Thông báo: Cảm ơn các bạn đã góp ý, những đề nghị đều có chỗ hay riêng. Mình quyết định sẽ theo ý kiến số đông bên cmt (hiện tại), sử dụng "cậu - tớ" thay cho "bồ - mình". Mình đã sửa lại các chương cũ rồi, nếu sót mong các bạn nhắc. Trường hợp "cậu - tôi" dành riêng cho Hoắc Dư Tịch, có thể cho các nhân vật khác trong tình huống đặc biệt.
Kết quả không đợi Hoắc Dư Tịch đi bước thứ hai, phía sau đã truyền đến tiếng kêu.
“Ấy ấy, chờ tớ với, tớ đi cùng các cậu.”
Trần Nhan Linh chạy tới bên Hoắc Dư Tịch, sóng vai đi cùng cô.
“Không phải cậu chung đội với Tiểu Minh sao?” Phan Bác Viễn kinh ngạc hỏi.
Trần Nhan Linh nhún vai: “Tớ không muốn làm bóng đèn.”
Phan Bác Viễn cười: “Cậu biết rồi?”
“Biết gì?”
“Tiểu Minh vẫn luôn yêu thầm Hoắc Dư Húc nha, cậu không biết sao? Còn tự giác như vậy.”
Trình Dương Minh yêu thầm Hoắc Dư Húc, vậy Hoắc Dư Húc chắc chắn là nữ chính. Trần Nhan Linh có điều suy ngẫm, tiếp tục đi tới.
Hoắc Dư Tịch khẽ kéo tay áo nàng.
“Mất tập trung như vậy, không bằng cậu quay lại tìm cổ đi.”
Trần Nhan Linh ngừng bước, lắc đầu cười nói: "Không cần.”
“Vì sao?” Hoắc Dư Tịch xoay đầu sang bên, không nhìn nàng.
“Cậu đoán xem?” Trần Nhan Linh cười hì hì nói.
Hoắc Dư Tịch liếc nàng một cái, không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Phan Bác Viễn lượm một cái xà beng trên đường, ba người đến khu thực phẩm ở lầu một.
Hai đội người theo sau vừa mới tới, cũng chọn phân tán hành động.
Những người không có ba lô thì dùng xe đẩy, tận lực lấy nhiều đồ ăn.
Mấy người Trần Nhan Linh cũng vậy. Tuy Trần Nhan Linh có một ba lô lớn, nhưng đồ ăn bên trong cũng không nhiều lắm, bọn họ chỉ có thể dùng xe đẩy.
Siêu thị vô cùng loạn, hàng hóa trên kệ rơi đầy dưới đất, rất nhiều đồ đã bị cướp bóc không còn, xem ra bọn họ không phải nhóm người đầu tiên đến nơi đây.
May mà siêu thị chưa bị người ta dọn trống, bọn họ vẫn tìm được khá nhiều đồ ăn.
Trần Nhan Linh có vũ khí, nàng liền phụ trách canh gác, Hoắc Dư Tịch và Phan Bác Viễn phụ trách lục soát đồ vật.
Trần Nhan Linh nhìn khắp xung quanh, rất nhiều người lục tục tới siêu thị, phần lớn lạ mặt, có học sinh, cũng có cư dân chung quanh.
Một vài người mặt mũi áo quần dính máu tươi, sắc mặt xám xịt.
Trần Nhan Linh cảnh giác nhìn họ, trong đám người này không biết có ai bị zombie cào hay cắn gì không?
Nàng cầm chặt Vô Kiên, cẩn thận quan sát đám người.
Bọn họ không tụ tập bên nhau, mà đi rải rác với đồng bạn của mình.
Phan Bác Viễn lặng lẽ chạy tới nói: "Chúng ta đừng tìm ở đây, toàn đồ vô dụng thôi, tớ biết chỗ có đồ tốt.”
Trần Nhan Linh cũng không muốn tiếp tục ở đây, mấy người trông như sắp dị biến kia thật khủng bố.
