theo người phụ nữ kia đến mức bỏ trốn, chẳng qua cho dù như vậy bà cũng không buông tha bọn họ, chú nhỏ sau cùng đồng ý gởi gắm, nếu không ngay cả đứa nhỏ cũng không bảo đảm, thím nhỏ mấy ngày hôm trước khi biết bọn họ còn có đứa con thì thiếu chút nữa tức chết, nếu không ngại vì bản trạch Hiên Viên gia là địa bàn của ông ấy, bà đoán chừng đã sớm nháo lên đây.

Con trai nhà thím nhỏ cũng không phải người dễ trêu chọc, mà những người khác đều có chuyện phải bận rộn của mình, đương nhiên không có thời gian để ý con riêng này, ông già cho dù có tâm bảo vệ ông có thể bảo vệ bao lâu? Một người không bối cảnh không nơi dựa vào, lẻ loi tới đây ngồi đại trạch Hiên Viên, còn phải đối mặt một cặp me con hung ác, thật có thể sống tiếp sao?

Nhưng ánh mắt mới vừa rồi của người nọ … Hắn ta cười cười, rốt cuộc thì như thế nào … Vẫn là mỏi mắt mong chờ đi.

Truyện Chữ Hay