Hai người Trần Nhan Linh ở tạm trong khu dân cư một buổi tối, hôm sau lập tức lên đường.
Trần Nhan Linh không vội đi tìm Hoắc Dư Húc. Đã qua một đêm mà thế giới này còn chưa tan vỡ, vậy chí ít đến giờ Hoắc Dư Húc còn an toàn, thậm chí có thể đang ở cùng Trình Dương Minh. Trình Dương Minh dù sao cũng là nam chính, vầng sáng của nam chính mạnh hơn tôm tép như các cô nhiều.
Vết thương trên chân Hoắc Dư Tịch không thể để lâu, Trần Nhan Linh định dẫn cô đi tìm bệnh viện hoặc phòng khám hòng xử lý vết thương cho đàng hoàng.
Các cô đi vào một phòng khám bị đập phá đến hỗn loạn, dược phẩm bên trong bị lục tung, đổ nát dưới sàn. Trần Nhan Linh để Hoắc Dư Tịch ngồi trên ghế, một mình nàng đi lục soát chung quanh.
Rất nhanh liền tìm thấy thuốc, đều là thuốc khử trùng, băng gạc bông gòn đều có, chỉ cần giúp Hoắc Dư Tịch băng bó lại lần nữa là xong. Trần Nhan Linh bỏ chút dược phẩm dự phòng vào ba lô, để về sau cho Hoắc Dư Tịch đổi thuốc.
Phòng khám này cũng không nhỏ, phía sau giường bệnh còn có một chiếc xe lăn. Trần Nhan Linh lau chùi xe lăn xong, đỡ Hoắc Dư Tịch ngồi lên.
Trần Nhan Linh vốn không định mang Hoắc Dư Tịch theo, dù sao hiện giờ cô đi đứng không tiện. Nhưng nàng không thể nào yên lòng để Hoắc Dư Tịch ở một chỗ không đảm bảo an toàn như vậy, nàng đành phải tìm xe lăn đẩy Hoắc Dư Tịch đi.
Cuối cùng hai người vẫn quyết định về sân thể thao, thăm dò tình hình trước.
Càng đến gần càng kinh hoảng, khu vực gần sân thể thao đều đổ nát, rất nhiều toà nhà bị nổ huỷ, sân thể thao cũng bị đánh bom tan nát.
Những thi thể dưới đá vụn không biết là người hay zombie, khung cảnh vô cùng khủng bố.
Đường đi bị gạch đá ngăn chặn, Trần Nhan Linh không thể nào đẩy Hoắc Dư Tịch qua được.
Nàng đành phải đưa Vô Kiên cho cô, để cô chờ trong một cửa hàng nhỏ, nàng đi xem tình hình xong sẽ trở lại.
Hoắc Dư Tịch biết không thể ngăn được Trần Nhan Linh, ném Vô Kiên xuống đất, nói: “Tớ không dùng kiếm này, cậu đem đi đi, cho tớ con dao là được rồi.”
Trần Nhan Linh bất đắc dĩ nói: “Kiếm này không tác dụng gì lớn, được cái thật sắc bén mà thôi. Cậu cầm tớ mới an tâm một chút, thân thủ của tớ cậu còn không rõ sao?”
Hoắc Dư Tịch cảm thấy mình mãi mãi không thể nói thắng Trần Nhan Linh, bởi Trần Nhan Linh lúc nào cũng tự cho là đúng như vậy.
Cô tức giận cầm Vô Kiên, nghiêm mặt nhìn Trần Nhan Linh đi xa.
Trần Nhan Linh cài cửa, một đường dọc theo vách tường đi đến sân vận động.
Sân vận động bị phá huỷ hoàn toàn, một toà nhà vốn vô cùng đồ sộ, giờ chỉ còn một đống đổ nát.
Trong phế tích, nàng nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, đều là những người từng sống chung trong sân vận động. Sắc mặt họ hiện đủ loại cảm xúc, nhưng luôn có điểm chung là mặt mày trắng xám, máu me chảy đầy.
Trần Nhan Linh tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Dư Húc, nàng thở phảo nhẹ nhõm, xem ra cô ấy đã sớm đào tẩu.
“, có tra được nữ chính đi đâu không?”
【 Không thể tra. 】
“Đạo cụ thì sao?”
