Được một hôm chủ nhật nghỉ xã hơi, Thi Hàm muốn mời Cẩn Mai đi ăn tại nhà hàng, nơi mà mẹ cô làm đầu bếp chính
Nhà hàng nơi bà Vệ làm là chuyên về các món hải sản, tất cả đều được chế biến đủ kiểu. Là một trong những nhà hàng sang trọng nhất ở nơi đây
Thi Hàm lúc nào cũng chu đáo, cô đi trước Cẩn Mai một bước để kéo ghế cho nàng ngồi. Khi cả hai đã yên vị trên ghế thì lúc này có một chị nhân viên đến, chị mỉm cười thân thiện
"Cho hỏi hai cô muốn dùng món gì ạ?"
Thi Hàm cầm cuốn menu trên tay, cô lật qua từng trang để xem món nào vừa ngon vừa bổ. Nhưng mà trước tiên cô nên hỏi nàng thích ăn món gì, chứ lỡ gọi ra rồi nàng không thích thì toang
"Em muốn ăn món gì?"- Thi Hàm để menu xuống bàn, chăm chú nhìn
Cẩn Mai từ nãy đến giờ chưa đụng tới cuốn menu, nàng nhìn Thi Hàm từ đầu đến cuối. Bây giờ vẫn còn nhìn, nàng chống cằm chớp chớp đôi mắt: "Trong thực đơn có Hàm không?"
Ặc! Hên là Thi Hàm chưa uống nước, chứ nếu thôi là sặc tứ tung rồi. Cô ngại ngùng, miệng cười mỉm, tự nhiên bị hỏi vậy khiến mặt nổi phiếm hồng
Chị nhân viên đứng đó chỉ biết kiềm chế mà cười trong bụng, sao hai người này dễ thương quá vậy!
Cô thẹn thùng che tay một bên miệng, nhắc nhở Cẩn Mai: "Em nghiêm túc chút xíu đi, rớt liêm sỉ rồi kìa"
Cẩn Mai bĩu môi lẩm bẩm trong miệng: "Tại người yêu của em ngon quá chứ bộ"
Môi Thi Hàm giật giật lên, cô muốn đào một cái hố thật sâu để chui xuống đó trốn cho bớt xấu hổ. Có người ngoài ở đây mà Cẩn Mai không chịu buông tha
Cứ dây dưa nhắc nhở Cẩn Mai chỉ thêm tốn thời gian, đặc biệt là cô nhân viên đứng đây nãy giờ cũng khá lâu. Mau mau gọi món để người ta còn đi làm việc
Sau khi gọi xong, đợi cô phục vụ đó rời khỏi mới cảm thấy thoải mái và tự nhiên. Cẩn Mai lại tiếp tục nhìn Thi Hàm say đắm, đúng là u mê người ta không lối thoát
"Vậy thực đơn nào có Hàm ở trong đó vậy? Nãy giờ em vẫn đang thắc mắc nghĩ không ra"
"Thực đơn trên giường"
Món ăn thì nhiều, trên bàn không còn chỗ để nhưng Cẩn Mai lại ăn rất ít. Hầu như món nào nàng cũng chỉ ăn một chút, không được phân nửa món ăn
Như vậy khiến Thi Hàm khó hiểu, cô dừng lại, uống nước rồi mang vẻ mặt đầy thắc mắc hỏi: "Sao em ăn ít vậy? Đồ ăn còn nhiều lắm, tôi ăn không hết đâu. Hay do đồ ăn không hợp khẩu vị với em"
Cẩn Mai bình thản, nhẹ nhún vai một cái rồi nhìn Thi Hàm: "Ăn ít để bụng tối về ăn Hàm ngon hơn nhiều"
"Cái. . .gì!?"- Thi Hàm lấp bấp
"Chẳng phải Hàm nói Hàm có trong thực đơn trên giường sao? Thì trên giường mình chủ yếu là ăn chứ chẳng lẽ để ngủ. Ngủ là chín, ăn là mười!"
.
.
.
.
.
Vài ngày sau đó Cẩn Mai và Thi Hàm trở về thành phố, Cẩn Mai còn phải làm việc của nàng. Vì không muốn Thi Hàm ở một nơi nhỏ hẹp, thiếu tiện nghi nên nàng đem cô về chung cư của nàng lúc trước
Hai người bắt đầu sống chung ở đó, ban đầu ông bà Lục không đành lòng nhưng nghe Cẩn Mai phân tích quá trời nên cũng gật đầu đồng ý.
