Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

chương 105: sơn động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Nhan Linh chậm rãi đi vào sơn động, nhũ đá trong sơn động nhìn thật bình phàm, nhưng Trần Nhan Linh vẫn cẩn thận quan sát. Nàng dùng kiếm gọt đi lớp vỏ đá, linh thạch bên trong mới chậm rãi lộ ra. Những linh thạch này đều là thượng phẩm, một khối nhỏ cũng đủ thoả mãn nhu cầu linh khí nguyên một tháng của tu sĩ Nguyên Anh. Khó trách Chử gia giàu như vậy, bí cảnh Hắc Hồ quả thật là cái mỏ vàng.

Nhưng thứ làm Trần Nhan Linh thấy hứng thú nhất lại là lớp bọc màu đen bao lấy linh thạch. Những nham thạch tầng ngoài này vậy mà có thể hoàn toàn che dấu linh khí từ linh thạch, nếu không phải Trần Nhan Linh tu vi cao, cảm nhận được linh khí sau lớp nham thạch đen, thì quả thật không tài nào phát hiện.

Trần Nhan Linh từng nghe trưởng lão dược tu ở Vô Uyên giảng về loại nham thạch này. Có loại linh đan dùng để che giấu tu vi tên là Tố Vân đan, nó được luyện chế từ một loại bột phấn đen rất hiếm thấy, không chừng bột phấn đó chính là nghiền ra từ nham thạch này.

Tố Vân đan cực kỳ trân quý, một viên Tố Vân đan đem tới hội bán đấu giá có thể đẩy giá lên tới trăm khối linh thạch thượng phẩm. Chử gia có tài nguyên tốt như vậy, sao lại lãng phí?

Có ba loại người có thể che giấu tu vi của mình, một là đại năng từ Luyện Hư hậu kỳ trở lên, hai là có bản lĩnh của riêng mình, lợi dụng bí pháp che giấu tu vi, ba chính là dùng Tố Vân đan.

Trần Nhan Linh cảm nhận được người phá kết giới nàng lần trước là một tu sĩ Luyện Hư, nhưng chính xác là trình độ gì thì khó nói.

Nàng là tu sĩ Hợp Thể kỳ, người nọ dù dùng Tố Vân đan cũng không thể giấu diếm tu vi trước mặt nàng.

Nhưng Tu Tiên giới bấy giờ, có mấy người là Hợp Thể kỳ đây?

Hẳn tên tu sĩ kia trong mắt người khác là một tu sĩ Hóa Thần, dù là tu sĩ cùng cảnh giới Luyện Hư như Văn Phù cũng chưa chắc nhìn ra được tu vi hắn.

Chử Phong vậy mà có thể khiến một tu sĩ Luyện Hư làm việc cho hắn. Hắn như vậy không khác gì thu phục một tu sĩ tu vi cao đủ để khai tông lập phái đi làm bảo tiêu cho hắn, không biết hắn lấy cái gì thuyết phục người nọ.

Linh thạch trong sơn động không lấy thì uổng, nhẫn Càn Khôn của Trần Nhan Linh cũng rộng rãi, đủ chỗ chứa chút linh thạch. Trên đường, nàng vừa bỏ linh thạch vào nhẫn vừa hấp thu linh lực trong mấy viên linh thạch xung quanh.

Trần Nhan Linh càng đi sâu vào sơn động càng cảm thấy âm hàn, nàng dần dần nghe thấy tiếng nước nhỏ tong tóc, khác với tiếng nước nhỏ giọt tí tách trên mặt đất, mà càng giống tiếng nhỏ giọt trên mặt nước.

Trần Nhan Linh là Hợp Thể kỳ, giác quan vô cùng nhanh nhạy, một chút động tĩnh rất nhỏ cũng bị ngũ quan của nàng phóng đại mấy lần.

Đằng trước hẳn có thuỷ vực.

Như dự đoán, phía trước quả nhiên là một cái hồ nhỏ, diện tích rộng như một sân bóng, trông thật quen mắt. Trần Nhan Linh nhìn kỹ lại liền nhận ra đây giống như bản thu nhỏ của Hắc Hồ. Tình huống này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, hồ này chắc chắn không đơn giản.

Trần Nhan Linh cũng không sợ nguy hiểm, lấy ra Tị Thủy châu, quan sát xung quanh một phen rồi nhảy vào hồ.

Dưới hồ đen như mực, nhưng không tới mức sâu không thấy đáy, Trần Nhan Linh lặn xuống không bao lâu liền chạm tới đất bằng.