【 Ký chủ, ngài chỉ có tích phân, ngài định làm gì? 】
Trần Nhan Linh im lặng, nàng nhọc nhằn lăn lộn ba thế giới, đến tận giờ lại chỉ có tích phân… Nàng phải góp đủ mới đổi được cơ hội sống lại, tình hình này khiến nàng chợt cảm thấy thật thất bại.
【 Ký chủ đừng nản chí, các thế giới sau còn rất nhiều nhiệm vụ chi nhánh. 】
“Thế giới này có nhiệm vụ chi nhánh không?” Trần Nhan Linh vội hỏi.
【 Có, tạm thời chưa phát động, ký chủ cần gặp phải một sự kiện hoặc là đến một địa điểm nhất định mới có thể phát động. 】
Trần Nhan Linh chợt thông suốt, nhớ tới cái căn cứ không một bóng người ở thành phố S. Trực giác bảo nàng rằng căn cứ đó chắc chắn không bình thường.
Hơn nữa giờ sân vận động đã mất, nếu Hoắc Dư Húc chạy trốn thành công, cô ấy rất có thể sẽ đến căn cứ đó, dù sao hy vọng duy nhất lúc này chính là cái căn cứ hoang vu kia.
Trần Nhan Linh vội vàng thu thập súng ống tìm được ở sân vân động, chạy về tìm Hoắc Dư Tịch. Hai người lập tức chuẩn bị xuất phát, mang theo tất cả đạn dược lương thực tìm được, đi đến căn cứ thành phố S.
Tìm xe không khó, khó là làm sao tránh thoát đám người đánh bom họ.
Bọn họ hoàn toàn không dự liệu được sẽ có người tấn công họ. Trải qua một quãng thời gian an nhàn, mọi người chưa từng tính đến chuyện che giấu dấu vết sinh hoạt, thật sự cho rằng thế giới hoà bình. Ai ngờ hổ sói nhòm ngó trong bóng tối đã lâu, vừa xuất hiện lập tức cho một đòn trí mạng.
Lần trước chạy tới bọn họ đều cố ý đi đường nông thôn để tránh bầy zombie. Nông thôn ít người, cũng ít tang thi, đường đi lại vằn vèo nhiều lối, thậm chí có thể lái xe khỏi đường chính.
Nhưng giờ nếu tiếp tục đi đường nông thôn, đám người kia chắc chắn có thể nhìn thấy các cô từ không trung. Trên đường nông thôn cũng không có chỗ trốn bom nổ, đi đường đó không khác nào trở thành mục tiêu sống.
Vì vậy, Trần Nhan Linh quyết định đi đường thành thị, dù bị zombie vây quanh cũng không thể để cho bọn kia phát hiện.
Giữa đối mặt con người hoặc là zombie, Trần Nhan Linh lựa chọn zombie. Hoắc Dư Tịch không dị nghị, cô cảm thấy đám zombie dễ đối phó hơn người sống nhiều.
Hai người lái xe chạy xuyên thành phố, zombie trên đường thật đông, nhiều lúc Trần Nhan Linh suýt bị ép dừng xe, mỗi lần đều nhờ mãnh liệt xoay vô lăn, vừa kịp cua một cái ngoặt lớn chạy khỏi đàn zombie.
Theo lời Tiêu Hoà Nhàn, các cô rất nhanh tìm được căn cứ ven biển ở thành phố S.
Từ ngoài nhìn vào thật vô cùng quỷ dị, một toà kiến trúc quái lạ sừng sững nằm ngay đó, mang theo tử khí nồng đậm.
Lại xe đi dọc theo căn cứ, Trần Nhan Linh rốt cuộc tìm được lối vào, nhưng cửa lớn lại bị lấp kín.
Cánh cửa ban đầu đã hỏng nặng, thay vào đó là một bức chắn ghép lại từ nhiều tấm gỗ che lại đường vào.
Trần Nhan Linh đậu xe trước một cửa hàng gần đó, ôm Hoắc Dư Tịch xuống, giúp cô ngồi lên xe lăn.
Thương trên chân Hoắc Dư Tịch tốt hơn hôm qua một chút, vẫn đau thấu xương, nhưng lúc có người ôm cô lại thấy không đau đến nỗi vậy.
Để Hoắc Dư Tịch chờ cách đó mấy mét, Trần Nhan Linh mới gõ cửa.
Chờ Trần Nhan Linh dùng chuôi kiếm gõ hai lần, một giọng nam mới truyền ra.
“Ai ở ngoài?”
