Nửa tháng sau, trận khiêu chiến trưởng lão đã đến, được xưng là Khiêu Chiến Vô Uyên.
Ba người phân nhau đối chiến ba vị trưởng lão hộ sơn, chỉ cần một phương nhận thua là có thể kết thúc khiêu chiến, nếu không ai nhận thua, vậy đánh tới lúc một phương không còn sức hoàn thủ mới thôi, mặc kệ sống chết. Ba vị trưởng lão nhiều nhất chỉ để một người thắng, ai thắng liền thành Đại đệ tử thủ tịch, nếu không người nào thắng, vậy chức Đại đệ tử thủ tịch lại bỏ trống.
Theo lý thuyết, Thịnh Vũ Ca đứng hạng nhất đối đầu đại trưởng lão, Trần Nhan Linh đứng hạng ba đối đầu Tam trưởng lão, nhưng không ngờ trình tự ba người đều bị thay đổi.
Trần Nhan Linh thế mà lại phải đối đầu Đại trưởng lão, Thịnh Vũ Ca đối đầu Nhị trưởng lão, Chử Giáng đối đầu Tam trưởng lão.
Người sáng suốt đều nhìn ra tình cảnh Trần Nhan Linh gian nan nhất, Trần Nhan Linh cũng hiểu rõ lý do.
Lần này Văn Phù muốn nâng đỡ Chử Hoài, nhưng nàng và Chử Giáng lại phá hỏng chuyện tốt của hắn. Chử Giáng dù sao cũng là người Chử gia, hắn không tiện nhằm vào, nhưng nàng thì khác, mẫu thân nàng Trần Nguyên Dung ở Vân Thành xa xôi, chẳng sợ Trần gia thế lực không nhỏ cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Hắn chỉ cho nàng chút giáo huấn, Trần Nguyên Dung hẳn không ngại.
Trần Nhan Linh trong lòng kêu khổ không ngừng. Ánh mắt Đại trưởng lão nhìn nàng tràn đầy sương lạnh. Nàng mới Nguyên Anh hậu kỳ, tuy rằng có thể miễn cưỡng giữ mạng, nhưng so chiêu với Đại trưởng lão vô cùng gian nan.
Lần khiêu chiến này tổ chức trên cổng chính Vô Uyên môn. Nơi đó rộng lớn trang nghiêm, cổng Vô Uyên môn cao trăm thước, tựa như một tấm chắn chọc trời, mặc kệ kẻ nào cũng đừng hòng xâm nhập.
Đây là chỗ các trưởng lão hộ sơn quen thuộc, trên cổng cao trăm thước có thể chứa được trăm người. Nói là cổng, thật ra nó càng giống tường thành cao lớn.
Trận đầu chính là Trần Nhan Linh khiêu chiến Đại trưởng lão.
Trần Nhan Linh nhìn Đại trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn rằng mình đánh không lại hắn, nàng quyết định tìm cái thời cơ nhận thua cho xong.
Không nhịn được mà thở dài, nàng không có duyên với chức Đại đệ tử thủ tịch. Thôi, lần đại bỉ này cũng làm nàng thất vọng tột đỉnh. Nàng vốn mưu đồ chức Đại đệ tử thủ tịch là vì muốn đoạt được thế lực Vô Uyên môn, nhưng những chuyện cong cong nhiễu nhiễu trong đại bỉ khiến nàng hoài nghi liệu Vô Uyên rốt cuộc có đáng giá để nàng nỗ lực hay không. Một môn phái hủ bại tận bên trong, còn kiên trì được bao lâu?
Dù chức vị rơi vào tay nàng, mấy việc này không phải một mình nàng có thể thay đổi. Thượng tầng Vô Uyên môn đã hủ bại như thế, nàng dù có bản lĩnh thông thiên cũng khó mà xoay chuyển trời đất.
Trần Nhan Linh biết mình đánh không lại Đại trưởng lão, vậy nên ngay từ đầu liền không muốn cứng đối cứng với hắn, ôm tâm thái không cần thua quá thảm, có thể trốn liền trốn.
Chử Giáng đứng ngoài võ trường, vô cùng khó chịu xem đấu pháp của Trần Nhan Linh. Theo ý nàng, cho dù đánh không lại cũng phải đánh! Cứ mãi trốn tránh còn ra thể thống gì, Trần Nhan Linh giả này sao lại sợ bóng sợ gió như vậy?
