Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong khi trời đang mưa lộ ra cảm giác mát nhàn nhạt, Tả An Tuấn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, cảm giác có nước mưa tiến vào trong mắt, cậu chớp mắt mấy cái, lúc này mới một lần nữa đưa mắt đặt ở trên thân người người bên cạnh, thấy người này đang nhìn cậu, lại gãi gãi đầu, “Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút.”

Vẻ mặt của Doãn Mạch như thường, thản nhiên mở miệng, “Từng giết,” giọng nói của anh không có gì phập phồng, có vẻ rất bình tĩnh, “Sợ sao?”

Tả An Tuấn lắc đầu, nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước, trong lúc nhất thời có vẻ rất an tĩnh, thẳng đến khi vào cổng biệt thự bước vào sân nhỏ chuẩn bị tiến vào nhà chính thì Doãn Mạch mới nghe cậu mở miệng, âm thanh như trước, nhưng vẫn là khiến người ta nhận ra được một tia trống trải, “Tôi nghĩ … Mạch là người tốt như vậy cũng từng giết người … Vậy giết người … Có đúng hay không cũng không phải như thế … Khó có thể làm người khác tiếp nhận?”

Doãn Mạch hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cậu, người này an tĩnh đứng ở trong mưa ngẩng đầu lên nhìn anh, con ngươi đen nhánh nhuộm một chút hơi nước, ẩm ướt, đáy mắt trong suốt mang theo một chút tâm tình khác, nhìn qua càng giống như là … Giống như van xin gì đó, anh vừa ngẩn ra, tạm thời không muốn đi suy nghĩ sâu xa tại sao người này lại hỏi vấn đề như vậy, chỉ là mở miệng nói, “Mục đích giết người cũng có rất nhiều, có vài người chết vì quyền tiền tài mà mệt mỏi, có một số thì thù hận ép buộc, có một số lại vì giết người mà giết người, có người tuy rằng tội ác chồng chất lại thà rằng phụ người trong thế giời (thiên hạ) này cũng không phụ một người, có khi là vì sinh tồn, mà có người lại là bảo vệ, quang trọng nhất là tín ngưỡng của cậu.” [tin tưởng và ngưỡng mộ]

Tả An Tuấn nghe được cái hiểu cái không, nghiêng đầu, “Tín ngưỡng?”

Doãn Mạch gật đầu, đưa tay chỉ chỉ vị trí tim của mình, “Dùng toàn bộ mạng sống bảo vệ giữ gìn, cho dù làm đến thân bại danh liệt [mất hết danh dự] bị ngàn người chỉ trích cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi thứ gì, sẽ không bởi vì giết người mà hối hận sợ hãi, chỉ cần chính bản thân cậu trước sau cứ thực hiện nó, chỉ cần cậu cho rằng không phụ lòng nó, cho dù có một ngày lên đài nhận phạt, cũng có thể nói không thẹn với lương tâm.”

Tim Tả An Tuấn run rẩy, màu sắc trong con ngươi lại sâu một tầng, giọng nói của người này lay động trên không lúc mưa rơi mang theo một chút cảm giác mát lạnh, lại dễ dàng xâm nhập linh hồn của cậu —

“Vậy cũng có thể nói cậu … Không có sống uổng phí.”

Tròng mắt của cậu chợt trào lên một vẻ mặt khác thường, mạch suy nghĩ trong nháy mắt bị kéo đi xa.

— Em từng giết người.

— Oh.

— Em từng giết rất nhiều người.

— Oh, sau đó còn giết chứ?

— Em không biết … Không biết … Bọn họ rất nhiều người đều sợ em … Nói e là quái vật … Không phải người … Nhưng vẫn là không ngừng có người qua … Em chỉ có thể giết liên tục … Giết liên tục …

– Ừ … Nói xong rồi?

– Ừm.

– Nói xong cũng đi rửa chén, đừng tưởng rằng ông đây nhặt cậu về là nuôi thành đại gia.

– Anh không sợ em?

– Đứa ngốc tôi tại sao phải sợ cậu gì cũng không biết? Này, cậu không giết bọn họ, bọn họ lại sẽ giết cậu có đúng hay không?

– Ừm.

– Cậu muốn chết sao? Ừm, lắc đầu chính là không muốn, cho nên ở loại tình huống đó cậu vì sinh tồn mà giết bọn họ có gì sai? Quang trọng không phải cậu giết người đó, mà là mặc kệ cậu giết bao nhiêu người bị bao nhiêu vết thường cho dù bị coi như quái vật đều vẫn là quyết tâm muốn sống tiếp, loại quyết tâm này khiến người ta hết sức kính sợ, chẳng qua bây giờ cậu đã từ chỗ đó đi ra, còn có thể sống được đến nơi này, sống tiếp để cậu cảm nhận những thứ chưa bao giờ cảm nhận trên thế giới, cho dù ngày mai cũng sẽ chết đi, đó cũng là không uống phí cuộc đời này, đó cũng là cậu đã từng sống.

Nhưng mà cậu trước đây đã chết, từ này về sau cuộc sống của cậu sắp sáng bừng lên, không ai sẽ đem cậu thành quái vật, không nghĩ muốn giết cậu, cậu cùng chúng tôi giống nhau, là giống nhau, hiểu không?

… Ừm.

Ai …

– Khóc cái gì a.

Tả An Tuấn nháy cũng không nháy mắt nhìn Doãn Mạch, qua một lúc lâu mới trưng ra mỉm cười, đáy mắt trong suốt vẻ mặt bởi vì nụ cười này mà chợt bừng lên, giống như cả người trong nháy mắt sáng lên, trong lòng Doãn Mạch khẽ động, chỉ nghe người này vui vẻ nói, “Mạch, anh thật là một người tốt.” Cậu nói xong câu này liền chạy vào phòng, chạy đi làm cái lồng, chuẩn bị đi đón con chim bồ câu đáng thương kia.

