Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh vùi mặt vào ngực Bùi Cận. Hai tay cô túm hai bên áo khoác anh, nhịp tim đập gia tốc, đang rất hồi hộp.
Tuy trước đây Bùi Cận cũng từng hôn cô, nhưng lần đó không giống.
Khi ấy đang ở bên ngoài, trời mưa tầm tã, cô không kịp phòng ngừa, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Toàn bộ đầu óc trống rỗng.
Nhưng giờ cô đang rất tỉnh táo.
Dường như Tô Nịnh Nịnh có thể cảm giác được sự gấp gáp và nóng bỏng trên người Bùi Cận, là thứ rất ít thấy trên người anh.
Thì ra anh… Cũng sẽ có lúc như thế này…
Không phải lạnh như băng, cũng không phải nghiêm túc.
Cô thật sự có thể cảm nhận được anh thích mình.
Tô Nịnh Nịnh từ từ nhón chân, đưa tay ôm cổ Bùi Cận. Không chỉ có mỗi anh chủ động.
Cô dồn hết trọng lượng lên người anh, thử đáp trả lại. Nhưng cô không biết làm, bất cẩn cắn trúng lưỡi anh.
Bùi Cận hơi cứng người, sau đó đột nhiên bật cười. Anh cúi đầu nhìn cô.
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy tiếng cười này, cảm thấy anh đang cười nhạo cô. Cô vừa tức vừa ngại, giận dỗi cắn răng, cũng gảy móng tay theo bản năng, không dám ngẩng đầu lên.
“Anh cũng không biết.” Bùi Cận đột nhiên mở miệng, nói ra mấy chứ ngắn ngủn.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh: “Anh lừa em, rõ…”
Rõ ràng là trông anh rất thành thạo.
Bùi Cận tiếp lời cô, nói thật thản nhiên: “Bởi vì anh thông minh hơn em.”
“Bùi Cận!” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, gọi thẳng tên anh, cũng buông lỏng tay của mình.
“Không phải, Tô Nịnh Nịnh cũng thông minh.”
Cô vừa buông tay, Bùi Cận liền thuận thế cầm lấy, giọng dịu dàng hơn không ít.
“Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Bùi Cận dắt tay cô ra ngoài, vườn trường kẻ đến người đi, luôn có ánh mắt nhìn theo hai người họ.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy kỳ kỳ, nhưng Bùi Cận rất bình thản.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, anh còn có chút vui vẻ nữa, nhưng cũng đúng thôi. Rốt cuộc cũng theo đuổi được cô, Bùi Cận vui là phải.
Buổi chiều, thành phố Lịch bắt đầu có tuyết.
Lúc Tô Nịnh Nịnh cùng Bùi Cận ra khỏi nhà ăn, bên ngoài tuyết đã rơi dày, mặt đất cũng có lớp tuyết mỏng.
Tô Nịnh Nịnh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, lập tức nở nụ cười, chạy vội lên phía trước hai bước, bước vào màn tuyết.
Xoay người, cô vươn tay với bầu trời, đón lấy bông tuyết.
“Tuyết rơi tuyết rơi!” Tô Nịnh Nịnh kích động dậm chân, ngẩng đầu nhìn Bùi Cận bên kia, cười nói: “Bùi Cận, tuyết rơi.”
Bùi Cận nhìn cô giống trẻ con, có phần bất đắc dĩ.
Đã lâu Tô Nịnh Nịnh không thấy tuyết, trong trí nhớ của cô, lần cuối cảnh tượng này xảy ra đã cách đây rất lâu, hơn nữa là vào lúc cô đang học tiểu học.
Khi đó mùa đông nào cũng có tuyết, nhưng sau này dần không thấy tuyết nữa. Đặc biệt là lớn thế này.
“Nếu tối tuyết vẫn còn rơi, ngày mai dậy, em có thể đắp người tuyết.”
Tô Nịnh Nịnh vô cùng vui mừng.
Bùi Cận đi tới, phủi bông tuyết trên vai cô, nhẹ nhàng lướt qua.
“Bùi Cận, lúc anh ở nước ngoài, có thường xuyên thấy tuyết không?” Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng trong, ánh lên những bông tuyết bay đầy trời.
“Có.” Bùi Cận gật đầu, trả lời: “Mùa đông năm nào Chicago cũng có tuyết.”
Tô Nịnh Nịnh đưa tay đón lấy tuyết, mở to mắt, nhìn một bông hoa tuyết rơi vào tay mình, hòa tan trong nháy mắt.
Cô đảo mắt, đang muốn cảm thán một tiếng, đột nhiên nhìn thấy, sắc mắt Bùi Cận dần tối sầm. Rõ ràng vừa nãy anh đang cười.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, nhìn Bùi Cận, cảm thấy sắc mặt anh càng lúc càng kỳ lạ. Vì thế cô nhẹ nhàng kéo ngón tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bùi Cận lắc đầu, trở tay cầm tay Tô Nịnh Nịnh, nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới một ít chuyện trước đây.”