Tùy tiện đánh một hồi, Trần Nhan Linh lộ ra sơ hở tính nhận thua, đại lão Hóa Thần nàng thật sự không địch nổi.
Kết quả không ngờ Đại trưởng lão chặn đường lui của nàng, một chưởng bổ vào lưng nàng, cũng may nàng né kịp, bằng không chắc chắn sẽ bị Đại trưởng lão đánh trúng.
Trần Nhan Linh con ngươi rụt lại, khí tràng toàn thân cũng trở nên vô cùng áp lực.
Chưởng vừa rồi của Đại trưởng lão mang theo linh lực mà một tu sĩ Nguyên Anh hoàn toàn không chịu nổi, dù là muốn giáo huấn nàng cũng không thể ác liệt như vậy.
Khóe miệng Đại trưởng lão lơ đãng hiện ý cười. Văn Phù ngồi trên đài cao, thấy rõ tình huống phía dưới, nhưng hắn lại không chút kinh ngạc, vẫn tiếp tục vững vàng ngồi xem.
Chử Giáng thấy Đại trưởng lão ra chiêu càng ngày càng tàn nhẫn, phát hiện chuyện kỳ quái, vừa muốn mở miệng nhắc nhở Trần Nhan Linh, không ngờ Chử Hoài chẳng biết khi nào đến bên người nàng, lạnh giọng nói: "Giờ là lúc khiêu chiến, ngươi dám can đảm ra tay quấy nhiễu?"
Chử Giáng cười lạnh một tiếng, định tiến lên một bước, không ngờ một vị trưởng lão hộ sơn đi đến trước mặt chặn nàng lại.
Linh hồ hôm đó muốn tiếp tục đi theo nàng, nhưng linh thú không nhận chủ lớn như vậy hấp dẫn rất nhiều ánh mắt kỳ quái. Nó theo bên người nàng quấy lấy nàng mấy ngày, nàng liền đưa linh hồ về rừng Sương Mù, rốt cuộc nó ở nơi đó mới tự tại nhất.
Bấy giờ nàng thật hối hận đã đuổi nó đi, nếu có nó bên người nàng, ai mà còn dám cản nàng.
Giờ nàng nói chuyện chỉ khiến Trần Nhan Linh phân tâm, biện pháp duy nhất chính là gia nhập chiến cuộc. Nhưng trên khán đài có mấy vị trưởng lão hộ sơn thủ vệ, nàng chẳng qua tu vi Nguyên Anh, các trưởng lão đều là Hóa Thần, huống hồ đây là khiêu chiến quang minh chính đại, chỉ cần Trần Nhan Linh nhận thua, trận đầu liền lập tức kết thúc.
Mà Trần Nhan Linh đang trong chiến cuộc lại không cách nào nhận thua. Nàng chật vật trốn tránh sát chiêu của đại trưởng lão, vốn muốn nhận thua, nhưng đại trưởng lão hoàn toàn không cho nàng cơ hội, tay vung trọng kiếm chém về phía đầu nàng. Hắn ép gắt như vậy, đừng nói nhận thua, ngay cả thở dốc cũng thành hy vọng xa vời.
Cát bụi xung quanh bị thổi tung lên, người bên ngoài dần dần không thấy rõ tình hình hai người bên trong. Gió cát này là Trần Nhan Linh dùng phù chú triệu hồi ra. hy vọng có thể quấy nhiễu tầm mắt Đại trưởng lão, câu giờ cho nàng tránh khỏi hắn rồi nhận thua.
Chẳng qua không đợi nàng hành động, Đại trưởng lão cảm ứng được hơi thở nàng, lập tức phóng ra kiếm khí mãnh liệt, Trần Nhan Linh trốn không thoát, bị kiếm khí đánh trúng văng đi xa. Từ cằm đến xương quai xanh Trần Nhan Linh, một vết chém kéo xuống thật dài, máu tươi chảy ròng.
Trần Nhan Linh phun ngụm máu, lồng ngực bỏng rát bị rút hết không khí, nàng cảm thấy thân thể mình như sắp nổ mạnh. Không giống những lần bị thương trước, nàng thấy đại não như muốn ngất đi, đau đớn gấp bình thường mấy trăm lần, nàng thậm chí cảm thấy trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, cả người cũng mất hết khống chế, giống như có thứ gì sắp nổ tung trong cơ thể vậy.
