Bắt đầu cuộc sống mới
Công Tôn bọn họ đến, khiến cho biệt thự của bọn Thiên Thiên vốn đã rất náo nhiệt lại càng náo nhiệt thêm, bất quá náo nhiệt thế này vẫn còn lâu lắm mới chấm dứt…
“Nha…” Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tứ Tử từ hành lang truyền đến…
“Phụ thân, cái kia hảo sáng nha!” Tiểu Tứ Tử chỉ vào bóng đèn trên trần nhà nói, “Sáng quá!”
Công Tôn và Tiêu Lương cũng ngửa mặt nhìn, ngẩng đầu ngắm bóng đèn trên trần nhà, tán thán, “Thật sự rất sáng a.”
“Cái đó là bóng đèn nha Tiểu Tứ Tử.” Thiên Thiên nhìn Tiểu Tứ Tử trắng nõn non mềm giống như khi còn bé, vươn tay qua nhéo má hắn, nhéo một cái cảm giác thịt vẫn đầy đặn… Cười không thành tiếng.
Công Tôn đưa tay vuốt vách tường, nói, “Vách tường này rất đặc biệt a.”
“Đúng vậy, là tường giấy.” Thiên Thiên mang theo ba người xuống lầu, Bố Bố nhảy lên cầu thang, xoạt một cái thuận theo tay vịn trượt xuống dưới, được Yêu Mạc đến tiếp được.
Yêu Mạc vươn tay tiếp được vật nhỏ lông xù đen tuyền, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Bố Bố trong lòng ngực hắn xoay một cái, cái bụng hướng lên trên, mở to đôi mắt nhìn hắn.
Yêu Mạc nháy mắt mấy cái, Tiểu Bố Bố cũng ngáy mắt mấy cái, hai bên nhìn nhau hồi lâu.
Yêu Mạc mặt đỏ lên, cười tủm tỉm, “Hắc hắc, thật đáng yêu nha.”
“Yêu Mạc.” Thiên Thiên chạy xuống, kéo hắn một cái, giới thiệu Tiểu Tứ Tử với hắn.
Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Mạc nhìn nhau trong chốc lát, cũng cảm giác đối phương rất khả ái… Công Tôn đi xuống, Thiên Thiên nói, “Đúng rồi Công Tôn, Yêu Mạc có thể coi như sư đệ ngươi a.”
“Sư đệ?” Công Tôn giật mình.
“Lạc Giang Xuyên ở chỗ này.” Thiên Thiên nói.
“Hmm?” Công Tôn kinh hãi.
Tiêu Lương cũng đi xuống hỏi, “Lạc Giang Xuyên chính là thần y mất tích nhiều năm trước sao?”
“Ân.” Thiên Thiên gật đầu, “Cũng xuyên đến nơi này, hôm nay đến khám bệnh tại nhà, lập tức sẽ trở về, ngươi đoán hắn nhìn thấy ngươi có thể hay không cả kinh đến độ bệnh tim cũng phát tác, hắc hắc.”
“Bệnh tim?” Công Tôn cùng Tiểu Tứ tử đồng thời khó hiểu.
“Yêu Mạc, buổi trưa ăn gì?” Thiên Thiên đi qua hỏi Yêu Mạc.
“Buổi trưa, David nói có nhiều người với lại thời tiết lạnh, vậy nên mọi người sẽ cùng nhau ăn lẩu.” Yêu Mạc cười híp mắt, vừa nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nhiêu tuổi rồi nha?”
Tiểu Tứ Tử trả lời, “Mười bảy.”
“Ta hai mươi.” Yêu Mạc đem Tiểu Bố Bố trong lòng đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Ngươi có hay không thích học y nha?”
“Thích.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Yêu Mạc nói, “Chờ ăn cơm trưa xong, chúng ta sẽ nói chuyện phiếm.” Nói xong, hoan hoan hỉ hỉ rời đi.
Thiên Thiên sờ sờ cằm, hỏi Công Tôn, “Thật ra thì hai người bọn họ là huynh đệ đi? Đúng không?”