“Trước đây?” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, thấy anh thế này, vậy chắc chắn là chuyện không vui.
“Có thể kể cho em nghe không?”
“Để em đau lòng anh à?” Bùi Cận nhẹ giọng hỏi lại.
“Anh mau nói đi.” Tô Nịnh Nịnh hơi nhíu mày, véo ngón tay anh, để anh đừng thừa nước đục thả câu.
Bùi Cận nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, tự thuật với cô.
Thời điểm anh năm tuổi, ở trại trẻ mồ côi. Bởi vì không thích nói chuyện, tính cách cũng không tốt lắm, mấy đứa nhỏ cùng tuổi đều không thích anh. Có điều từ nhỏ anh đã thông minh, cô giáo trong trại hỏi gì, anh cũng đáp đúng, thế nên được khen vài câu.
Ngày đó tuyết lớn, trên mặt đất tích một tấm thảm trắng thật dày, dẫm xuống là có thể không thấy cẳng chân anh.
Anh bị một đám trẻ con đẩy vào tuyết, những quả bóng tuyết không ngừng ném lên người anh.
Trời rất lạnh, quần áo anh ướt đẫm, cả người lạnh đến mức tê liệt.
“Khi đó anh không thích mùa đông, ngoại trừ lạnh thì không có ký ức gì nữa.”
Bùi Cận nói với Tô Nịnh Nịnh, chỉ kể những chuyện trong trí nhớ của anh mà cô có thể tiếp nhận được.
Nếu cô muốn nghe, vậy nói cho cô nghe.
“Sau đó thì sao?” Tô Nịnh Nịnh thầm xót xa, hỏi tiếp: “Không bắt nạt lại à?”
Cô cảm thấy với tính cách như Bùi Cận, nhất định sẽ không để người khác bắt nạt anh.
“Đương nhiên là có.” Giọng Bùi Cận dần lạnh lẽo, hờ hững nói: “Anh đánh một đám người thì đánh không lại, nhưng đánh từng người một không được sao?”
Nhỏ hơn anh, anh trực tiếp đánh, lớn hơn anh, anh sẽ đánh lén. Dù sao thì một đứa cũng không buông tha.
“Em tương đối đau lòng cho mấy đứa trẻ đó.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, biết ngay là cô đoán đúng mà.
Cô mỉm cười, chớp mắt, nói: “Người bị anh đánh, chắc chắn cũng rất thảm.”
“Nếu em bắt nạt anh, anh cũng sẽ bắt nạt lại sao?” Ngừng một lát, Tô Nịnh Nịnh tò mò hỏi.
“Sẽ.” Bùi Cận không hề có chút do dự, gật đầu.
“Anh…”
Bùi Cận lập tức cúi đầu, tiến sát tai Tô Nịnh Nịnh, cắn nhẹ một cái, thấp giọng hỏi: “Là bắt nạt thế này à?”
Tô Nịnh Nịnh hơi run lên.
“Bùi Cận, anh có thể giữ chút mặt già không?” Tô Nịnh Nịnh sợ nhất là người khác chạm vào tai mình, vừa chạm vào thì cả người cũng ngứa.
Hình như Bùi Cận phát hiện ra điều này, cho nên anh luôn trêu chọc, cắn tai cô.
“Ai già?” Sắc mặt Bùi Cận thay đổi.
“Không già không già.” Tô Nịnh Nịnh vừa thấy anh thế này, liền biết mình nói sai rồi. Đôi khi anh tức giận, cũng chỉ để trêu cô, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện tuổi tác, anh sẽ thật sự không vui.
Thật ra bây giờ Tô Nịnh Nịnh ngẫm lại, hai người họ cũng kém nhau không nhiều lắm. Miễn cưỡng tính lại, chỉ có mười một năm.
Còn chưa đủ một giáp.
“Chúng ta về đi.” Tô Nịnh Nịnh kịp thời nói sang chuyện khác, hỏi: “Đi bộ về, được không?”
Từ đây về nhà cũng không phải quá xa, hiện giờ đang có tuyết, cảnh sắc bên ngoài tươi đẹp như vậy, Tô Nịnh Nịnh muốn xem nhiều hơn một chút.
Bùi Cận gật đầu, đương nhiên đồng ý với cô.
Rõ ràng cô kiểm tra trên điện thoại, từ nhà ăn về nhà không đến hai km. Nhưng mới đi được một nửa, Tô Nịnh Nịnh đã mệt.
Nửa đường trước, cô vừa nhảy nhót vừa hứng tuyết chơi, tinh lực tiêu hao hơn một nửa. Giờ chân nhấc không nổi, cả người uể oải.
“Mệt quá.” Tô Nịnh Nịnh cau mày, bước chân càng lúc càng chậm.
Đột nhiên, cô dừng chân.
Bùi Cận đi bên cạnh cô, thấy cô dừng lại, anh cũng ngừng lại.
“Chân đau, đi không được.” Tô Nịnh Nịnh duỗi tay với anh, ra vẻ đáng thương, nói: “Anh cõng em.”