Đại trưởng lão đây là muốn mượn danh khiêu chiến lấy mạng nàng.
Đại trưởng lão tìm được Trần Nhan Linh trong bão cát, giơ lên trọng kiếm mang toàn lực của tu sĩ Hóa Thần, Trần Nhan Linh đã siết chặt vòng Kim Thiền, chuẩn bị bóp nát chạy trốn. Thật không ngờ bảo vật mới cầm chưa nóng tay đã phải dùng tới.
Bão cát che chắn tình huống trong võ trường, mọi người căng thẳng mà nhìn cát bụi, Chử Giáng táo bạo đến mức dậm chân, thật sự không chờ nổi nữa.
Khúc Duyệt trong lúc lơ đãng tới gần nàng, khí định thần nhàn mà nói: "Chử sư tỷ cớ gì sốt ruột? Đại sư tỷ chưa chắc sẽ thua."
Thịnh Vũ Ca cũng bị trưởng lão hộ sơn ngăn lại, nghe vậy vội vàng quát: "Sao lại không sốt ruột! Sư tỷ sắp bị kia lão lừa trọc kia đánh chết!"
Văn Phù cũng dáng vẻ bình thản, hiển nhiên là nắm chắc thắng lợi. Hắn nhìn về phía trung tâm chiến cuộc, khóe miệng nâng lên, còn có nhàn tâm mà phẩm trà.
Không Trần nhìn Văn Phù, lại nhìn về phía bão cát, cắn răng không nói. Văn Phù đây là quyết tâm muốn giết đệ tử của hắn. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm ẩn ẩn có ý muốn ra khỏi vỏ.
Đại trưởng lão không am hiểu phù chú, gió cát này hẳn là Trần Nhan Linh triệu ra, chỉ cần gió cát biến mất, chứng tỏ Trần Nhan Linh ngừng đánh, hoặc là đã chết.
Chúc Vân cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, bất động thanh sắc mà đè lại bàn tay chực hành động của hắn.
Khúc Duyệt nhìn bão cát, rõ ràng mọi người đều không thấy được trong bão cát có gì, nhưng nàng cố tình nhìn chằm chằm vào một chỗ, hệt như thấy rõ Trần Nhan Linh ở nơi nào vậy.
Thời gian từng chút trôi đi, Chử Giáng rút Thường Ngọc đánh về phía trưởng lão chắn trước người nàng, mà Không Trần cũng đúng lúc này đứng lên.
Nhưng chợt gió cát nhanh chóng tiêu tan, từng chút một hiển lộ bóng dáng hai người bên trong.
Giữa võ trường, một người nửa quỳ, đôi tay cầm kiếm, cắm vào ngực người nằm trên mặt đất.
Cát bụi dần tán đi, mọi người càng thấy rõ ai cầm kiếm quỳ, ai không hơi thở mà nằm.
Vẻ tươi cười của Văn Phù cũng theo đó mà biến mất, chuyển thành khiếp sợ rồi tức giận.
Chử Giáng và Không Trần ngừng động tác, không dám tin tưởng mà nhìn trung tâm võ trường.
Trần Nhan Linh hơi thở mong manh mà đứng lên, rút kiếm ra, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Văn Phù.
Toàn bộ võ trường không ai nói chuyện, mọi người đều cho rằng người trên mặt đất chính là Trần Nhan Linh, nhưng giờ đó là một thi thể, thi thể Đại trưởng lão.
Khiêu Chiến Vô Uyên, mặc kệ sống chết, mà Đại trưởng lão hộ sơn Hóa Thần hậu kỳ đã chết.
Trần Nhan Linh nhìn quét đám người yên tĩnh không tiếng động, khí tràng quanh thân khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, mái tóc đen dài không biết tản ra từ khi nào, ngẫu nhiên vài sợi bị gió thổi tung bay, trên đuôi tóc còn dính máu không biết của ai, váy dài xanh dương nhiễm vết máu lấm tấm tựa như hồng mai.
Văn Phù đen mặt cực kỳ, Đại trưởng lão chưởng quản mọi sự vụ an ninh trên núi, cứ vậy mà chết?
Mấy vị trưởng lão khác khiếp sợ phóng tới kiểm tra thương thế Đại trưởng lão. Trưởng lão Dược phong Huyền Hoài tiến lên muốn cho Đại trưởng lão nuốt Hồi Hồn đan, nhưng lại bị Nhị trưởng lão ngăn cản.
