Phòng nghị sự lại lâm vào một trận thảo luận kịch liệt. Tuy Trần Nhan Linh nghe tiếng khắc khẩu hỗn loạn bên tai, nhưng lại y như đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không cảm thấy bực bội.
Nàng bình tĩnh đến mức ngay cả hệ thống cũng cảm thấy không tin nổi.
【 Ký chủ ngài chẳng lẽ không lo cho Hoắc Dư Tịch chút nào sao? 】
Trần Nhan Linh trả lời: "Lo chứ, nhưng tôi không hiểu sao rất tự tin rằng cô ấy chắc chắn sẽ không có việc gì."
【 Ai cho ngài tự tin? 】
Trần Nhan Linh nghẹn lời, nàng không giải thích được, nàng cứ có trực giác là Hoắc Dư Tịch sẽ không xảy ra chuyện.
"Hoắc Dư Tịch an toàn hay không liên quan gì tới cô?" Trần Nhan Linh hỏi.
Hệ thống im lặng, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, sinh hoạt trong căn cứ bình tĩnh trở lại, đội tìm người càng ngày càng lười biếng, nhưng Trần Nhan Linh vẫn mỗi ngày ra ngoài tìm người, Hoắc Dư Húc cũng đi theo. Ban đầu Hoắc Dư Húc không thèm nói chuyện với Trần Nhan Linh, nhưng về sau chung đụng lâu, tuy rằng vẫn không cho nàng sắc mặt tốt, nhưng ít nhất thỉnh thoảng mở miệng trào phúng một hai câu, thái độ đối với Trình Dương Minh cũng khá hơn nhiều.
Chạng vạng, đám người Trần Nhan Linh ngồi bên cạnh xe jeep nhóm lửa nướng thịt, Đổng Sinh bắt được một con heo nhà không biết từ đâu chạy tới.
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt mọi người, họ ngồi vây quanh nhau, nhìn ngọn lửa nhảy múa. Cả nhóm vì tìm Hoắc Dư Tịch mà dần dần đi ngày càng xa, đôi khi thậm chí cả ngày không về.
Trần Nhan Linh ngày càng ít nói, mỗi ngày trừ bỏ giao lưu tất yếu, không trò chuyện gì với ai, đôi khi làm người ta cảm thấy nàng thay đổi thành người khác.
Hoắc Dư Húc phất tay đẩy đi thịt nướng Trình Dương Minh đưa tới, lơ đãng mà liếc nhìn Trần Nhan Linh còn đang ngẩn người ngồi đó, giọng điệu không tốt nói: "Mấy ngày nay giả bộ thâm tình cho ai xem đấy? Chẳng lẽ không phải cô làm người ta ở lại?"
Trình Dương Minh không khỏi lên tiếng khuyên nhủ: "Dư Húc, đừng nói nữa."
Hoắc Dư Húc không vui mà trừng mắt nhìn Trình Dương Minh: "Mắc mớ gì đằng đó?"
"Sao cậu ấy không nói được? Hoắc Dư Tịch chẳng lẽ không phải tại bảo vệ cô mới bị bắt sao? Giờ cô trách Trần Nhan Linh có ích gì? Không bằng ăn nhiều một chút bảo tồn thể lực."
Tiêu Hòa Nhàn thêm củi vào lửa, giọng chói như muốn đâm người: "Chúng tôi ai không phải vì bảo vệ cô mới tạo phản, cô lại mỗi ngày trách cái này trách cái kia, hèn gì em cô chán ghét cô."
Vẻ mặt Hoắc Dư Húc cực kỳ khó coi, những người khác đều không lên tiếng, Trần Nhan Linh vẫn sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Bọn họ chen nhau ngủ trong xe, chỉ có Trình Dương Minh và Trần Nhan Linh ngồi trên nóc xe gác đêm. Hai người họ gác ca trước nửa đêm, Tiêu Hòa Nhàn và Đổng Sinh thì gác nửa đêm tới sáng.
Trình Dương Minh cầm hai chai rượu, khui nắp đưa cho Trần Nhan Linh.
Từ lúc đến thế giới này, Trần Nhan Linh rất ít uống rượu, bởi vì ở thời tận thế luôn không dám lơi lỏng, Trình Dương Minh biết vậy mà còn dám mời nàng uống. Trần Nhan Linh tuy nghĩ vậy, nhưng lại sảng khoái nhận lấy uống một ngụm.