Công Tôn liếc hắn một cái, giương mắt nhìn bên ngoài vườn hoa, Vân Hưởng đang trong viện chạy tới chạy lui, cười nói, “Sân không nhỏ a.” Nói xong liền đi ra ngoài… ‘Đương’ một tiếng, đầu đụng vào cửa thủy tinh.
“Ai nha.” Công Tôn xoa cái đầu bị đụng đến choáng váng, Tiểu Tứ Tử vội vã chạy đến, vươn tay đỡ lấy Công Tôn, “Phụ thân.”
Tiêu Lương cũng đi tới, đưa tay sờ sờ cửa thủy tinh, nói, “Đây là cái gì?”
“Đụng đau không?” Thiên Thiên đi sang xem tình hình của Công Tôn, nói, “Đây là cửa thủy tinh.”
“Thủy tinh?” Công Tôn ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên, khó hiểu hỏi, “Tại sao không có màu sắc?”
“Ách, vấn đề này có chút sâu xa.” Thiên Thiên cũng không biết giải thích như thế nào, nói chung chờ một lát để Tiểu Bạch giải thích đi. ( = =” ko lầm thì em Thiên là người hiện đại mừ? trong khi Anh Bạch là người xuyên qua, vậy mà bảo ng đến sau giải thích mí gê chứ. Có lẽ đây là lý do tại sao mà em Thiên chỉ có thể là Thụ =]]]]]]]]]]]])
Nghĩ xong liền lôi kéo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử lên lầu “Công Tôn, lên phòng ta đi.”
Thiên Thiên kéo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bọn họ trở về phòng, muốn tìm quần áo cho bọn họ thay, dẫn bọn họ ra ngoài ngao du, để hàng xóm thấy được ngoài ý muốn lại nghĩ bọn họ đang chơi trò cosplay đi.
Đến trước phòng, Thiên Thiên mở cửa.
Tiểu Tứ Tử bọn họ vào trong phòng, Thạch Đầu và Tiễn Tử cũng đi vào, nhìn xung quanh, trên mặt đất trải thảm, chúng nó trên đất mà lăn vòng vòng… Thoải mái.
Thạch Đầu đi đến bên tường, nhìn thấy cái gì kỳ quái, vuông vuông, dùng móng vuốt khều khều… Vật kia đột nhiên kêu lên ‘well-e…’ Thạch Đầu cả kinh vội vàng thụt lùi, cùng Tiễn Tử nhìn chằm chằm vật lạ kia.
Thiên Thiên cười nói, “Đừng động đến nó, là người máy đồ chơi.”
Công Tôn đi đến chiếc tivi đặt bên tường, hỏi, “Thiên Thiên, đây là cái gì?”
“Là Tivi.” Thiên Thiên cầm điều khiển từ xa, mở tivi cho bọn họ xem… Đang chiếu phim truyền hình.
“Nha.” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Phụ thân người xem, có người!”
“Đúng vậy.” Tiêu Lương cũng đi tới, Công Tôn mặt nhăn mày nhíu, rất bất mãn nói, “Nữ nhân này như thế nào lại mặc ít vậy?” Vừa nói, liền che mắt Tiểu Tứ Tử, “Không cho phép nhìn!”
Thiên Thiên buồn cười, mở tủ, đưa quần áo cho mọi người, Công Tôn hẳn là mặc quần áo của hắn, Tiểu Tứ Tử sao, đồng phục lúc trước hẳn là có thể đi… Ân… Tiểu Lương Tử sao, trước đó Tiểu Bạch có một bộ quần áo màu đen, vẫn chưa từng mặc qua, hẳn là rất vừa vặn với hắn đi. Triệu Phổ vóc dáng cao lớn hơn một chút, tầm vóc của Ô Nhân Kiệt hẳn là không sai biệt lắm…
Thiên Thiên lục tung tìm quần áo, lấy ra đưa cho Công Tôn bọn họ mặc.
Công Tôn tiếp nhận quần áo, nhìn một chút nói, “Trước tiên tắm rửa đã, tắm xong rồi sẽ thay.”
“Ách, được.” Thiên Thiên mở cửa phòng tắm, hỏi Công Tôn, “Một mình ngươi tắm hay là cùng Triệu Phổ tắm?”