Âm thanh này rất xa lạ, Trần Nhan Linh chắc chắn mình chưa từng nghe qua, thoáng nhìn Hoắc Dư Tịch, cô cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Trần Nhan Linh vốn tưởng rằng cánh cửa này mới được người sửa chửa, hẳn là mấy người Hoắc Dư Húc chạy đến đây, giờ xem ra không phải.
“Chào anh, tôi và đứa bạn đến nương nhờ căn cứ, có thể để tụi tôi đi vào không? Bạn tôi đang bị thương.”
Giọng bên trong lập tức cảnh giác: “Bị thương? Bị thương gì?”
Trần Nhan Linh vội đáp: “Không phải bị zombie cắn, lúc tụi tôi lái xe trốn zombie chạy xuống vách núi, cô ấy té trầy đầu gối.”
Trần Nhan Linh nói dối vô cùng thành thạo, người bên trong mở hé cửa, để một cái khe nhìn ra ngoài
Bên trong là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, vừa nhìn thấy mặt Trần Nhan Linh liền vui vẻ, nhưng lúc thấy Hoắc Dư Tịch ánh mắt lại như gặp phải ma.
Râu xồm vẻ mặt khiếp sợ, run ngón tay chỉ vào Hoắc Dư Tịch lắp bắp nói: “Cô… cô làm sao ở ngoài? Ra ngoài lúc nào?”
Hoắc Dư Tịch trước giờ đều ở cùng Trần Nhan Linh, thấy sắc mặt râu xồm liền đoán được gã từng gặp Hoắc Dư Húc, nên mới nhầm lẫn hai cô.
Trần Nhan Linh trong lòng vui vẻ, vội giả vờ giật mình: “Cô ấy trước giờ luôn chạy trốn ngoài này với tôi, anh không nhận nhầm người chứ?”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Dư Tịch, rôm xồm do do dự dự, cuối cùng vẫn cho hai người vào.
Trần Nhan Linh nhìn sơ liền chứng thực lời Tiêu Hoà Nhàn, căn cứ này đã hình thành mô hình tránh nạn, người thiết kế nó hẳn là vô cùng ưu tú.
Trong căn cứ có rất nhiều người, hai cô vừa tiến vào liền nhận được thật nhiều ánh mắt kinh hoảng nhìn chằm chằm Hoắc Dư Tịch.
Trần Nhan Linh liếc sơ mấy lần, nhân số nơi đây khoảng trăm người, so với căn cứ của các cô, nơi đây quả thật quy mô hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy đội sinh tồn có nhân số khổng lồ như vậy.
Nhưng trong đầu các cô cũng tràn đầy nghi hoặc, y theo lời hai người Tiêu Hoà Nhan, căn cứ này đã sớm người đi nhà trống, vậy mấy người này là từ đâu ra?
Các cô chỉ nghĩ ra hai khả năng, một là mấy người này dọn đến căn cứ sau khi bọn Tiêu Hoà Nhan rời đi, rồi trùng kiến nơi này; hai là Tiêu Hoà Nhàn và mặt chuộc nói dối. Nếu là khả năng thứ hai, vì sao bọn họ lại nói dối? Các cô nghĩ mãi không thông.
Râu xồm cho các cô vào xong, liền có người khác tới đón các cô đến một gian phòng rất nhỏ, cửa chỉ cao hơn các cô chút xíu, nếu như có người cao đi vào, e là phải khom lưng mới vừa.
Trần Nhan Linh còn chưa thăm dò rõ tình huống, đương nhiên không thể dễ dàng tiền vào, tay đã đặt hờ lên súng giấu bên hông. Các cô còn chưa rõ nội tình trong căn cứ này, nên giấu hết phần lớn súng ống ngoài căn cứ. Mỗi người chỉ mang hai khẩu súng lục bảo mệnh, một khẩu vắt bên hông, một khẩu quấn trên đùi.
Mấy người này xem ra không chuyên nghiệp là bao, hoàn toàn không lục soát các cô.
Hẳn là cảm nhận được địch ý từ Trần Nhan Linh, người kia lập tức giải thích: “Đây là phòng cách ly, nếu như các cô đợi trong này sáu tiếng mà không bị biến đổi, vậy chắc chắn không bị nhiễm virus, có thể ra ngoài.”
Trần Nhan Linh làm bộ tin, đẩy tay Hoắc Dư Tịch, lơ đãng vỗ vai Hoắc Dư Tịch hai lần.