"Dư Húc cậu ấy thật sự rất quan tâm em mình, hôm nay cậu ấy nói chuyện hơi quá mức, còn vụ một đao lần trước, tớ thay cậu ấy xin lỗi cậu."
Trần Nhan Linh nhún vai: "Không cần. Thứ nhất, cậu không phải là gì của người ta, cậu không cần thiết cũng không có tư cách thay người ta xin lỗi. Thứ hai, một đao kia đúng thật là tớ nên chịu. Tớ biết Dư Tịch ở lại bảo vệ cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tớ không có ngăn cản, xác thật là do có tư tâm."
"Tư tâm gì?" Trình Dương Minh nhíu mày hỏi, Trần Nhan Linh cặp đôi với Hoắc Dư Tịch, dĩ nhiên là Hoắc Dư Tịch đối với nàng phải quan trọng hơn, nhưng nàng sao lại thiên hướng Hoắc Dư Húc?
"Bởi vì Hoắc Dư Húc là người duy nhất bị nhiễm virus mà không bị biến đổi, nếu thật sự thông qua cậu ấy nghiên cứu ra kháng thể, vậy thì thế giới này rất nhanh sẽ trùng kiến."
Mà sau khi trùng kiến, trật tự thế giới mới dĩ nhiên sẽ do người nắm giữ kháng thể quyết định.
"Nhưng mà giờ nói gì cũng vô ích, việc cấp bách là tìm được Dư Tịch. Tớ tin chắc tiến sĩ Vu sẽ không dễ dàng thương tổn cậu ấy. Cậu ấy là song sinh với Hoắc Dư Húc, tiến sĩ Vu cướp cậu ấy đi chắc chắn là để nghiên cứu kháng thể, một khi ả ta chưa đạt được mục đích, Dư Tịch tạm thời an toàn."
"Tớ cũng thấy vậy, Tiểu Hoắc lớn lên đẹp như vậy, đâu có dễ xảy ra chuyện."
Giọng Đổng Sinh từ trong xe truyền ra, tiếp theo là Tiêu Hòa Nhàn giọng bất đắc dĩ ngán ngẩm nói: "Chị em Hoắc gia ai chả đẹp."
Ba người trong xe chưa ngủ, nghe được hai người trên nóc nói chuyện, rốt cuộc là không nhịn được mở miệng.
Dù sao đều tỉnh, mọi người dứt khoát đều bò lên nóc xe uống rượu.
Hoắc Dư Húc lạnh mặt trèo lên, ngượng ngùng xoắn xít mà tiếp nhận rượu từ tay Trình Dương Minh, nhấp một ngụm nhỏ.
Đổng Sinh uống hơi say, ngón tay đánh nhịp trên chai rượu: "Uầy, mấy cô cậu nói xem nếu lúc trước đám khốn khiếp lạm sát người vô tội kia chính là người của công ty sinh hoá, vậy tiến sĩ gì đó sao lại đi cùng người căn cứ chứ? Đi với người của bả không phải càng an toàn sao?"
Trần Nhan Linh cũng từng suy nghĩ vấn đề này, tiến sĩ Vu đi cùng đội ngũ căn cứ, vậy lỡ như căn cứ bị người công ty diết sạc, giống sân vận động của bọn họ hồi trước, thế chẳng phải là tự tìm đường chết?
Công ty sinh hoá là người của tiến sĩ Vu, bọn họ làm sao chắc chắn mình sẽ không giết nhầm ả ta? Trừ phi, bọn họ luôn biết tiến sĩ Vu ở nơi nào!
Chỗ có tiến sĩ Vu bọn họ chắc chắn sẽ không tới huỷ diệt!
Đội ngũ sinh tồn lúc đám Trần Nhan Linh đóng quân ở sân vận động đã bị rửa sạch, khi đó tiến sĩ Vu đang đi theo bọn Tăng Kỳ trùng kiến căn cứ, công ty sinh hoá rõ ràng ngay cả sân vận động nhỏ như vậy cũng phát hiện được, không thể nào chưa phát hiện căn cứ quy mô lớn ở thành phố S.
Căn cứ đến tận giờ vẫn không bị công ty sinh hoá tiến công, vậy tức là tiến sĩ Vu còn đang ở trong căn cứ!