Nàng quay đầu nói với Hoắc Dư Tịch: “Đừng tìm nữa, Bác Viễn biết chỗ tốt hơn, chúng ta theo cậu ấy đi.”
Hoắc Dư Tịch gật gật đầu, đặt hai thùng mì gói vào xe đẩy, đuổi theo Trần Nhan Linh.
Nhóm ba người rất bắt mắt, rốt cuộc xe bọn họ để khá nhiều đồ.
Ánh mắt những người xung quanh hoặc kinh ngạc hoặc hoài nghi, nhưng không mấy ai có thiện ý.
Trần Nhan Linh cũng không sợ những người này, nàng cầm Vô Kiên đi bọc hậu, thật nhiều người không dám tới gần.
Phan Bác Viễn mang hai người Trần Hoắc vòng qua một dãy lại thêm một dãy kệ, đến một kho hàng sau khu thực phẩm tươi sống.
Cửa bị khóa, Trần Nhan Linh cầm Vô Kiên vẽ một đường, vung chân cho một đá, cửa liền mở.
Phan Bác Viễn há hốc miệng thành hình chữ O, “Ngầu quá trời! Bạn Trần, hình tượng anh dũng trâu bò này có thể lên chiến trường được rồi đó.”
Trần Nhan Linh trừng cậu một cái, nàng vốn từng lên chiến trường đấy nhá.
Nhưng sau khi nhược hóa ký ức, nàng đúng là rất khó cảm nhận được khoái cảm giết người ở thế giới kia. Cảm giác đó thật đáng sợ, nếu không phải có Cố Vân Hi bầu bạn, có khi nàng sẽ trở thành sát nhân cuồng giống nguyên chủ cũng nên.
Tuy tâm thần từng trải qua gột rửa ở thế giới trước, nhưng khi phải tiếp tục đối mặt máu tanh, Trần Nhan Linh cảm thấy hơi sợ. Không phải sợ cảnh máu tanh, mà sợ mình yêu thích những cảnh máu tanh kia.
Cố quên đi vấn đề này, nàng nhìn Vô Kiên trong tay. Thanh kiếm này thật quá kỳ quái, rõ ràng không gì phá nổi, sao chỉ bán giá tích phân? Nếu dính máu nàng thì thế nào?
“Cầm này.” Hoắc Dư Tịch ôm một thùng mì, đứng trước mặt Trần Nhan Linh nói.
Trần Nhan Linh sửng sốt, lập tức tiếp nhận.
Lúc xoay người để đồ vào xe, nàng nghe thấy giọng Hoắc Dư Tịch lạnh nhạt nói: “Không có việc gì làm thi tìm việc mà làm đi.”
Trần Nhan Linh lắc đầu cười, Hoắc Dư Tịch này thật là mạnh miệng, vừa rồi cô ấy muốn giúp mình bớt suy nghĩ miên man sao?
Đồ trong hà kho rất nhiều, ba người dọn không xong. Lỡ như chỗ này bị người khác phát hiện, bọn họ liền mất hết, vì vậy cả nhóm thương nghị để Phan Bác Viễn canh giữ nhà kho, chặn cửa từ bên trong, Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch thì đi tìm hai người Trình Dương Minh đến giúp chuyển đồ.
Hai người Trần Nhan Linh đẩy xe hàng đến chỗ đậu xe, nhóm Trình Dương Minh vừa lúc đang chất đồ lên xe.
Thấy các cô, Hoắc Dư Húc kinh hô: “Woa, mấy cậu đi đâu lấy nhiều đồ ăn như vậy?”
Trình Dương Minh cũng thật nghi hoặc: “Tớ và Dư Húc cố thế nào cũng không đoạt lại mấy người điên kia. Một đám toàn hung thần ác sát, chỉ vì đoạt mấy hộp bánh quy.”
Trần Nhan Linh báo chuyện Phan Bác Viễn tìm được nhà kho cho Trình Dương Minh, cậu nhíu mày: “Cậu ấy nói nhà kho ở đâu?”