Doãn Mạch chậm rãi bước vào phòng khách thì bóng dáng người này mới vừa biết mất ở góc phòng bếp, chỉ kịp bắt được góc áo, anh cảm nhận nhịp tim của mình khôi phục bình thường một chút, lúc này mới chậm rãi đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, vừa trong nháy mắt đó, trái tim của anh hình như … Trật một nhịp.

Năng lực làm việc của Tả An Tuấn là rất mạnh, rất nhanh thì làm xong hình dạng đại khái, lập tức chạy đi tìm Mạnh Tuyên đòi bồ câu, lòng tràn đầy vui mừng đem nhận lấy thu xếp tốt, sau đó hào phóng ném cho nó một nắm thức ăn.

Con bồ câu kia lập tức kêu cục cục, vội vàng tiến lên ăn, ngay cả đầu cũng không nâng, Mạnh Tuyên cũng theo tới xem, nhìn thấy tình cảnh này nghĩ thầm nó trước lúc ăn xong chắc là sẽ không ngẩng đầu lên rồi, nhìn lướt qua vẻ mặt người đang hướng lồng sắt cười khúc khích quay đầu đi ra phòng khách, ở đối diện Doãn Mạch ngồi xuống, “Này, trong khoảng thời gian này anh phải trông coi cậu ấy tốt, cậu ấy đứa nhóc này không ai quản có thể đem trời lật tung lên.”

Doãn Mạch hiểu rõ gật đầu, thời gian trước tinh lực [tin thần và thể lực] của Tả An Tuấn đều đặt ở trên album mới, bởi vì quay phim loạt cảnh mới làm trễ nãi không ít, hiện giờ phải khẩn trương đẩy nhanh tốc độ, hơn nữa lấy cảnh cũng nhiều, sinh hoạt hằng ngày của cậu lại đều do tổ sản xuất tiếp quản rồi, người này không cần thiết theo.

Mạnh Tuyên đối với lần này cũng rất hài lòng, nếu đặt ở trước đây y vì sợ Tả An Tuấn khác người vẫn có thể đi theo, mà bây giờ thì hoàn toàn có thể giao cho người kia rồi, y lười biếng dựa về phía sau, cười đến rất yêu nghiệt, “Ừm, tôi nhớ được nơi cậu ấy lấy cảnh quay phim có vài chỗ chơi tương đối tốt, chờ các người đến nơi đó rồi tôi sẽ đi thăm dò.”

“Thật sao?” Lúc này Tả An Tuấn cũng đã đi tới, nghe được câu này trước mắt sáng ngời, vẻ mặt rực rỡ gật đầu, “Vậy được, đến lúc đó chúng ta đi chơi.”

Mạnh Tuyên cười xoa xoa đầu của cậu, lại thông báo vài câu lúc này mới rời khỏi. Tả An Tuấn là bay buổi chiều, cậu nghỉ ngơi một chút, trước khi đi còn không quên ở trong lồng đổ thức ăn đầy đủ, ngồi chồm hổm dưới đất cùng Món Ngon nói lời chia tay, Doãn Mạch mắt lạnh quét một chút, nhìn con bồ câu kia đem cả đầu đều vùi vào trong thức ăn, nhịn một chút, vẫn là tiến tới dưới ánh mắt không hiểu của Tả An Tuấn cùng oán hận của con chim bồ câu, bình tĩnh cầm đi một nửa thức ăn, sau đó đứng dậy, “Đi thôi.”

Tả An Tuấn đầu tiên là nhìn Doãn Mạch rời đi, lúc này mới đưa mắt một lần nữa chuyển hướng về con bồ câu đối với cậu kêu cục cục, suy nghĩ một chút, yên lặng quay đầu đi.

“Cục cục cục!”

Quay phim là rất cực khổ, thiện ác luôn luôn đảo ngược, có lúc còn phải chịu đựng khí trời khắc nghiệt, đến mức khiến cho người ta uể ỏai kinh khủng, Doãn Mạch nhìn người trước mắt vừa kết thúc một cảnh quay cùng nhân viên công tác nói chuyện phiếm, nghĩ thầm người này thật đúng là tuỳ thời tuỳ chỗ vẻ mặt đều hồng hào a, anh nhớ lại một chút, từ lúc biết nhau đến nay hình như còn chưa từng thấy qua trên mặt lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thật sự là kỳ lạ.

“Mạch, tôi còn một cảnh nữa là kết thúc, buổi chiều không có biểu diễn, buổi trưa đi ăn cơm ở nhà hàng lần trước, sau đó đi chơi đi.” Tả An Tuấn cùng người phía xa lên tiếng chào hỏi liền chạy vội tới, vẻ mặt rực rỡ đề nghị.

Doãn Mạch nhìn thần sắc của đáy mắt cậu, nghĩ thầm người này từ sáng sớm bốn giờ bắt đầu làm việc thẳng đến giờ lại thật sự không mệt sao, vẫn là muốn đi chơi? Anh lần đầu tiên hỏi một câu, “Cậu không mệt sao?”

Tả An Tuấn lắc đầu, thần thái trên mặt mảy may không giảm, “Tuyệt đối không mệt, đi không? Hửm? Đi đi!”

Doãn Mạch bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, Tả An Tuấn đặc biệt vui vẻ, quay đầu lại đi quay phim, một cảnh này là ở trong mưa, tổ quay phim làm chuẩn bị đầy đủ, sẽ chờ hai vai chính biểu diễn đối thủ [ko biết tại sao là đối thủ nữa >

Truyện Chữ Hay