Trần Nhan Linh ở trọ trong thành, cũng nghe được không ít tin tức. Trong bí cảnh thí luyện lần đó, ngoại trừ nàng chạy trốn, Vô Uyên môn tử thương không ít, Trần Nhan Linh biết đều là bị thần thú giết, nhưng cố tình truyền ra lại là nàng nhập ma xong sát hại.
Trong số người chết có người Trần Nhan Linh quen — Tống Hạo An.
Trần Nhan Linh từng nghi ngờ Tống Hạo An là nam chính, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Ngẫm lại thân phận nam chính là thiếu chủ ma đạo, phỏng chừng Tống Hạo An đã bị người ma đạo mang đi.
Nàng không muốn thật sự nhập ma, đám chính phái mặt ngoài còn muốn duy trì trật tự thế gian tuy rằng không thể nói thật tốt, nhưng cũng tốt hơn ma đạo công khai xấu xa nhiều.
Nếu nàng thật sự nhập ma phỏng chừng không có quả ngon ăn, nhiều năm như vậy vẫn không nghe nói ma tu nào phi thăng, những ma tu tu vi cao thâm kia cũng không biết đi đâu rồi.
Nàng lây dính ma khí, nhưng ảnh hưởng của nó đối với nàng thật kỳ quái. Từ khi có ma khí, cảm xúc nàng dần dần có chút dao động, không hề đạm bạc giống trước đây.
Nếu nói Vô Kiên dính máu sẽ làm nàng mất đi năng lực cảm thụ tình cảm, vậy ma khí này lại giúp nàng lấy lại không ít cảm xúc.
Như vậy, Trần Nhan Linh cũng không vội thoát khỏi ma khí. Hơn nữa có nó, thực lực Trần Nhan Linh đề cao không ít, chuyện tu vi nàng gia tăng thần tốc chỉ có thể quy kết cho ma khí.
Hiện giờ mặc kệ là ở Tu Tiên giới hay là ở phàm tục, nàng đều là nhân vật không ai chọc được, trừ phi gặp phải Chử Giáng hoặc là Thịnh Vũ Ca. Người trước nàng không dám đối đầu, người sau sao? Nàng không nhất định đánh thắng được. Tu vi hai người không phân cao thấp, hơn nữa Thịnh Vũ Ca là nữ chính, tu vi là hàng thật giá thật hấp thu tu vi thần thú mà đạt được, không giống với ma khí chẳng đáng tin cậy của Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh ẩn vào bí cảnh Hắc Hồ của Chử gia, không một ai phát hiện nàng.
Hắc Hồ rất lớn, dù đứng bên bờ cũng không thể nhìn tới cuối. Nói nó là hồ, nhưng thật ra càng giống dòng sông.
Nước trong hồ đậm màu hơn nước bình thường một chút, càng ra xa càng sẫm xuống. Đáy hồ không biết bao sâu, Trần Nhan Linh dùng Tị Thủy châu đi xuống thử một phen, lặn hồi lâu vẫn không nhìn thấy đáy. Khó trách là chỗ có bí cảnh, không phải bình thường.
Vẫn luôn không tới được đáy hồ, Trần Nhan Linh cũng không thèm để ý, chậm rãi bơi lên mặt nước. Lúc bọt khí Tị Thủy châu sinh ra khi tiếp xúc không khí dần trở nên trong suốt, nàng đã đạp lên thân kiếm, phiêu phù giữa không trung. Nàng dùng Ẩn Thân phù nên không ai phát hiện, huống hồ nơi này vô cùng vắng vẻ, hiếm khi có người tới.
Linh thức của tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể phóng đi rất xa, lúc có người tới gần thì Trần Nhan Linh đã ẩn núp vào rừng cây.
Chẳng qua làm nàng không ngờ chính là, người tới một thân hồng y, tóc đen như thác nước.
Chử Giáng đứng bên bờ hồ, bên người còn có linh hồ đi theo.
Linh hồ không biết từ khi nào đuổi tới, thoạt nhìn nó thật để ý Chử Giáng, một tấc cũng không rời, nhìn xung quanh thăm dò hồi lâu, không phát hiện nguy hiểm mới chịu nằm yên.
Sau Chử Giáng còn thêm một người, Trần Nhan Linh liếc mắt một cái liền nhận ra là Vệ Minh Hàm.
Chử Giáng quỳ xuống, thử đưa tay vào trong nước, múc chút nước trong lòng bàn tay. Trên mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng còn có một ít lá cây, nhưng vài mảnh lá khiến cho Chử Giáng chú ý - chúng nó là lá xanh non mới mẻ.
Vệ Minh Hàm lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của Chử Giáng.
