Thương của Hoắc Dư Tịch gần như khỏi hẳn, nhưng ngày hôm sau cô vẫn không đi theo đám người Trần Nhan Linh ra ngoài tìm đồ ăn, mà ở lại trông nhà.
Đoàn xe khu tây đi về phía thành thị, một chuỗi xe dài lại chỉ phát ra tiếng động cực nhỏ, tro bụi trên đường đều bị cản ngoài cửa sổ.
Trần Nhan Linh đánh giá người trên xe, tất cả đều lạ mặt. Bình thường nàng đều chung nhóm với mấy người Trình Dương Minh, nhưng hôm nay bọn Trình Dương Minh lại bị xếp trong một chiếc xe khác.
Trần Nhan Linh cầm Vô Kiên, khiến vài người không ý tốt mà đánh giá.
Nhóm người này rất tò mò không biết thanh kiếm kia có phải kiếm thật hay không. Bọn họ đều dùng súng, thời đại này ai còn muốn dùng vũ khí lạnh đánh giết tầm gần với zombie, không phải gia tăng nguy hiểm sao?
Có người muốn nói lại thôi, mà Trần Nhan Linh thì hoàn toàn không để tâm. Người khu tây do có súng nên phần lớn đều là hai ba người rải rác đi sưu tầm vật tư, có người chuyên môn lái xe chờ ở điểm tập hợp. Trần Nhan Linh vừa xuống xe liền tìm điểm tập hợp của đám Trình Dương Minh.
Đám người Trình Dương Minh cách đó không xa cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng bình thường bọn họ đều ngồi chung một xe, cố tình hôm nay lại bị xếp vào xe khác. Hành vi khác thường như vậy cũng làm cho bọn họ bất an, vừa xuống xe liền đi tìm Trần Nhan Linh.
May mà sau khi xuống xe mọi người phân tán ra, bọn Trình Dương Minh thật mau hội hợp với Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh cũng không dài dòng, kể lại cuộc trò chuyện với Hoắc Dư Húc tối qua, sau đó phân tích điểm khác thường của Hoắc Dư Húc. Nàng hoài nghi bọn họ đã bị giám thị, giờ nơi an toàn nhất lại là nơi zombie trải rộng.
Trình Dương Minh tức giận đến phát run. Người cậu yêu nhất bị kẻ khác coi như vật thí nghiệm mà tra tấn mỗi ngày, nhưng cậu lại phải dựa vào điều đó để đổi lấy cơ hội sinh tồn ở căn cứ. Mặc kệ thế nào cậu cũng không thể chịu đựng được.
Đổng Sinh đau đầu nói: “Giờ làm sao đây? Người căn cứ này quá nhiều, hơn nữa phần lớn có vũ khí, không phải đám ô hợp như tụi mặt sẹo hồi trước, vài người chúng ta làm sao đánh thắng được họ?”
Tên mặt chuột thuộc đám “ô hợp” kia hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị mắng, hắn chuyển tròng mắt nói: “Ai bảo chúng ta chỉ có vài người?”
Trần Nhan Linh hơi kinh ngạc mà nhìn mặt chuột, nàng gật đầu: “Đúng vậy, căn cứ này nhân số đông đảo, nhưng chia rẽ hai phe đối đầu rất ác liệt. Lúc tớ và Dư Tịch mới tới bị phân ở khu đông, người khu đông quả thật vừa nghèo vừa thảm, chẳng những mỗi ngày liều mạng đi tìm vật tư, đồ tìm về còn phải nộp lên gần hết, toàn bộ cho người khu tây hưởng thụ.”
Mặt chuột híp mắt cười:“Không phải là ai cũng chịu vâng lời, người khu đông bất mãn lâu rồi .”
“Hơn nữa người khu đông chiếm một nửa nhân số căn cứ, tớ còn quen biết mấy người.”
Trần Nhan Linh từng thể hiện trước mặt đám người kia, hẳn họ còn nhớ nàng, hơn nữa có cái miệng dẻo quẹo của hầu má mặt, muốn khuyên họ gia nhập ắt không khó.
Vũ khí cũng không thành vấn đề, Trần Nhan Linh mang mọi người đến chỗ nàng giấu vũ khí và xe, tuy rằng không bằng lượng vũ khí trong căn cứ, nhưng mục đích của bọn họ không phải giết sạch người căn cứ, mà chỉ là lật đổ đám thượng tầng.
Những cái đó tầng dưới chót người căn bản không để bụng ai ở mặt trên quản lý, bọn họ chỉ nghĩ tồn tại.