Và Thi Hàm không còn làm người hầu riêng nữa, cô đi xin việc ở một cửa hàng tiện lợi. Dù sao chỗ đó cũng gần nên không cần tốn công đi xa
Cẩn Mai kêu Thi Hàm làm trợ lý riêng của nàng nhưng cô không chịu, cô thấy nó cứ sao sao, cảm thấy không thích hợp
Đang ngồi xem lại hồ sơ, điện thoại trên bàn reo lên. Mắt dán chặt vào màn hình laptop, tay phải mò cái điện thoại rồi áp lên tai
"Alo, mẹ gọi cho con có chuyện gì không?
"Cẩn Mai, tối nay về nhà sớm một bữa được không con?"
Nghe vậy Cẩn Mai bỏ qua công việc, tay cầm điện thoại: "Có việc gấp không mẹ? Tối nay con định đi ra ngoài ăn với Thi Hàm"
"Ăn cái chi không biết nữa, về đây rồi tha hồ mà ăn. Có dòng họ bên nội ghé chơi, có bà nội nữa đó, con không đến là bà ấy buồn cho xem"
"Thôi được rồi, tối nay con sẽ qua sớm"
Nhắc tới dòng họ bên nội là mắc mệt tới nơi, không phải Cẩn Mai không thích mà là bên đó đô uống rượu như uống nước lã. Cũng lâu lắm rồi không gặp bà nội, nàng thấy rất nhớ
Nói vậy thôi chứ bên nội là khó nhất, cô dì chú bác lúc nào cũng nghiêm túc.
Ở nhà, Thi Hàm cùng với Cẩn Mai ăn mặc gọn gàng đơn giản để chuẩn bị đi. Thi Hàm có chút phấp phỏng lo lắng, cô sợ bên đó lại nói ra nói vào chuyện tình yêu của hai người
Lúc chuẩn bị bước ra cửa, Cẩn Mai nắm tay Thi Hàm mỉm cười: "Hàm đừng lo, họ dễ lắm nên Hàm cứ thoải mái nha!"
"Biết. . .là vậy nhưng tôi vẫn thấy. . ."
Chưa để Thi Hàm nói hết câu, Cẩn Mai nhón chân lên hôn lên môi cô một cái: "Như vậy đã đỡ hơn chưa?"
Cô ái ngại gãi cổ, mặt cúi xuống nói nhỏ trong miệng: "Hình như tim tôi đập nhanh hơn ban đầu thì phải"
Lái xe thẳng vào hầm xe, chỉ mới bước xuống xe là đã nghe tiếng con nít vui cười đùa giỡn rồi. Cẩn Mai lắc đầu cười khổ, chắc tôi nay mệt với mấy đứa nó rồi đây
Vừa bước vào cửa là thấy bà Lục vui vẻ chạy ra đón, bà mỉm cười nhìn Thi Hàm rồi nhìn Cẩn Mai: "Sao tới trễ vậy con, bà nội với mấy cô chú nhắc đến con nãy giờ!"
Dắt tay hai đứa vào trong phòng khách, Thi Hàm như chết lặng khi thấy dòng họ của nàng. Nhìn quyền lực quá, ai cũng toát lên vẻ giàu sang
Sao hồi hộp dữ vậy, tay cô đỗ mồ hôi liên tục, nhà có mở máy điều hòa mà ta
"Bà nội, con nhớ bà quá đi!"- Cẩn Mai chạy tới ôm chầm lấy bà
Bà cười ôn hoà vuốt ve tóc Cẩn Mai: "Chỉ giỏi cái miệng, nhớ mà không biết về thăm ta"
"Tại công việc bận rộn quá nên mới không có thời gian đến thăm bà mà"- Cẩn Mai bĩu môi làm nũng
"Ủa chứ không phải cô nương bận yêu đương ai kia à"- Nói đến đây bà nhìn sang Thi Hàm đang đứng khép nép
Thi Hàm cảm giác như lạc lõng giữa nơi xa lạ, ngay cả khi có người quen là Cẩn Mai. Mấy cô chú nhìn Thi Hàm một lượt rồi mỉm cười đánh giá, nhìn cũng hợp mắt đấy chứ. Cho điểm
Có vẻ ai nấy đều hài lòng với người yêu của Cẩn Mai, đứa cháu này đúng là có mắt chọn người
"Không biết cháu đây tên tuổi là gì vậy?"- Một cô lên tiếng hỏi
"Dạ!? Dạ. . .con là Thi Hàm, năm nay con . . ."