Hoắc Dư Tịch lấy súng lục từ hông, che kín dưới áo khoác, chỉ cần người kia có gì khác thường, Hoắc Dư Tịch có thể lập tức xoay người nổ súng. Trước mặt cô là căn phòng nhỏ kia, nếu bên trong có nguy hiểm, cô cũng có thể cấp tốc phản ứng.
Không ngờ lúc các cô tiến vào, phòngKhông ngờ lúc các cô tiến vào, phòng rộng lớn hơn trong tưởng tượng nhiều, có tận mười mấy người ngồi bên trong, không có người quen. Đám người này đều xanh xao vàng vọt, trên người đều bị thương, có vài vết thương đã thối rữa, cũng có vết thương còn mới, mới đến mức còn đang nhỏ máu.
Ánh mắt đám người này nhìn các cô có xem thường, cũng có gian manh hèn hạ. Trần Nhan Linh cười hì hì rút Vô Kiên ra, chỉ vào ba tên vẻ mặt đê hèn: “Muốn chết nhanh hả? Để tôi thành toàn cho mấy người, dám nhìn nữa thì đừng trách tôi khoét mắt ra đấy.”
Nàng đe doạ xong, đám người kia còn không tin, cười nhạo nói: “Cầm kiếm đồ chơi đi hù ai đó? Em gái còn không phải bị giam vào đây sao, không bằng chơi với mấy anh cho sướng.”
Trần Nhan Linh bân tâm phải chăm sóc Hoắc Dư Tịch, thu lại nụ cười, không thèm để ý bọn kia, đẩy Hoắc Dư Tịch tìm chỗ vắng vẻ ngồi.
Không ngờ, Trần Nhan Linh thật vất vả không muốn gây rắc rối, rắc rối lại chủ động đi trêu chọc nàng.
Ba tên đàn ông kia thấy Trần Nhan Linh chỉ lạnh lùng liếc bọn hắn, liền thấy Trần Nhan Linh chỉ là con cọp giấy, hưng phấn xoa xoa tay, cũng không thèm quan tâm vết thương trên tay mình. Đám bọn hắn thật ra là bị zombie cắn trúng, mặc cho bọn hắn bịa chuyện thế nào, người trong căn cứ vẫn mang bọn hắn đến phòng cách ly. Không biết mình có thể thấy mặt trời ngày mai không, chẳng thà trước khi chết chơi thoải mái một trận.
Lúc đầu ba tên bị Trần Nhan Linh đá văng ra, người trong toàn phòng cách lý đều lui ra, sợ hãi nhìn Trần Nhan Linh.
Qua hơn một thế giới, Trần Nhan Linh suýt đã quên cảm giác được người kính nể này, vừa quen thuộc vừa thư thả, thật tự tại hệt như rồng vào biển rộng vậy.
Hoắc Dư Tịch nhàn nhã ngồi trên xe lăn, trên gương mặt mỹ lệ mang vẻ lo lắng: “Lại đây nghỉ ngơi chút đi.”
Giọng Hoắc Dư Tịch kéo ý thức Trần Nhan Linh từ thế giới đầu tiên về hiện tại, nàng theo bản năng nhìn Vô Kiên trong tay mình, không khỏi hoảng hốt một hồi.
Trần Nhan Linh không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Dư Tịch. Ba tên kia đáng chết, nhưng nàng không cách nào phủ nhận rằng cảm giác kích thích lúc giết bọn họ thật chân thực, quá chân thực.
Chân thực đến mức nàng sắp quên mất vì sao lại giết họ.
Nàng chỉ muốn giơ lên thanh kiếm này, sau đó chém đầu người.
Hoắc Dư Tịch nhìn Vô Kiên trong tay nàng, lạnh giọng nói: “Tớ rất thích thanh kiếm này, có thể đưa tớ không.”
Lời cô không chút ý hỏi xin, bình bình qua quýt như hỏi mượn cục tẩy cây bút vậy.
Trần Nhan Linh bất đắc dĩ cười, nàng cũng phát hiện điểm bất thường, bèn đưa Vô Kiên cho Hoắc Dư Tịch.
Chẳng qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy một người dùng giọng điệu cứng rắn như vậy hỏi muốn đồ đạc của người yêu mình, rất giống đang nói: Tớ rất ghét thanh kiếm này, ném đi được không.
-----
Dany: Mấy câu hỏi không có dấu "?" là mình để theo bản gốc đó, tại vị chị Tịch có hỏi đâu, chị chỉ ra lệnh thôi =))