“Giáng nhi, tới lúc về rồi, nơi này không có gì đẹp, bá phụ còn đang đợi chúng ta.”
Chử Giáng không chút che giấu vẻ chán ghét trên mặt: “Ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không xứng xưng hô ta như vậy, ngươi là cái thá gì?”
Vệ Minh Hàm mỉm cười, hoàn toàn không bực: “Đừng tùy hứng. Giáng nhi, chúng ta đã đính ước, sớm muộn gì cũng thành hôn, ta kêu ngươi như vậy có gì không ổn?”
Chử Giáng không những không giận mà còn cười: “Ta hỏi ngươi đấy, ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi là thê tử chưa xuất giá của ta, ngươi nói xem ta là cái gì?”
Tiếng cười của Chử Giáng thanh linh thoải mái: “Ngươi đúng là nghe lời Chử Phong, ngươi là chó của hắn à? Hắn bảo ngươi cưới ta ngươi liền cưới.”
Chẳng qua vừa dứt lời, sắc mặt nàng liền biến đổi, nàng vô cùng âm trầm nói: “Ngươi thích liếm hắn, nhưng ta không thích. Nếu ngươi còn dám kêu ta như vậy, ta đây chỉ có thể giúp ngươi cắt cái lưỡi mà ngươi không quý trọng xuống.”
Nàng nói xong, Vệ Minh Hàm vẫn dịu dàng cười. Sắc mặt Chử Giáng âm trầm, sắc mặt Trần Nhan Linh càng là xanh lên, làm trò trước mặt nàng kêu người yêu nàng bằng xưng hô buồn nôn như vậy? Thật sự coi nàng là người chết?
“Ngươi ta tu vi ngang nhau, muốn cắt rớt lưỡi ta thật không phải chuyện dễ.”
Đúng thật hai người họ tu vi ngang nhau, cũng chưa từng đối đầu, không biết nếu đánh lên ai sẽ chiếm ưu thế, nhưng linh hồ chắc chắn sẽ giúp Chử Giáng. Linh hồ đã đến gần Chử Giáng, đứng giữa Chử Giáng và Vệ Minh Hàm, nhe răng trợn mắt với Vệ Minh Hàm, chỉ chờ Chử Giáng nói một câu, nó có thể bắn cho Vệ Minh Hàm thành cái sàng.
Chử Giáng đã thật không nhịn nổi, Vệ Minh Hàm này vừa ghê tởm vừa phiền toái, nàng mấy lần muốn ném rớt hắn cũng không thành công, hơn nữa có Chử Phong giao đãi, nàng cũng không thể làm gì hắn.
Tầm mắt nàng không kiên nhẫn đảo qua rừng cây nhỏ bên cạnh, trên mặt đất ngoài bìa rừng có vài mảnh lá cây xanh non. Chử Giáng ngay cả vẻ mặt cũng lười làm cho Vệ Minh Hàm, xoay người lại, lấy ra một viên Tị Thủy châu định tiến vào Hắc Hồ.
Vệ Minh Hàm định đuổi theo nhưng bị linh hồ bắn ra băng trùy ngăn cản, chỉ trong chớp mắt Chử Giáng đã xuống nước.
Hắn vòng qua linh hồ, cũng cầm Tị Thủy châu vọt vào Hắc Hồ.
Sau khi bọn họ lần lượt vào Hắc Hồ, Trần Nhan Linh mới hiện thân. Nàng đi đến bên bờ, vẻ mặt lạnh lùng. Chử Phong dám bắt người yêu nàng đính hôn với một tên ma tu?
Linh hồ cảm thấy hơi thở của Trần Nhan Linh, ánh mắt sáng lên chạy tới gần, nhưng sau đó nó lại nhận ra uy áp cường đại và khí tràng khiến kẻ khác rùng mình trên người nàng. Tu vi nó hiện giờ thật đúng là không cao bằng Trần Nhan Linh, nó chỉ đành run rẩy nằm rạp xuống.
Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua con linh hồ vẫn luôn che chở Chử Giáng, thu lại uy áp của mình, linh hồ liền tung tăng chạy tới bên nàng.
Nàng cầm Tị Thủy châu, nhấc chân nhảy vào Hắc Hồ.
Ánh nắng rất khó tiến vào Hắc Hồ, ở trong nước chỉ có thể dựa vào ánh sáng mỏng manh Tị Thủy châu phát ra mới có thể thấy rõ một phạm vi ngắn xung quanh mình.
Nhưng Trần Nhan Linh rốt cuộc tu vi cao, nàng dựa vào linh thức cũng có thể cảm nhận được vị trí của hai người trong hồ.