"Chết cha, năm nay mình nhiêu tuổi vậy trời!!"
Một ông chú thấy Thi Hàm lúng túng thì bật cười nói đùa: "Coi kìa, run quá nên quên tuổi luôn rồi!"
"Thôi khi nào bình tĩnh lại hẳn nói tuổi nha con, cái đó không quan trọng đâu"
Xấu hổ quá trời luôn, trong tình huống khó xử này chỉ cần nở nụ cười rạng người. Thi Hàm cười không thấy con mắt, cười căng miệng ra như chưa từng được cười
Không có chuyện gì làm nên Thi Hàm đảm nhiệm vai trò bảo mẫu, ngồi chơi với mấy đứa nhỏ. Thật tình thì không phải như vậy, cô muốn vào bếp làm phụ một tay lắm nhưng bị mấy cô không cho làm
Họ nói cô là khách thì chỉ cần ngồi ở ngoài ngồi chơi thôi, nhưng mấy cô nào biết ngoài kia toàn là mấy chú đàn ông
Chẳng lẽ cô ngồi đó nói chuyện đàm đạo với họ sao, đâu có hợp. Thôi thì có mấy đứa nhỏ, ngồi xuống chơi xếp lego, sẵn tiện canh chừng tụi nó luôn
Bên trong phòng bếp, một người cô của Cẩn Mai khều khều tay nàng: "Con bé gì đó coi bộ thích trẻ con lắm ha"
"Sao ạ?"
"Thì đó, cô thấy con bé ngồi chơi với tụi con nít vui lắm, có vẻ mấy đứa nhỏ cũng thích con bé"
Cẩn Mai cũng tò mò lời nói của người cô, nàng nghiêng người ra phía sau xem thử coi đúng không. Quả thật là vậy, Thi Hàm ngồi xếp lego cùng mấy đứa nhóc
Nhìn từ xa Thi Hàm chẳng khác gì mấy đứa trẻ, cô trông có vẻ vui lắm. Cẩn Mai mỉm cười hạnh phúc trong lòng, nàng cũng có suy nghĩ sau này sinh một đứa cho cô
Lần đầu tiên trên cuộc đời Thi Hàm được dùng bữa tiệc sang trọng thế này. Cảm giác thật vui sướng và may mắn, trên bàn có rất nhiều món ngon và bổ dưỡng
Lúc trước cô chỉ là người hầu riêng, thân phận có chút thấp kém. Nhưng hiện tại lại khác, cô là khách, sau này sẽ là người nhà của Cẩn Mai
"Em ăn tôm không để tôi bóc vỏ"
"Không cần đâu, em kêu người khác bóc cho nó nhanh"
Thi Hàm nhăn mặt tỏ vẻ không chịu, cô kiên quyết nói: "Nhưng tôi muốn làm, hay là em chê tôi bóc vỏ tôm không bằng người khác?"
Bất lực ghê, Cẩn Mai lắc đầu cười khổ. Chỉ có thế mà cũng giành, nếu muốn thì nàng cho làm thôi.
"Vậy Hàm bóc vỏ cho em ăn đi!"
Cứ nghĩ là được ăn uống yên bình nhưng ai nào có ngờ tới chuyện bị mấy chú mời rượu. Cẩn Mai biết chuyện này thế nào cũng xảy ra trên bàn tiệc
"Uống với chú một ly được không con?"- Ông chú nâng ly rượu lên hướng về phía Thi Hàm
Cô nhìn ly rượu chưa uống mà đã thấy say, cô sợ nhất là uống rượu!!
Thật sự không dám nghĩ đến lần đó, rượu vào người là mấy hành động xấu hổ tuông ra.
Cẩn Mai kịp thời can thiệp, nàng từ chối khéo giúp cô: "Em ấy không quen uống rượu, hay để con uống với chú nha"
"Ây ây sao mà được, chú mời ai thì người đó uống. Lát nữa con uống riêng với chú, không trốn được đâu"
Biết là không có đường lui, Thi Hàm hít một hơi lấy can đảm nâng ly rượu lên hướng cạn ly với chú ấy. Cô nhăn mặt uống sạch không còn một giọt