Có bạn trai thì phải tận dụng, ví dụ như lúc này, nhất định phải bảo đảm có thể đưa cô về nhà an toàn.
Bùi Cận không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Tô Nịnh Nịnh nở nụ cười thích chí, cảm thấy mỹ mãn trèo lên lưng, đôi tay ôm cổ anh.
“Bùi Cận, anh thật tốt.” Bùi Cận ngoan ngoãn phục tùng, thật sự khiến người ta yêu thích.
Thế giới này, người nuông chiều cô rất nhiều, nhưng Tô Nịnh Nịnh nghĩ, đúng là cô phải tìm một người có thể yêu chiều cô cả đời.
Nếu người đó là Bùi Cận…
Vậy ngẫm lại, nhất định sẽ là một tương lai rất tươi đẹp.
Bùi Cận cõng Tô Nịnh Nịnh về nhà. Đến tận trước cửa nhà mới thả cô xuống.
Hai chân Tô Nịnh Nịnh chạm đất, thừa dịp Bùi Cận không chú ý, chụt chụt lên má anh một cái.
Sau đó cô lùi về sau hai bước, chắp tay sau lưng, cười nói: “Thưởng cho anh.”
Thưởng cho anh vì đã cõng cô rất lâu, mồ hôi cũng túa ra.
Đúng lúc này, ngoài đường đột nhiên hắt vào ánh đèn pha, rất bất ngờ, đâm vào Tô Nịnh Nịnh, làm mắt cô đau.
Bùi Cận híp mắt, đưa tay ôm Tô Nịnh Nịnh vào lòng, bàn tay che lại mắt cô.
Đèn xe chỉ sáng lên một chút, sau đó lại tối đi.
Bùi Cận xoay người, nhìn người vừa mở cửa xuống xe, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm bên kia, cực kỳ không tốt.
Một người phụ nữ xuống xe.
Bởi vì cách khá xa, Tô Nịnh Nịnh không thấy rõ là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy người này hơi quen mắt, chắc là từng gặp rồi.
Thấy người đó đi sang bên này, Tô Nịnh Nịnh lập tức nhớ ra.
Người phụ nữ chạm mặt ở trung tâm thương mại lần trước, Bùi Cận còn muốn cô giúp diễn kịch, nói người phụ nữ này cứ quấn lấy anh.
“Nịnh Nịnh, em vào trước đi.” Bùi Cận hơi nghiêng người, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Tô Nịnh Nịnh.
“Vì sao?” Tô Nịnh Nịnh không muốn đi vào, đương nhiên cô tò mò người phụ nữ này tới để làm gì.
“Không muốn để cô ta làm ô uế tai mắt em.”
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, không nhúc nhích, ý là cô không vào đâu.
Bùi Cận nói xong, Giang Đình Dung đã tới trước mặt anh.
“Giờ anh về Hoằng Pháp, tôi còn có thể giúp anh cầu xin với cô Triệu.” Giang Đình Dung trực tiếp mở miệng, giọng đã tận lực bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe là có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của cô ta.
Bao nhiêu năm qua, cô ta luôn cho rằng, Bùi Cận thân là con nuôi, nhất định sẽ nghe lời Triệu Tố Ưng nói. Dù sao thì gia sản nhà họ Bùi cũng rất lớn, không lý nào mà anh thờ ơ bỏ qua. Nếu như vậy, trong quá trình mà anh đạt được, Giang Đình Dung này có thể trở thành một sự tồn tại cực kỳ quan trọng.
Mặc kệ Bùi Cận không thích mình, chỉ cần anh cưới cô ta, tất cả chuyện khác đều không quan trọng. Cho nên lúc cô ta biết Bùi Cận từ chức ở Hoằng Pháp, còn muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi, cô ta hoàn toàn luống cuống.
Vậy mà anh thật sự làm đến nước này.
Vứt bỏ tất cả công sức của mình mấy năm nay.
Nếu như vậy… Cô ta thật sự không còn chút cơ hội.
“Cô cầu xin bà ta đi.” Bùi Cận nhìn cũng không nhìn, hờ hững nói: “Nhà họ còn có vài đứa con riêng, cô đi mà xin, có thể để cô gả cho một người đấy.”
“Bùi Cận.” Tuy Giang Đình Dung đã quen với thái độ của anh, nhưng thực sự đến lúc này, cô ta lại không nói nên lời phản bác.
“Kết hôn với tôi có rất nhiều lợi ích, nếu sau này anh muốn thoát khỏi nhà họ Bùi, tôi cũng có thể giúp anh, chỉ cần anh muốn, cả nhà họ Giang cũng có thể cho anh, anh cần gì phải vì cô ta, một người mới quen được mấy tháng mà…”
“Vì cô ấy đáng giá.”
Giang Đình Dung còn chưa dứt lời, Bùi Cận đã mở miệng chen ngang.
“Tôi đã đợi cô ấy hai năm, giờ cô ấy đồng ý với tôi, tôi rất vui.”