Hắc Hồ rất lớn, Trần Nhan Linh chỉ cảm giác được vị trí đại khái. Hắc Hồ dù sao cũng là nơi ẩn giấu bí cảnh, có lực ảnh hưởng rất lớn tới linh thức nàng. Trong bóng tối nàng mơ hồ cảm thấy thứ gì đằng trước, liền mau chóng bơi qua bên kia.
Lúc nàng tới gần, linh thức liền không cách nào xác định vị trí, nàng chỉ có thể dựa vào Tị Thủy châu mà tìm người.
Trong hồ nước hắc ám ngẫu nhiên thấy được các loài cá bơi qua lội lại, hoặc đáng yêu hoặc xấu xí, hình thù kỳ quái đều có, Trần Nhan Linh xem mà rùng mình.
Đột nhiên, một bóng đen từ phía sau nhào về phía Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh né ra nhưng đã chậm, nàng bị người nọ ôm thật chặt.
Thân thể mềm mại của nữ tử gần sát lưng Trần Nhan Linh, phần ngực mềm áp vào người nàng, làm tim nàng đập thật nhanh. Trần Nhan Linh vội xoay lại ôm người vào lòng.
Chử Giáng chưa kịp thu lại nụ cười đắc ý, vừa định mở miệng chế nhạo Trần Nhan Linh phản ứng chậm thì đã bị sặc nước.
Thì ra Tị Thủy châu một người dùng được, hai người dùng cũng được, nhưng cực kỳ bài ngoại. Nó phải lọc ra dòng nước quanh mình, vậy nên tất cả những gì tới gần nó đều bị đẩy ra. Chử Giáng xông tới khiến hai viên Tị Thủy châu chạm vào nhau, bài xích lẫn nhau, vòng bảo hộ chỉ vài giây liền bị nứt vỡ.
Các nàng lập tức bị nước hồ rót vào bao phủ.
Trần Nhan Linh bất đắc dĩ ôm lấy Chử Giáng, vội vàng bơi về phía mặt hồ.
Nàng kéo Chử Giáng lên bờ, cũng nằm bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Hai người toàn thân ướt dầm dề, tóc tai dính nước.
Trần Nhan Linh cười: “Ngươi dù muốn đánh lén ta, cũng không cần phải tự đẩy mình vào nguy hiểm chứ?”
Lúc này Trần Nhan Linh cũng không ngụy trang, lúc nàng tiến vào Hắc Hồ đã quyết định thẳng thắn gặp mặt Chử Giáng, liền bỏ đi ngụy trang.
Hiền giờ nàng tóc đen trải trên vai, váy dài xanh lam ướt nhẹp dán vào người, phác họa ra dáng vóc mạn diệu. Nụ cười của nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là vẻ dịu dàng, thậm chí có ý cưng chiều.
Bộ váy đỏ Chử Giáng mặt cũng ướt nhẹp dán trên người nàng, dáng người hoàn mỹ không hề giữ lại mà bại lộ trước mặt Trần Nhan Linh, nhưng Chử Giáng lại chẳng hề để ý, nàng chỉ chăm chú nhìn Trần Nhan Linh, ma xui quỷ khiến vươn tay vuốt ve gò má nàng, nhẹ giọng nói: “Thì ra ngươi biết cười.”
Đột nhiên nàng phản ứng lại đây, ý cười càng đằm thắm: “Cũng đúng, ngươi không phải nàng, đương nhiên biết cười.”
Trần Nhan Linh gật đầu, xem như cam chịu lời Chử Giáng: “Ta đương nhiên biết cười, ngươi thích ta liền cười cho ngươi xem.”
“Chỉ cười cho ta xem?” Tay Chử Giáng lưu luyến vuốt má Trần Nhan Linh, nàng vừa cảm thán Trần Nhan Linh làn da mịn màng, vừa nhân cơ hội ăn đậu hủ người ta.
Ăn đậu hủ: Ý nói những hành vi sờ mó lung tung có chủ đích không quá đơn thuần.
Trần Nhan Linh cười gật đầu: “Đương nhiên chỉ cười cho ngươi xem, người khác ta không thèm để ý.”
Chử Giáng bĩu môi: “Chỉ nói ngọt là giỏi. Vừa dối trá vừa nhát gan, theo dõi ta nhiều lần như vậy còn không dám lộ diện.”
Trần Nhan Linh kinh ngạc hỏi: “Ngươi phát hiện ta?”
“Đúng vậy, ngươi che giấu quá dở.” Một trận gió thổi tới, Chử Giáng theo bản năng rùng mình, dựa vào người Trần Nhan Linh: “Ánh mắt ngươi nhìn ta rất khác.”