Có Trần Nhan Linh xe, bọn họ tìm người cũng càng thêm phương tiện, hơn nữa khu đông người bởi vì không có xe cũng không có thương, căn bản không dám rời đi căn cứ quá xa sưu tầm.
Đám người Trần Nhan Linh lái xe dạo một vòng mấy khu phố gần căn cứ, rất nhanh liền tìm thấy người khu đông.
Bọn họ phần lớn tụ tập bên nhau, lượng người nhiều có thể cho bọn họ cảm giác an toàn.
Khi nhóm Trần Nhan Linh cầm súng đi tới, bọn họ biết đây là người khu tây, bởi vì có người nhận ra Trần Nhan Linh.
Nhờ vậy, bọn họ ít cảnh giác hơn rất nhiều.
Tuy rằng ánh mắt một số người vẫn không quá thân thiện, nhưng Trần Nhan Linh lại muốn ánh mắt như vậy. Địch ý đối với bọn họ càng nhiều nghĩa là địch ý đối với người khu tây cũng càng nhiều, tỷ lệ khuyên được mấy người này càng lớn.
Cái miệng bôi dầu của mặt chuột có thể đổi trắng thay đen, cộng thêm Trần Nhan Linh từng có ân cứu mạng, nhóm người này đương nhiên đồng ý. Họ đã chịu quá đủ cái cuộc sống mỗi ngày phải ôm bụng đói liều chết đi tìm vật tư.
Điểm khác biệt duy nhất giữa chuỗi ngày này và thời gian bọn họ lang bạt một mình bên ngoài chính là tối ngủ không cần lo lắng bị zombie tập kích.
Nếu có lựa chọn tốt hơn, vì sao không nắm lấy cơ hội đây?
Người hay do dự thời tận thế đều đã chết, người còn sống đều là kẻ liều mạng.
Hiện giờ bọn họ đương nhiên không thể động thủ, hẹn nhau ra tay vào ngày mai. Theo kế hoạch, mai họ sẽ đến một thị trấn nhỏ gần căn cứ. Thị trấn đó có khá nhiều zombie, vật tư cũng nhiều hơn một chút. Trần Nhan Linh ngày mai sẽ tìm cách đi chung xe với đám Trình Dương Minh. Nói xong bọn họ tứ tán rời đi, lục tục trở về điểm tập hợp.
Lúc về nhà, Hoắc Dư Húc đang ngồi chung với Hoắc Dư Tịch trong sân, không biết hai người nói gì mà sắc mặt Hoắc Dư Tịch lại xấu cực kỳ.
Đáng ngạc nhiên nhất chính là Hoắc Dư Húc lại khó được mà lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, làm Trần Nhan Linh rất tò mò hai chị em họ nói gì.
Vừa trở lại phòng Trần Nhan Linh liền hỏi thẳng, Hoắc Dư Tịch kéo chăn che đầu lại: “Không có gì.”
Trần Nhan Linh càng thêm tò mò, nàng không nói cho Hoắc Dư Tịch kế hoạch mới bàn ra hôm nay, mà nằm bên người cô, từng chữ từng chữ viết lên lòng bàn tay nàng.
Hoắc Dư Tịch nhịn xuống ý muốn gãi lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn ngón tay Trần Nhan Linh từng nét bút tựa lông chim mà vuốt lên da thịt mình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Dư Tịch không đòi đi cùng Trần Nhan Linh ra ngoài tìm vật tư. Cô không thể cứ mãi tùy hứng mà đi với Trần Nhan Linh, mặc dù nếu cô ở bên Trần Nhan Linh thì ngay cả khi lần làm phản này thất bại, hai người ở ngoài căn cứ cũng có cơ hội đào tẩu.
Cô không thể đi cùng Trần Nhan Linh, bởi vì cô đi rồi, ở căn cứ này chỉ còn một mình Hoắc Dư Húc.
Bọn họ không thể bảo đảm lúc làm phản, Hoắc Dư Húc có thể bị nhóm người kia bắt lại hay không.
Trần Nhan Linh biết kháng thể trong người Hoắc Dư Húc là bảo vật mà bất kỳ ai đều sẽ tranh giành, cô ấy sẽ không chết. Nhưng liệu cô có bị tra tấn dày vò hay không, nàng không cách nào bảo đảm.