Linh thức giúp nàng nhận thấy cách đây không xa có một lốc xoáy giống hệt cửa vào bí cảnh trong Hắc Hồ.

Nàng tiến vào lốc xoáy, bỗng xuất hiện trong một sơn động khác.

Sơn động này giống y như đúc sơn động đầu tiên nàng tiến vào, chỉ là linh thạch chưa bị lấy đi.

Nàng lại đoạt linh thạch một phen, tiếp tục dọc theo sơn động đi sâu vào trong.

Quả nhiên, nàng lại tới cái Hắc Hồ thu nhỏ kia, sau đó lại tiến hồ, tìm được lốc xoáy, lần nữa xuất hiện trong sơn động.

Lặp lại như thế vài lần, lúc Trần Nhan Linh tiếp tục đi vào sơn động, lại nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Thiếu chủ, ngài tội tình gì phải làm thế? Ngài và Thịnh Vũ Ca là chính tà không đội trời chung, nếu ngài tìm thấy nàng, chỉ sợ sẽ bị nàng liên hợp với bọn Vô Uyên môn bắt lại.”

“Câm miệng! Ta vốn không muốn làm thiếu chủ gì đó!” Giọng Tống Hạo An vô cùng tức giận, chỉ kém không động tay.

Trần Nhan Linh tránh trong chỗ tối, không sợ bị phát hiện, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người.

“Ma Tôn đang chờ thiếu chủ trở về kế thừa, thiếu chủ sao lại vướng bận nhi nữ tình trường như vậy?”

Trần Nhan Linh chấn kinh, Ma Tôn!

Tiếp theo nàng liền nghe thấy Tống Hạo An cười lạnh nói: “Hừ! Chỉ hắn còn dám làm Ma Tôn? Chỉ có các ngươi đám chó ngoan này mới coi hắn là Ma Tôn. Ma Tôn chân chính không biết chết chỗ nào, nhiều năm như vậy không hiện thế, phỏng chừng đã sớm hồn phi phách tán giống mấy Thượng thần kia. Ma đạo bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.”

Một giọng nam khác khàn khàn vang lên, phát ra tiếng cười khô khốc khó nghe: “Ma đạo hiện giờ như thế nào, thiếu chủ trở về liền biết, cần gì bôn ba bên ngoài truy tìm nữ nhân kia.”

Hai người vừa nói vừa đi xa, Trần Nhan Linh không chút hoang mang mà đi theo, ven đường còn nghe thấy bọn họ nhắc tới Khúc Duyệt.

Tống Hạo An nhiều lần nói hắn phiền chán Khúc Duyệt, bảo nam tử kia triệu hồi Khúc Duyệt đi, nhưng xem thái độ nam tử kia, hắn không có tư cách hạ lệnh cho Khúc Duyệt, tuy nhiên hắn cũng cực kỳ chán ghét Khúc Duyệt.

Thì ra Khúc Duyệt là gian tế ma đạo xếp vào Vô Uyên môn, nhưng Trần Nhan Linh nhớ Vô Uyên môn rất có thể đã cấu kết với ma đạo, có thể nào là đám người Văn Phù cam chịu cho Khúc Duyệt lẻn vào không?

Nếu như vậy, ma khí trong mắt Đại trưởng lão hộ sơn đã có lời giải thích. Ma đạo có rất nhiều bí pháp trợ giúp tu sĩ đề cao tu vi, Vô Uyên môn dần dần suy bại, Văn Phù sợ là bí quá hoá liều.

Trần Nhan Linh chưa kịp nghe thêm tin tức quan trọng gì thì bọn họ đã biến mất trong hồ, xem ra họ cũng phát hiện lốc xoáy dưới đáy hồ.

Trần Nhan Linh lo ngại theo quá sát sẽ bị phát hiện, đợi một lát mới tiến vào lốc xoáy.

Không ngờ lúc nàng lần nữa xuất hiện trong sơn động lại không thấy hai người Tống Hạo An đâu nữa, nàng còn chưa kịp xem diện mạo nam nhân bên người Tống Hạo An.

Giọng của nam nhân đó rõ ràng không phải giọng thật, Trần Nhan Linh âm thầm ảo não.

Tiếp tục hướng về phía trước, lại gặp phải người nàng không muốn gặp nhất.

Giọng Thịnh Vũ Ca và Khúc Duyệt làm Trần Nhan Linh theo bản năng ẩn núp thân mình.