“Ta dùng ánh mắt gì nhìn ngươi?” Trần Nhan Linh niệm Tịnh Trần chú hong khô hết nước trên người các nàng, sau đó ôm Chử Giáng, để nàng dựa vào vai mình.
“Ánh mắt gì à?” Chử Giáng mỹ mãn mà dựa vào vai Trần Nhan Linh, muốn tìm tư thế thật thoải mái, cả người đều sắp tựa vào lòng Trần Nhan Linh, đầu để ngay cằm Trần Nhan Linh, chóp mũi cọ vào cổ Trần Nhan Linh, mùi hương dễ ngửi hệt như trong tưởng tượng của nàng: “Chính là loại ánh mắt hận không thể đem ta xoa nát vào trong lòng.”
Thấy Chử Giáng không thành thật, Trần Nhan Linh đành bất đắc dĩ mà để mặc nàng làm xằng làm bậy trong lòng ngực mình. Nàng nhân lúc Chử Giáng thả lỏng, muốn tìm hiểu chuyện mình thắc mắc.
“Nói bậy, ta nào có ánh mắt lộ liễu như vậy?” Trần Nhan Linh buồn cười nói, lại tiếp: “Ngươi và tên nam tử vừa rồi là sao thế này? Ta nhớ hắn là Đại đệ tử của Liệt Nhật tông, Liệt Nhật tông và Vô Uyên môn mấy trăm năm nay coi nhau như đối thủ một mất một còn.”
Chử Giáng nằm thật thoải mái trong lòng Trần Nhan Linh, nói chuyện như mèo kêu, lời lẽ triền miên như mèo cào vào tâm Trần Nhan Linh: “Chử Phong lão đông tây kia, muốn một hơi bắt lấy ba thế lực, đẩy ta ngồi lên chức Đại đệ tử thủ tịch Vô Uyên môn, lại liên hôn với Đại đệ tử thủ tịch Liệt Nhật tông. Hắn còn hứa với ta một khi nghiệp lớn của hắn đại thành, ta sẽ là gia chủ Chử gia, chưởng môn Vô Uyên môn, còn là tông chủ phu nhân của Liệt Nhật tông. Hắn điên lên quả thật liền thành thiếu não, dám muốn ta gả cho tên nhãi ranh Vệ Minh Hàm. Đúng là si tâm vọng tưởng.”
Trần Nhan Linh bắt lấy bàn tay Chử Giáng đang lộn xộn trước ngực mình, sửa sang lại y phục, đứng lên nói: “Ta phải đi rồi, Vệ Minh Hàm dưới hồ không tìm thấy ngươi, phỏng chừng sắp lên bờ.”
Chử Giáng ngồi dưới đất, váy đỏ trải ra, đôi chân thon dài giao nhau, làm người ta tò mò bí cảnh bên trong. Nàng híp cặp mắt đào hoa, đuôi mắt vì mới bị ngập nước mà ướt át ửng đỏ, hàng mi cong dài tùy ý chớp liền lộ ra phong tình vô biên. Vài sợi tóc đen mướt dán trên mặt nàng, nốt chu sa giữa mày đỏ tươi như đốm lửa, nhưng điểm chọc tới tâm can nhất chính là đôi con ngươi đen thâm thúy của nàng, có gì đó nóng bỏng từ cặp mắt ấy đang không ngừng nhiễu loạn lòng Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh thấy mình không thể tiếp tục nhìn Chử Giáng, nếu không cả tâm lẫn đầu óc sẽ bị đốt cháy trọi. Hiện giờ nàng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Chử Giáng không thèm để ý vẻ hoảng loạn của Trần Nhan Linh, nàng không cho là đúng mà nói: “Ngươi phải về khách điếm trong thành?”
Trần Nhan Linh gật đầu, xoay người đi, mạnh mẽ đè xuống ngọn lửa trong nội tâm mình.
“Ừm, vậy ngươi đi đi.”
Chử Giáng cũng không giữ lại, nàng vẫn ngồi dưới đất, một tay chống đỡ thân thể, cũng không ngại mệt.
Trần Nhan Linh đi được hai bước, đột nhiên xoay người, tiến tới bên Chử Giáng.
Chử Giáng đắc ý vươn khoé miệng, không thèm che giấu ý cười lan đến tận đôi mắt.
Trần Nhan Linh ôm người vào lòng, ném ra Phệ Hồn, dẫm lên kiếm bay vào trong thành.
Các nàng đi rồi, Vệ Minh Hàm đen mặt ra khỏi hồ nước, hắn âm u nhìn về phía các nàng bay đi, khí đen vờn quanh thân, cả người tử khí trầm trầm.
-----
Dany: Bị dụ rồi =)))))
Dễ quá chị Linh ơi :'l