Còn chưa hỏi xong, khiến cho Công Tôn hung hăng liếc một cái, Thiên Thiên hắc hắc cười.
Đi vào trong phòng tắm, tất cả mọi người có chút há hốc mồm, Tiểu Tử tử đi đến phía trước gương, nhìn thấy bản thân rõ ràng như thế, cả kinh kêu to, “Nha, Tiểu Lương Tử ngươi xem! Gương này nhìn thật rõ nha!”
“Đúng vậy a.” Tiêu Lương trong khi nói chuyện, tay bỏ vào bên dưới bồn rửa mặt… Vòi nước là cảm ứng, lập tức có nước chảy ra.
Tiêu Lương rút tay về, nước liền ngừng.
Tiểu Tứ Tử cùng hắn nhìn nhau liếc mắt một cái, lại đưa tay qua… Nước lại bắt đầu chảy…
“Hắc hắc, thật thú vị nha.” Tiểu Tứ Tử sờ làn nước ấm, lúc này, Tiểu Bố Bố trong ngực hắn ló đầu ra nhìn, vì quá ngạc nhiên, không cẩn thận một cái liền ngã vào trong bồn… Sau đó bị nước xối một thân ướt đẫm.
Tiểu Bố Bố ghét nhất bị tắm, cả kinh ‘chi chi’ kêu hướng bên ngoài mún chạy, Thiên Thiên một phen chặn lại, nói, “Đúng lúc tắm rửa luôn cho ngươi, sau đó lại xịt cho ngươi một ít nước hoa!”
Bố Bố đáng thương bj Thiên Thiên đè xuống, sau đó nhân cơ hội tắm rửa sạch sẽ, dùng nhiều chút dầu gội, tắm ra một đống lớn bọt a bọt.
Thiên Thiên dùng Bố Bố giải thích cho mọi người tắm như thế nào, vừa cùng bọn họ giải thích dầu gội cùng sữa tắm dùng như thế nào.
Bố Bố giãy dụa, kêu ‘chi chi’ – Tiểu Tứ Tử, người này làm gì nha…
Tiểu Tứ Tử chính là đi qua chọc chọc vào bọt kia, có chút cảm thán nói, “Thật nhiều bọt a, thật là thơm!”
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử cũng ghé vào hai bên bồn rửa mặt nhìn, giữa đôi lông mày Thạch Đầu nhíu nhíu – Bố Bố không hổ là ta sinh, bản tính giống ta, cũng không thích tắm. (ở dơ mà còn khoe mẻ nữa chứ ==’)
Cuối cùng, Thiên Thiên đem Tiểu Bố Bố tắm rửa thật sạch từ trên xuống dưới, Tiểu Bố Bố vừa mới bắt đầu còn liều mạng giãy dụa, sau lại không còn chút khí lực liền ủy khuất để Thiên Thiên lật qua lật lại. Sau đó, Thiên Thiên đem đến cái máy sấy, nói muốn làm khô lông cho nó.
Nói xong, cắm điện bật máy lên, một cỗ hơi nóng thổi ra.
“Chi chi!” Tiểu Bố Bố nào đâu biết rằng máy sấy là cái gì? ‘Chi chi’ kêu muốn chạy – Phụ thân, mẫu thân, là quái vật thổi nhiệt a! Cứu mạng nha!
“Bố Bố, không được ầm ĩ.” Tiểu Tứ Tử giúp Thiên Thiên nắm lấy hai chân Bố Bố, “Nên làm khô, bằng không sẽ lại sinh bệnh.”
“Đúng đấy.” Thiên Thiên vừa nói, vừa nâng chân sau Tiểu Bố Bố lên, dùng máy sấy hong khô bụng nó, tiếp đó lại xốc cái đuôi nó lên… Hong thí thí…
“Các ngươi thật đáng ghét.” Tiểu Bố Bố bảo vệ bụng của mình, bất mãn mà nhìn Thiên Thiên cùng Tiểu Tứ Tử đang trợ giúp Thiên Thiên bắt nạt nó.
Sau đó, Tiểu Bố Bố được làm khô, lông xõa rậm rạp, thoạt nhìn mềm mại càng thêm đáng yêu.