“Sư muội, không bằng chúng ta xuống hồ này thử xem?” Khúc Duyệt đề nghị.

Thịnh Vũ Ca hoài nghi mà nhìn nàng: “Hay là Khúc sư tỷ xuống trước đi?”

Thịnh Vũ Ca tuy không biết Khúc Duyệt là gian tế ma đạo, nhưng người khác đối đãi nàng bằng chân tình hay giả ý nàng vẫn cảm nhận được, nàng đơn thuần chứ không ngốc.

Khúc Duyệt không thèm để ý mà cười, thế nhưng thật sự tiến lên nhảy vào nước.

Qua thật lâu, hồ nước hoàn toàn không chút động tĩnh nào, lâu đến mức ngay cả Trần Nhan Linh cũng bắt đầu đứng không yên, huống chi người thiếu kiên nhẫn như Thịnh Vũ Ca.

“Nè! Khúc Duyệt? Ngươi không sao chứ?”

Thịnh Vũ Ca cẩn thận tới gần bờ hồ, muốn xem tình huống trong hồ.

Nhưng hồ này cực kỳ giống Hắc Hồ, nước đen như mực hoàn toàn không thể thấy được gì.

Đột nhiên, ngay lúc Thịnh Vũ Ca ghé sát vào muốn xem rõ ràng hơn thì một cái đuôi thật lớn từ trong hồ lao ra, dòng nước bị cái đuôi quấy lên bắn tung tóe lên bờ.

Một mùi tanh dày đặc ập vào mặt Thịnh Vũ Ca làm nàng choáng váng lui về sau vài bước, mùi hôi hỗn hợp giữa mùi bùn thối và xác súc vật, khiến Thịnh Vũ Ca kinh tởm vô cùng.

Cái đuôi mang lớp vảy màu đỏ sậm, mỗi khối vảy trông rắn chắc cực kỳ. Thịnh Vũ Ca vội né ra, cái đuôi quét không trúng, đánh vào trên vách động làm thật nhiều đá vụn rơi xuống, tro bụi bắn ra khắp hang động.

Một cái đầu rắn thật lớn từ trong nước thò ra, cả người nó vảy đen xuyến mấy lằn đỏ, trên đầu có cặp sừng như long giác, nhưng miệng không có răng, lỗ mũi bẹp, hình dạng vẫn giống rắn hơn. Đôi mắt nó xanh thẳm thông thấu, gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Vũ Ca, thăm dò mà xè xè thè lưỡi.

Lúc nó thè lưỡi, mùi tanh trong động càng thêm nồng đậm buồn nôn. Đây mà là rắn gì, rõ ràng chính là giao!

Trần Nhan Linh đã bị hệ thống nhắc nhở.

【 Cảnh cáo, nữ chính tao ngộ nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng chạy tới chi viện! 】

Nhưng Trần Nhan Linh không tùy tiện ra tay, Thịnh Vũ Ca hiện giờ là tu sĩ Hợp Thể kỳ, thực lực không thua nàng bao nhiêu.

Phỏng chừng con giao long đen này cũng đánh không lại Thịnh Vũ Ca. Nói nào ngay, quái vật như vậy đều là kỳ ngộ của nữ chính, hoặc là thu làm linh sủng, hoặc là lột da lấy linh đan.

Nghĩ vậy, Trần Nhan Linh quyết định âm thầm quan sát.

Hắc giao đối địch Thịnh Vũ Ca, ban đầu không địch lại, bị Thịnh Vũ Ca đè nặng đánh, nhưng không biết sao về sau nó lại trở nên cực kỳ cuồng táo, đột nhiên không quan tâm mà nhào về phía Thịnh Vũ Ca, hoàn toàn không bận tâm tới lưỡi kiếm Thịnh Vũ Ca đâm vào người nó, thật giống như không cảm thấy đau vậy.

Trần Nhan Linh thấy tình thế không đúng, lập tức rút kiếm xông về phía hắc giao.

Hắc giao thật sự không thể địch lại hai tu sĩ Hợp Thể kỳ, nhưng nó như nổi điên mà tập trung công kích Thịnh Vũ Ca, hoàn toàn mặc kệ Trần Nhan Linh.

Thịnh Vũ Ca thấy Trần Nhan Linh xuất hiện liền ngây người, nam tu này là ai?