Khi nàng truyền xong toàn bộ kế hoạch cho Hoắc Dư Tịch, thật ra nàng đã dự đoán được Hoắc Dư Tịch chắc chắn sẽ ở lại bảo về Hoắc Dư Húc. Nàng cảm nhận được Hoắc Dư Tịch mang lòng áy náy với Hoắc Dư Húc, nhưng nàng không chỉ ra. Ngay cả chính bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận, nàng đang lợi dụng lòng áy náy của Hoắc Dư Tịch đối với Hoắc Dư Húc để bảo vệ Hoắc Dư Húc.
Những ý tưởng này nàng không nói với ai, thậm chí vô cùng chán ghét bản thân mình lại có ý nghĩ như vậy. Tính toán này khác gì tự tay đặt Hoắc Dư Tịch vào hiểm nguy?
Nhưng người dù biết đúng sai, lúc làm ra lựa chọn vẫn là khốn khiếp.
Nàng không khuyên Hoắc Dư Tịch, nàng dễ dàng đồng ý lời Hoắc Dư Tịch, để cô ở căn cứ bảo vệ Hoắc Dư Húc.
Nàng chỉ có thể cho Hoắc Dư Tịch hai cây súng mình giấu bên đùi, thêm cả Vô Kiên.
Ngày hôm sau, mọi việc chuẩn bị ổn thoả, Hoắc Dư Húc như bình thường chuẩn bị đi ra cửa đi làm thí nghiệm, Hoắc Dư Tịch ngăn cô lại.
“Dư Húc, giúp chút được không?” Hoắc Dư Tịch còn ngồi xe lăn, tuy chân cô đã lành, nhưng để lừa dối người trong căn cứ, cô vẫn tiếp tục làm bộ còn đang dưỡng thương.
Hoắc Dư Húc dừng chân, vẻ mặt gợn sóng bất kinh, trong lòng lại giông tố ầm ầm. Hoắc Dư Tịch kêu cô là Dư Húc? Chẳng lẽ bị ai hồn xuyên sao?
Nàng mặt mày mỉm cười, giống một người em ngoan hiền săn sóc, giúp đỡ chị mình đứng lên, đi tới đi lui trong sân, rèn luyện cho vết thương chóng khang phục.
Đám người Trần Nhan Linh hội hợp ngoài căn cứ, tuy rằng hôm nay nàng vẫn bị tách khỏi bọn Trình Dương Minh, nhưng họ vẫn yên ổn tập hợp ở chỗ giấu vũ khí.
Trình Dương Minh biết Hoắc Dư Tịch muốn ở lại bảo hộ Hoắc Dư Húc, vậy nên mới yên tâm.
Đám người khu đông cũng không phải thật sự phục Trần Nhan Linh, bọn họ chỉ vì mình mà chiến.
Trần Nhan Linh cũng không keo kiệt phân vũ khí cho bọn họ, nhưng uy lực yếu hay mạnh đều dựa vào bản thân họ.
Thời tân thế tin tức lạc hậu, thủ đoạn kiểm soát dân cư cũng chẳng ra sao, thủ vệ cổng toàn dựa vào quen mặt đội trưởng, cộng thêm chất lượng xe, mới phân ra được ai ở khu đông ai ở khu tây.
Đám người Trần Nhan Linh tìm một chiếc xe đậu chỗ vắng vẻ, Trần Nhan Linh chào hỏi với người chờ trong xe, tay lại thừa cơ rút súng bắn ngay một phát vào đầu người nọ.
Những người khác nhanh chóng lên xe, chiếc xe tải cỡ trung này có thể chở không ít người, bọn họ lái xe trở về căn cứ.
Chạy đến cửa căn cứ, thủ vệ nhận biết đám Trình Dương Minh, nhìn sơ qua liền cho đi, nhưng lúc mở cửa lại nói thầm: “Sao hôm nay đội anh về sớm vậy?”
Đổng Sinh tức giận phất phất tay: “Đừng nói nữa, nhắc tới anh mày liền tức chết. Chúng ta bị phân tới rồi khu nhiều zombie, đi vào còn chưa kịp lục soát thì một đám zombie đã ào ra, phí công mà chả được gì.”
Đổng Sinh một tay cầm lái, một tay thò ra cửa sổ xe đưa cho thủ vệ một điếu thuốc, thủ vệ cười hì hì an ủi anh vài câu liền cho đi.
Bọn họ đúng ra phải lái đến chỗ nộp vật tư, nhưng Đổng Sinh mạnh mẽ xoay tay lái, trực tiếp đi về phía nơi lãnh đạo thượng tầng dùng để thương lượng chuyện quan trọng ở khu tây.