Trần Nhan Linh nói vị trí , Trình Dương Minh lập tức rút ra một con dao xẻ dưa hấu lớn từ xe đẩy.
“Không tốt, vừa rồi tụi tớ đoạt đồ chạy thấy có mấy người đi đến chỗ cậu nói, lỡ gặp được Bác Viễn thì nguy to.”
Trần Nhan Linh vừa nghe, cũng thấy không tốt, bốn người lại vội vàng đuổi tới kho.
Chờ bọn họ đến nơi, trước kho đã có một đám người điên cuồng đẩy xe tông cửa.
Trình Dương Minh bảo ba cô gái tìm chỗ trốn đi, Trần Nhan Linh đẩy tay cậu ra: “Trốn cái rắm ấy, một mình cậu mà đánh thắng được thì bò liền biết bay.”
Trình Dương Minh sửng sốt một lát, thấy chị em Hoắc gia không biết từ lúc nào đã tìm được vũ khí, một người cầm dao, một người cầm gậy.
Hoắc Dư Húc cười thật ngọt ngào: “Đúng vậy, bạn Trần nói rất đúng, Tiểu Minh đánh một mình chính là tặng đầu người.”
Hoắc Dư Tịch không nói lời nào, nhưng ánh mắt thật khinh thường mà nhìn Trình Dương Minh.
Trình Dương Minh lắc đầu cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa.
Tổng cộng tám người thanh niên đang điên cuồng tông cửa, đều thân thể cường tráng, cơ bắp rõ ràng. Trình Dương Minh quen biết một người trong số đó, người nọ là nam sinh ngành Thể dục cùng trường, lớn hơn một năm.
Nam sinh kia phát hiện đằng sau có mấy người cầm vũ khí tới gần, lập tức cảnh giác.
Người cầm đầu nọ vóc dáng rất cao, mặc ăn ba lỗ và quần đùi, làm như sợ người khác không nhìn thấy lông nách gã vậy. Gã giơ tay chỉ Trình Dương Minh: “Tụi bây mẹ nó là ai? Cút ra xa một chút, nơi này chúng ta tìm được!”
Trần Nhan Linh cười, trào phúng nói: “Anh tìm được thì là của anh? Anh kêu nó thử một tiếng xem nó có trả lời hay không? Tôi thì thật ra trả lời được nha."
Vóc dáng Trình Dương Minh cũng cao, tuy nhìn qua không tráng bằng mấy tên này, nhưng hào quang nam chính cũng không phải ăn chay.
“Chỗ này là bạn tôi tìm được, chúng tôi dọn sắp xong rồi. Nếu các người muốn phân một chút, vậy chúng tôi sẵn lòng, bằng không mau tránh đường.”
Một tên thanh niên trong nhóm “phụt” một tiếng phun đàm lên kệ hàng bên cạnh: “Nói con mẹ mày, hôm nay tất cả đồ nơi này đều là của chúng ta!”
Đám thanh niên đều cầm vũ khí, có côn sắt, ống thép, thậm chí dao lớn dao nhỏ.
Trình Dương Minh nhíu mày, nếu chỉ ba bốn người thì cậu còn ngạnh kháng được, tận tám người thật sự khó đánh.
Lúc cậu còn đang suy nghĩ nên đánh thế nào, tên đầu lĩnh đã hùng hổ vọt lên, vung côn vào nhóm ba người.
Cậu theo bản năng che trước Hoắc Dư Húc, giơ tay cầm đao chắn côn.
Dao côn chạm nhau, tay cậu lập tức thấy đau đớn tê dại, chấn động mạnh đến mức suýt nữa cậu đã để rớt dao.
Nhấc chân cho một đá vào bụng người nọ, đạp gã ta ngã xuống đất, Trình Dương Minh chịu đựng tay đau, vọt lên vung dao bổ về phía đầu lĩnh.
Người xung quanh thấy tình thế không ổn, nắm vũ khí xông lên.