"Vô dụng, Đại trưởng lão bị Phệ Hồn một kích lấy mạng, hồn phách đã rách nát, không thể cứu vãn."
Trần Nhan Linh lần đầu tiên nghe người ta gọi tên bội kiếm của nàng. Phệ Hồn, quả là tên hay.
Nàng đứng thẳng lưng, vô cùng áy náy thở dài nói: "Một khi bước vào võ trường này, bước vào Khiêu Chiến Vô Uyên, sống chết đều do trời định, ai mà ngăn cản được chứ."
Đây là nhắc nhở mọi người, quy tắc mặc kệ sống chết đã định sẵn, Đại trưởng lão chết cũng không thể trách tội nàng, nàng chỉ hành sự theo quy luật của Vô Uyên môn.
Nhị trưởng lão không cam lòng mà căm tức nhìn Trần Nhan Linh, Huyền Hoài tặc lưỡi: "Chuyện này......"
Tầm mắt tất cả mọi người đưa về phía Văn Phù. Văn Phù vốn muốn Đại trưởng lão nhân cơ hội này diệt trừ Trần Nhan Linh, không ngờ lại thành Trần Nhan Linh diệt trừ Đại trưởng lão, hơn nữa còn thuận lý thành chương như vậy. Tính ra, mọi chuyện đúng hệt như hắn dự đoán, chỉ tiếc đối tượng không đúng.
"Đại đệ tử của Không Trần thuộc Kiếm các Vô Uyên môn, Trần Nhan Linh thắng!" Chỉ cần là người có đầu óc liền nghe ra Văn Phù lúc nói lời này nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ cỡ nào.
Chử Giáng thở ra một hơi, không khỏi mỉm cười: "Thật đúng là kinh hỉ."
Thịnh Vũ Ca vui vẻ nhảy dựng lên, lôi kéo Tống Hạo An "oa oa" mà kêu.
Tống Hạo An dù lạnh mặt, nhưng vẫn thấy được hắn khẽ động dung, nhìn qua cũng không lãnh đạm như vậy.
Trận kế tiếp, Thịnh Vũ Ca đánh với Nhị trưởng lão thua trong dự kiến. Nhị trưởng lão cũng không khó xử nàng, không đến mức giống Đại trưởng lão đẩy người vào chỗ chết. Thịnh Vũ Ca thiên phú cao mọi người đều biết, nhưng hôm nay mọi người mới kiến thức cái gì gọi là thiên tài. Nàng so chiêu với Nhị trưởng lão bị thương vài lần xong đương trường đột phá, thăng đến Nguyên Anh trung kỳ.
Đột phá đối với thiên tài như Thịnh Vũ Ca chỉ cần đánh một trận là được đúng không?
Chử Giáng đánh với Tam trưởng lão, áp lực ít hơn nhiều. Trận này, linh hồ cảnh giới cao kia không biết khi nào chạy tới, ngồi gần đó nhìn chăm chú, Tam trưởng lão thấy nó như vậy cũng không dám nặng tay.
Sau trận khiêu chiến đầu, Trần Nhan Linh liền lấy cớ thân thể không khoẻ, không quan tâm bất kỳ ai, lập tức trở về sân của mình.
Về nhà, nàng liền bày ra một kết giới trong sân, lúc này mới mềm nhũn mà ngã xuống giường.
Nàng hồi tưởng lúc Đại trưởng lão chém xuống đòn trí mạng, một làn sương mù đen từ thân kiếm hắn bay vụt ra xông thẳng vào giữa mày nàng. Nàng thấy rõ khí đen ẩn giấu trong mắt Đại trưởng lão, chính khí đen đó trợ giúp nàng né tránh lưỡi kiếm của hắn.
Kỳ quái nhất là khí đen kia lẻn đến cánh tay của nàng, bám vào Phệ Hồn, sau đó cả người nàng liền linh lực tăng mạnh. Giờ nàng nhớ lại, cảm thấy khi đó mình hẳn có thực lực Luyện Hư trung kỳ, bằng không cũng khó mà phản sát Đại trưởng lão.
Nhưng giờ nàng đã khôi phục thực lực ban đầu, hơn nữa hình như có ý hôn mê. Trước khi ngất xỉu, nàng nhìn thoáng qua khí đen quấn quanh cánh tay mình, tựa như hình xăm đen, khác cái là hình xăm này có sự sống, có thể tự mình dời đi.