Khu vực này không lớn, bởi vì đa phần diện tích căn cứ đều dành để cho người ở. Hơn nữa, số người lãnh đạo hoàn toàn không nhiều, rốt cuộc đội ngũ chỉ có hơn trăm người, số lãnh đạo không thể nào hơn mười mấy hai mươi được.
Muốn giết sạch những người này rất đơn giản.
Trần Nhan Linh vẫn giữa bản lĩnh lãnh binh đánh giặc trước kia, sau một hồi chuẩn bị dàn trậ, cộng thêm đại bộ phận vũ lực trong căn cứ đều ra ngoài tìm vật tư, số người ở lại trong căn cứ bảo vệ bọn lãnh tụ cũng không nhiều lắm.
Chém giết khởi màn, Trần Nhan Linh không xung phong dẫn đầu, nàng không muốn mạo hiểm, nàng chỉ muốn kết thúc sớm trận chiến nơi này, sau đó trở về bên Hoắc Dư Tịch.
Vũ lực canh gác ở những nơi khác trong khu tây rốt cuộc chạy đến, ngoại trừ bỏ những người phải canh giữ ngoài căn cứ, người còn lại đều tới. Chẳng qua người khu đông cũng không dễ xử lý, bọn họ nghe tin mà đến, đứng ngoài nhìn trong chốc lát, cuối cùng bị mấy người khu đông đi theo Trần Nhan Linh thuyết phục, cũng cầm vũ khí gia nhập chiến đấu.
Có cơ hội xoay mình làm chủ, ai lại muốn tiếp tục làm người hạ đẳng trong xóm nghèo.
Chiến đấu bên này gần kết thúc, phần lớn đám lãnh đạo đã bị bắt giữ, bấy giờ hệ thống lại kêu lên.
【 Nữ chính gặp được nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng chi viện! 】
Trần Nhan Linh vội vàng dẫn người trở về nhà, chỉ thấy cổng sân đã bị hủy, đồ vật bên trong cũng ngã trái ngã phải, cửa phòng môn bị phá hư i.
Trần Nhan Linh kinh hoàng không thôi, nàng hối hận, nàng không nên để cho Hoắc Dư Tịch ở lại. Nàng đánh cuộc, lấy mạng Hoắc Dư Tịch đi đánh cuộc.
Nàng thật sự hối hận, hiện giờ hận không thể cho chính mình một phát súng. Nếu Hoắc Dư Tịch xảy ra chuyện gì… nàng không dám nghĩ tiếp.
Phòng nào cũng vắng tanh, nàng kêu người giúp xốc hết mọi ván giường. Mọi người đều vẻ mặt mờ mịt, khung giường trong căn cứ đều thật thấp, sao mà giấu người được?
Nhưng Trần Nhan Linh đã nói vậy, bọn họ chỉ có thể làm theo, cuối cùng dưới ván giường trong phòng Trần Nhan Linh chỉ phát hiện Hoắc Dư Tịch lẻ loi nằm ở một lỗ hổng trong khung giường.
Trình Dương Minh tức khắc tâm lạnh hơn phân nửa, mà Trần Nhan Linh thì thở dài nhẹ nhõm. Hoắc Dư Tịch đang hôn mê, bên cạnh là Vô Kiên và hai khẩu súng.
Lúc này hệ thống lại nhắc nhở.
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành %, khen thưởng tích phân, tổng tích phân hiện có . 】
Trần Nhan Linh lập tức lạnh người, nàng nhìn về phía “Hoắc Dư Tịch” đang từ từ chuyển tỉnh kia, quần áo là của Hoắc Dư Tịch, khuôn mặt cũng hệt Hoắc Dư Tịch.
“Hoắc Dư Tịch” tỉnh lại, nhìn thấy đám người trước mặt liền phẫn nộ nhấc lên Vô Kiên, mạnh mẽ đâm về phía Trần Nhan Linh, cô thét chói tai: “Khốn khiếp! Sao mày lại bỏ rơi cô ấy! Sao mày không chết luôn đi!”
Trần Nhan Linh thấy Vô Kiên đâm vào bụng mình, đau đớn theo đó mà thấm vào xương cốt, nàng há miệng thở dốc, thống khổ mà rên lên: “Xin lỗi.”
Lần này nàng thật sự cứu lầm người.
-----
Dany: Heya mị đã trở lại ~
Linh chết, toàn văn hoàn nha mấy bạn. Cảm ơn các bạn đã follow và ủng hộ ^.^
Mình đã đào hố mới 《Quan hệ tiền tài》, phú bà ăn chơi trác táng x nữ sinh viên kiên cường ngây thơ.
Mấy bạn hứng thú thì vô coi thử nha~~