Thiên Thiên từ trên bồn rửa mặt cầm lấy bình nước hoa dùng cho chó, hướng Bố Bố xịt lên hai cái.
“Ách xì…” Bố Bố hắt hơi hai cái.
“Nha, Bố Bố thơm quá.” Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Bố Bố lên, ngửi ngửi, lại hôn hôn, cực kỳ hài lòng.
Tiểu Bố Bố bất mãn nhìn nơi khác – Các ngươi như thế nào có thể khi dễ tiểu hài tử như thế này?
Sau nữa, Thiên Thiên để cho bọn Công Tôn tắm rửa, Công Tôn tắm xong rồi khoác áo tắm đi ra, Thiên Thiên sấy tóc cho hắn, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cùng đi vào trong, Tiêu Lương tắm vòi sen, Tiểu Tứ Tử ngâm mình trong bồn tắm lớn.
“Thật là thoải mái nha.” Tiểu Tứ Tử nhìn bọt trên người, đối Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử, nơi này của Thiên Thiên thật thú vị.”
“Đúng a.” Tiêu Lương đang nghiên cứu vòi sen kia có thể chảy ra nước nóng, tự nhủ, “Một ngàn năm sau thế nhưng thay đổi nhiều như vậy, cuộc sống dường như thuận tiện hơn rất nhiều.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử dựa vào vách trên bồn tắm lớn, còn thật sự nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Lương Tử xoay mặt nhìn hắn, tầm mắt rới xuống cánh tay trắng trắng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến… Ân, nếu ngay cả tắm cùng thay đổi nhiều như thế, vậy phương diện sinh hoạt phòng the kia, có thể hay không cũng có tiến bộ rất lớn? Lúc rảnh rỗi phải hỏi một chút… Ân, hỏi Triệu Phổ là được, hắn nhất định sẽ cũng Bạch Ngọc Đường nghe ngóng.( trò hiểu thầy phết:v =]]])
Nơi này Công Tôn bọn họ đang ở trong phòng tắm rửa, mà nơi khác, Bạch Ngọc Đường mang theo Triệu Phổ, còn có một đoàn ảnh vệ môn, đến một nhà tắm hơi mà Ô Nhân Kiệt cùng Tử Ảnh mới đầu tư mở gần đây, tất cả mọi người đều tắm hơi.
Triệu Phổ ở trong phòng tắm hơi, trên người khoác một chiếc khăn, Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh hắn, Ô Nhân Kiệt và Chí Linh ngồi ở trước mặt, một đoàn ảnh vệ ở cách vách.
Ô Nhân Kiệt và Chí Linh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tình hình bên sát vách, bởi Giả Ảnh và Tử Ảnh và nhiều người của ảnh vệ môn cùng một chỗ, quanh người chỉ quấn khăn… Hai người có chút khó chịu.
Bất quá không có biện pháp, Chí Linh từ trước đến nay đều mặc kệ Giả Ảnh, Giả Ảnh sẽ chạy đến chiếm tiện nghi hắn, mà Ô Nhân Kiệt cũng không quản được Tử Ảnh, phải chịu đựng, buổi tối lại gặp phải roi. ( cắn khăn còn đâu cúp bồ Giả Tử dễ thương của lòng ta a)
“Thật không sai a.” Triệu Phổ thoải mái mà duỗi thân thể, cười nói, “Thật đúng là không nghĩ tới, một ngàn năm sau lại hóa ra cái dạng này.
“Nhiều điều ngươi không nghĩ tới còn ở phía sau nữa.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Bất quá phỏng chừng các ngươi sau khi ở một hai năm cũng sẽ không muốn trở về.”
“Đúng vậy.” Chí Linh cũng nói, “Nơi đó không máy vi tính, không điện thoại, rất bất tiện.”
“Máy vi tính, điện thoại?” Triệu Phổ không hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vén lên khóe miệng cười cười, hạ giọng đối Triệu Phổ nói, “Xã hội hiện đại, có rất nhiều thứ thú vị… Phỏng chừng ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
“A?” Triệu Phổ cũng nở nụ cười, “Ta đây nên mở mang kiến thức!” ( cầu nguyện cho em Thiên, Tôn hắc hắc)
Hoàn phiên ngoại