Trần Nhan Linh nghĩ thông suốt, đột nhiên ngồi dậy: "Ngừng uống! Đi đi đi! Về căn cứ!"
Mọi người đều vẻ mặt hoảng hốt, đang uống ngon lành, Trần Nhan Linh tự dưng hô to như vậy, doạ bọn họ tỉnh hết cả rượu.
"Sao vậy? Trở về làm gì? Chúng ta đã lục soát cả ngày, nghỉ một đêm ngày mai hẵng về."
Đổng Sinh không muốn nhích người nhất. Anh thích thuốc lá, cũng thích rượu, thật vất vả mới có cơ hội nhậu nhẹt một hồi, anh còn chưa có uống đủ.
Trần Nhan Linh đâu quan tâm, chỉ cần tưởng tượng Hoắc Dư Tịch ở ngay trong căn cứ tình trạng không rõ, nàng hận không thể lập tức bay trở về.
Hệ thống kinh ngạc hô.
【 Ký chủ! Cảm xúc ngài bất ổn! 】
"Nói gì đó? Về hẵng nói, giờ đừng phiền tôi!"
Những người khác không rõ nguyên do, nhưng Trần Nhan Linh đã ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe, bọn họ cũng bị ép vào xe.
Trần Nhan Linh nhấn mạnh ga, một đường bão táp, vừa lái xe vừa phân tâm giải thích cho cả nhóm
"Creatrue cùng phe với tiến sĩ Vu, công ty đó tiêu diệt nhiều căn cứ người sống sót như vậy, vì sao đám người ban đầu ở căn cứ thành phố S chết hết rồi, đám này lại đến tận giờ vẫn còn sống tốt? Bởi vì có tiến sĩ Vu, bọn họ mới không động tay. Lúc này bọn họ vẫn chưa động tay, vậy tiến sĩ Vu chắc chắn còn ở trong căn cứ!"
Bọn Trần Nhan Linh nửa đêm về căn cứ, kêu thật nhiều người soát hết mọi chỗ trong căn cứ, hơn nữa yêu cầu mọi người nếu phát hiện kẻ khả nghi phải lập tức thông báo.
...
Hoắc Dư Tịch yên lành mà nằm trên giường thực nghiệm, ngủ thật say, nếu nhìn kỹ có thể thấy được những lỗ kim trên tay cô .
Tiến sĩ Vu nhìn các số liệu của Hoắc Dư Tịch trên màn hình, tươi cười lẩm bẩm: "Sắp thành công rồi, nhất định phải kiên trì!"
Đáng tiếc, tiến sĩ Vu không thể chờ được cái gọi là thành công của mình. Cửa phòng bị người từ bên ngoài phá tung, một đám người cầm súng vọt vào. Tiến sĩ Vu âm u nhìn họ, đám ngu ngốc này vậy mà lại đoán được mình trốn trong căn cứ, quả thật làm khó họ.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Hai người xông tới bắt lấy tiến sĩ Vu, mỗi người nắm một tay cô ta.
Trần Nhan Linh vừa tới gần Hoắc Dư Tịch, liền nghe thấy tiến sĩ Vu bình thản nói: "Nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ không động tới cô ta."
Trần Nhan Linh vừa nghe, quả nhiên dừng tay, nàng miễn cưỡng áp xuống lửa giận, hỏi: "Bà làm gì cô ấy?"
Tiến sĩ Vu mặc áo thí nghiệm trắng, nghiêng đầu cười: "Cô ta lừa gạt tôi, muốn thay chị mình ở lại, tôi liền cho cô ta một món quà nhỏ. Tôi khuyên cô nên tiếp tục để cô ta nằm ở đây, virus zombie tạm thời còn đang trong giai đoạn ủ bệnh."
"Bà tiêm virus cho cô ấy!"
Trần Nhan Linh nháy mắt thịnh nộ, đầu súng gắt gao chỉa vào huyệt Thái Dương của tiến sĩ Vu, "Bà dám tiêm virus cho cô ấy!"
Tiến sĩ Vu lại không chút hoảng loạn, vẫn vô cùng bình thản mà cười: "Nếu chị cô ta có thể sinh ra kháng thể, nói không chừng cô ta cũng vậy."
Nói không chừng? Một cái nói không chừng liền để cho Hoắc Dư Tịch bị nhiễm virus?