Nhưng nàng không kịp suy nghĩ, hắc giao đã điên cuồng mà nhào về phía nàng, Thịnh Vũ Ca tránh không kịp, bị hắc giao cắn trúng eo. Nó gắt gao ngậm nàng xoay đầu quay cuồng giữa không trung, sơn động không ngừng chấn động, hệt như chực sụp xuống.

Trần Nhan Linh vung kiếm đâm xuyên đầu hắc giao, dùng sức kéo kiếm xuống, từ phần đầu chém hắc giao thành hai nửa.

Hắc giao gầm lên một tiếng tựa rồng ngâm, nhưng nghe kỹ lại cảm thấy thật kỳ quái, nó như nhụt chí mà ngã xuống, chìm vào trong hồ, bọt nước theo thân thể nó đập vào mặt nước mà bắn lên.

Hắc giao mở miêng, Thịnh Vũ Ca liền rơi xuống, Trần Nhan Linh vội tiếp lấy nàng.

Hệ thống chậm chạp không nói gì, hắc giao đã chết, nguy hiểm của Thịnh Vũ Ca sao còn chưa giải trừ?

Thịnh Vũ Ca an tĩnh mà nằm ở trong lòng Trần Nhan Linh, cả người mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, vết thương bên hông liên tục chảy máu ra ngoài, nhưng mà máu này lại đen sẫm, vừa nhìn liền biết không bình thường.

“Vũ Ca?” Trần Nhan Linh thử đánh thức Thịnh Vũ Ca, “Mau tỉnh lại!”

“Đừng gọi, nàng trúng độc Hắc Phong, trong vòng nửa canh giờ chắn chắn sẽ chết.” Khúc Duyệt không biết ra khỏi hồ từ khi nào, vui vẻ thoải mái mà đi tới bên người Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh cắn răng nhịn cơn tức, nhưng ma khí trong tay nàng đã vụt ra, tựa như bàn tay đen bóp chặt cổ Khúc Duyệt, nhấc nàng lên không trung.

“Thuốc giải!”

“Đại…… sư tỷ, không ngờ lâu vậy không gặp, tính tình ngươi táo bạo hơn không ít,” Khúc Duyệt mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Ngươi…… đồng ý một điều kiện, khụ khụ…… Ta liền cho ngươi giải dược.”

Khúc Duyệt không hiểu sao lại có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, ngay cả Chử Phong là tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng không nhìn ra chân thân nàng, vì sao Khúc Duyệt nhận ra được?

Trần Nhan Linh sắc mặt lạnh lùng, thu hồi ma khí. Khúc Duyệt ngã dưới đất, đầu gối quỳ xuống, một tay vuốt cổ, một tay chống đất vươn người dậy.

Nàng đắc ý cười: “Chỉ cần ngươi đồng ý về rừng Cô Chu với ta, ta liền cho nàng thuốc giải. Nếu không, ngươi dù có giết ta cũng đừng hòng lấy được thước giải.”

Nữ chính tuyệt đối không thể chết được, nếu nhiệm vụ thất bại thì tất cả những gì Trần Nhan Linh đã làm đều sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Được, ta hứa với ngươi, thuốc giải đâu?”

Trần Nhan Linh cũng không phải người giữ chữ tín gì, chỉ cần lấy được thuốc liền giết Khúc Duyệt.

Khúc Duyệt cười cực kỳ âm trầm: “Ha ha ha, thuốc giải này ấy à… Ta chỉ có một nửa, một nửa kia người khác giữ.”

Trần Nhan Linh híp mắt lại: “Ngươi chơi ta?”

“Ta ăn ngay nói thật đi…” Khúc Duyệt ho khan vài tiếng, giọng trở về dịu dàng như trước: “Độc Hắc Phong dù giờ ta chữa cho nàng, nhưng nếu không liên tục uống thuốc giải, nàng vẫn sẽ chết. Thuốc giải mỗi tháng phải uống một lần, kéo dài nửa năm, trên người ta chỉ có một viên, còn lại đều ở rừng Cô Chu, vậy nên dù ngươi đồng ý hay không đều phải cùng ta về rừng Cô Chu. Hơn nữa, thuốc giải này chỉ mình ta mới biết được, ngươi dù có giết sạch người trong rừng Cô Chu, bọn họ cũng không cách nào cho ngươi thuốc giải.”

-----

Dany: Mình đang đi làm mấy bạn, không có thời gian ed, nhiều khi về nhà mệt quá chỉ muốn ngủ thôi. Sẽ cố, nhưng không hứa hẹn được gì.

Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé ^.^

Truyện Chữ Hay