Người nhanh nhất cầm ống thép muốn đập đầu Trình Dương Minh, nhưng nửa đường sắc mặt gã ta bỗng nhăn nhó dữ tợn, gã đau đớn thét lên.
Vô Kiên đâm xuyên qua lưng gã, mũi kiếm lỗ ra giữa lồng ngực. Trần Nhan Linh đứng sau, giương đạp người nọ, mượn lực rút Vô Kiên ra, không thèm nhìn người giãy giụa dưới đất, vẫy kiếm giũ bớt máu, tầm mắt đảo qua mỗi một người muốn xông tới.
“Ôi chao, thật ngại, kiếm này quá sắc bén, tôi cầm không chắc, lỡ tổn thương bạn mấy người, anh ta không sao chứ?”
Trần Nhan Linh tươi cười ôn hòa, dung mạo thanh tú đáng yêu, hai lúm đồng tiền hiện lên thật đẹp, đáng tiếc người ở đây không một ai cảm thấy nàng ôn hòa. Đương nhiên, có một ngoại lệ.
Bạn bọn họ nằm dưới đất thống khổ giãy giụa, mà bọn họ ngay cả tới gần xem xét cũng không dám.
Bọn họ am hiểu đánh nhau, ngày thường cũng thường xuyên ỷ vào thể trạng của mình đi gây chuyện thị phi, nhưng giết người, bọn họ thật sự không biết.
Đừng nói đám người kia, ngay cả Trình Dương Minh cũng trừng lớn mắt, thật phức tạp nhìn Trần Nhan Linh, thậm chí trong mắt có chút sợ hãi.
Hoắc Dư Tịch nhặt lên ống thép của người nọ, cầm trong tay ước lượng, hừ cười nói: “Làm ra vẻ.”
Trần Nhan Linh bó tay nhìn cô một cái, có cần gắt như vậy không?
Dần dần đám người mới phục hồi tinh thần.
“Má ới, đây là giết người!”
“Báo cảnh sát hả?”
“Báo mẹ gì, zombie giết người cũng không ai quản! Con nhỏ này mẹ nó quá biến thái!”
Đầu lĩnh bị Trình Dương Minh gạt ngã dưới đất, nhân lúc Trình Dương Minh nhìn Trần Nhan Linh, sợ tới mức bò dậy chạy.
Hoắc Dư Húc có điều suy nghĩ mà nhìn Hoắc Dư Tịch khó được lộ ra nụ cười, Trần Nhan Linh này khi nào có thể làm cho Hoắc Dư Tịch cười được đây?
Có ba bốn tên còn không biết chết sống mà xông lên: “Lên! Đánh đi! Nó con gái, sợ cái gì!”
Trình Dương Minh mau chóng xông lên, Hoắc Dư Tịch cũng vung ống thép, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trần Nhan Linh cười. Đám người này thật không biết tự lượng sức, những vũ khí tầm phào đó vừa đụng tới Vô Kiên của nàng liền lập tức bị chém đứt. Nàng chiếu theo đường võ trong trí nhớ, chỉ vài chiêu liền khiến mấy người kia đổ máu.
Trình Dương Minh cũng rất giỏi đánh nhau, tuy không cẩn thận bị đấm vài cú, nhưng tốt xấu có Trần Nhan Linh giúp đỡ. Trần Nhan Linh cầm Vô Kiên giải quyết xong mấy tên cặn bã, nhìn những người không dám động còn lại, cười tủm tỉm nói: “Còn ai muốn thử không?”
Mấy người kia sợ tới mức tay phát run, người bị Trần Nhan Linh đâm bị thương ngã xuống đất đều máu tươi chảy ròng, ánh mắt đám nam sinh nhìn Trần Nhan Linh đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều là học sinh bình thường, vì sao Trần Nhan Linh có thể xuống tay giết người? Hơn nữa, thái độ còn thật bình tĩnh, hệt như giết người đối với nàng bình thường như ăn cơm uống nước vậy.
-----
Dany: Bà Linh ngừng trẩu tre đi bà ôi =)))