Trần Nhan Linh cảm thấy một vạn tiến sĩ Vu đều không đủ chết bồi tội, nhưng nàng hiện tại đúng thật không thể giết tiến sĩ Vu. Hơn nữa, đây là một phỏng đoán nàng từng nghĩ ra lúc Hoắc Dư Tịch mất tích, nếu phỏng đoán trở thành sự thật, Hoắc Dư Tịch xác thật không chết, nhưng sẽ xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không biết.
Rốt cuộc Hoắc Dư Tịch chỉ là nữ phụ, nữ chính có thể có vầng sáng nữ chính, là mạch máu của thế giới, nhưng nữ phụ thì không chắc .
Tuy tiến sĩ Vu bị bắt, nhưng lại không ai dám làm gì cô ta. Mạng của Hoắc Dư Tịch nằm trong tay ả, ả có thể hại chết Hoắc Dư Tịch, cũng có thể cứu sống Hoắc Dư Tịch.
Virus zombie cũng là công ty bọn họ làm ra, thậm chí có thể chính là tiến sĩ Vu nghiên cứu ra, ả có thể giết chết ngàn vạn người, cũng có thể cứu mạng ngàn vạn người.
Những ngày kế tiếp, thời thời khắc khắc đều có năm sáu người thay phiên canh gác tiến sĩ Vu, mặc kệ cô ta đi đâu đều có người theo, không chút quyền riêng tư, nhưng cô ta luôn bình thản ung dung, hoàn toàn không hoảng loạn.
Tình trạng của Hoắc Dư Tịch mỗi ngày đều do tiến sĩ Vu và các nhà khoa học khác cùng nhau theo dõi, mỗi giây mỗi phút số liệu biến hóa đều sẽ được ghi lại, hơn nữa phân tích kỹ càng.
Đến ngày thứ ba, Hoắc Dư Tịch rốt cuộc có chút tiến triển.
Người căng thẳng nhất chắc chắn là Trần Nhan Linh, nàng vẫn luôn canh giữ ở phòng thí nghiệm, mặc bộ áo thực nghiệm, một phút một giây cũng không dám chớp mắt, đã sớm có người đi báo với Hoắc Dư Húc.
Mà người hưng phấn nhất chính là tiến sĩ Vu, cô ta sắc mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Dư Tịch, ngay cả màn hình cũng chẳng thèm để ý, nếu không phải có người giữ lại, cô ta hẳn là sẽ lập tức nhào về phía Hoắc Dư Tịch.
Chỉ thấy Hoắc Dư Tịch tròng mắt chuyển động, mí mắt gắng gượng run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Cô vừa mở mắt liền thấy trần nhà màu xám, mà Trần Nhan Linh đứng người tưởng pha lê cách cô chưa đến hai mét.
Cô hôn mê không biết bao nhiêu ngày, lập tực ngồi dậy, thấy ống truyền trên người mình, theo bản năng muốn kéo xuống, nhưng cô vừa xoay đầu liền thấy Trần Nhan Linh sốt sắng xông vào. Cô dừng tay, khuôn mặt nhỏ tái nhợt hiện nụ cười yếu ớt.
"Cậu tới đón tớ."
Nghe thấy câu này, Trần Nhan Linh chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì tan ra, làm nàng hít thở không thông, cả người như bờ đê chực sụp đổ.
Nếu có điều gì có thể khiến Trần Nhan Linh nháy mắt hỏng mất, ngoài trừ bỏ cô ấy hoàn toàn không bất kỳ ai.
【 Ký chủ, cảm xúc của ngài rất bất thường, chợt cao chợt thấp, lúc trước quá mức bình tĩnh, hiện giờ lại quá cao trào. Cảm xúc thay đổi thất thường ảnh hưởng tinh thần quá lớn, kiến nghị phong bế tình cảm. 】
Trần Nhan Linh hoàn toàn không nghe thấy gì khác, trong mắt trong lòng nàng chỉ có cô gái đang cười với mình ngay trước mặt.
-----
Dany: Mình là một trong những thanh niên may mắn không bị thất nghiệp trong thời điểm này, thành ra tiến độ ed sẽ không bị vụ cách ly ảnh hưởng (ý là vẫn sẽ rề rề ấy ạ). Tuy nhiên hẳn sẽ có chap mới trong nay mai, nếu không bị lười... ×-×
Chap này Tịch có cần cutoe như vậy không ~.~
Câu hỏi tu từ ạ, dĩ nhiên là yeasss rồi~