Trans: Tama07
__________________________
Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)
======================
Chúc các bạn năm mới vui vẻ gặp nhìu may mắn nha <3
======================
"Anh à, Tristan thực sự sẽ phải chết sao? Em nghe nói anh ta không liên quan gì tới chuyện tạo phản."
"Dù không trực tiếp tham gia nhưng sự thật hắn là con trai của kẻ tạo phản vẫn không thay đổi."
"Nhưng diện mạo thế kia mà phải chết như vậy thì đúng là đáng tiếc."
Tristan trong bộ đồ lấm bẩn trông giống như một kỵ sĩ lang thang đang trên đường khổ hạnh, hơn là một tội nhân.
Chẳng phải vô cớ mà Tristan, một kỵ sĩ dành phần lớn thời gian của mình trên chiến trường nhiều hơn là ở thủ đô, trở thành tấm gương đối với cánh đàn ông, và là người được nhiều cô gái ái mộ.
"Là quý công tử của nhà Công tước Lowenthal, không cần phải bàn luận tới học thức hay lễ nghi của anh ta, còn chưa kể tới bề ngoài tuấn tú và chiến công lẫy lừng nữa... Có thể giữ anh ta ở cạnh thì tốt biết mấy."
Aurest tỏ rõ sự bất mãn ra mặt khi nghe tôi khen Tristan, hắn đột nhiên vòng tay qua eo, kéo tôi lại gần.
"Bên cạnh em luôn có người anh trai này cơ mà. Không lẽ em gái ta thấy ưng vẻ ngoài của gã kia hơn người anh này sao?"
"Anh là anh trai của em mà. Dù anh có tuấn tú như thế nào đi nữa thì vẫn là máu mủ ruột thịt, em đâu thể nhìn anh bằng con mắt như thế được?"
Khóe miệng của Aurest nhếch lên.
"Có gì mà không được chứ? Kết hôn cận huyết chẳng phải là chuyện hiếm thấy trong Hoàng tộc thời xưa."
Đồ điên..... Kết hôn cận huyết đã bị cấm từ đời nào rồi!
Tôi cố gắng cụp đôi mắt đang long sòng sọc vì kinh tởm.
"Nhưng em đâu thể biến anh ruột của mình thành người hầu được?"
Ngưng nói nhảm, dỏng tai lên mà nghe cho rõ này.
"Để thiếu niên trẻ theo cạnh đang là xu hướng gần đây của các thiếu nữ đấy, anh biết không?"
"Thiếu nữ chứ đâu phải quý phu nhân có tuổi mà cần trai trẻ theo hầu cạnh làm gì? Anh không hiểu nổi xu hướng thời nay nữa."
"Chỉ là một kiểu thú cưng như chó mèo mà thôi. Có thể coi là món đồ trang trí đắt tiền. Dù sao thì nghe em nói này, anh à."
Aurest tỏ vẻ mặt lầm lì không hiểu gì cả, nhưng hắn vẫn chịu lắng nghe.
"Anh biết tiểu thư Catlin của nhà Hầu tước Bloomlodrin chứ?"
"Biết chứ. Con gái của tên đại thần xấu tính đứng đầu bộ quân sự đấy hả."
"Cách đây không lâu em đã nhìn thấy món đồ chơi mới của tiểu thư Catlin. Nói sao nhỉ, diện mạo xuất chúng, lại cònㅡ"
"Hơn cả anh sao?"
A, thật là.
"Dĩ nhiên là không thể so với anh được, nhưng hắn vừa có diện mạo khôi ngô, lại hành xử lễ phép, lịch sự nữa chứ. Không chỉ thế thôi đâu. Tiểu thư Catlin còn tự hào khoe khoang rằng hắn vừa am hiểu về nghệ thuật, vừa có tài cưỡi ngựa nữa, khiến em thấy ganh tị...."
Tôi nói vậy rồi đưa mắt nhìn Tristan đang đợi đến giờ hành hình dưới giàn treo cổ.
"Thế nhưng gã đó dù có xuất sắc thế nào thì cũng chỉ là một thường dân được dạy dỗ tốt mà thôi. Đúng không nào? Sao có thể so được với một người sinh ra đã là quý tộc chứ, đúng không?"
Hướng theo ánh mắt của tôi, Aurest cũng nhìn Tristan, sau một lúc hắn bật cười.
Các nhạc công và người hầu xung quanh đều cúi đầu, dò xét biểu hiện của Aurest.
Sau khi bật cười, Aurest dụi nước mắt và hỏi.
"Erin, em gái lanh lợi của ta. Em muốn biến Tristen Lowenthal thành đồ chơi của mình sao?"
"Á, sao anh lại nói lớn thế. Làm người ta xấu hổ!"
Tôi gấp quạt lại và gõ nhẹ lên mũi của Aurest.
"Nếu em có người hầu là Kỵ Sĩ Ánh Lam thì đến cả tiểu thư Catlin cũng sẽ không dám hó hé khoe mẽ về đồ chơi của mình giỏi giang như thế nào."
Một sự vui mừng bần tiện nở trên môi của Aurest. Nào ai dám tưởng tượng đến cảnh quý công tử của gia tộc Lowenthal lại trở thành món đồ chơi trong tay của một cô Công chúa tầm thường chứ?
Aurest chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi nói với tôi một cách lo lắng.
"Nhưng mà tuổi của Tristan hơi nhiều để có thể trở thành đồ chơi đấy. Hắn bao nhiêu tuổi ấy nhỉ.... Hình như lớn hơn em một hai tuổi gì đấy."
"Dù thế nhưng anh ta vẫn còn trẻ mà, không sao cả. Sau này mà thấy chán thì cứ để anh ta làm việc vặt cũng chẳng sao."
Con trai cả của gia tộc Lowenthal đã bị treo cổ trong lúc chúng tôi nói chuyện.
Người hành hình hỏi về di nguyện cuối cùng của người con thứ đang đứng trước sợi thòng lọng.
"Em muốn sở hữu Tristan Lowenthal như thế sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Hmm......"
Aurest nhìn ra ngoài ban công thay vì trả lời tôi. Hắn cố câu giờ như thế chắc chắn là vì muốn tôi nài nỉ.
Tôi vừa giậm chân vừa nói.
"Anh à! Xin anh đấy! Cứ thế này thì Tristan chết mất. Anh còn chẳng kiếm cho em cái nào tốt hơn hắn!"
"Em đã muốn như vậy thì biết làm sao được."
Aurest thở dài một cách thái quá.
"Có điều, anh lo là vì chắc chắn phụ hoàng sẽ nổi giận vì tha chết cho con trai của kẻ tạo phản. Đương nhiên, nếu là vì em gái yêu dấu của mình thì ta có thể chịu đựng bất kể chuyện gì. Thế nên anh cũng phải được nhận lại tương xứng như thế chứ?"
Tôi còn chẳng thể cười khinh bỉ.
Aurest nghĩ tôi không biết hắn chính là kẻ đã can thiệp khuyên cha kết án tử hình Tristan khi ông đang phân vân xem nên giết hay tha cho Tristan hay sao?
Rõ ràng hắn chỉ đang cố phóng đại sự việc.
"Em thì có thể cho anh được thứ gì cơ chứ? Toàn bộ những thứ em có đều là thứ của anh còn gì."
Tôi vờ hờn dỗi quay ngoắt người, vùng ra khỏi vòng tay của Aurest.
"Thôi được rồi. Anh không muốn thấy em vui chứ gì?"
Đứng phía sau lưng tôi, Aurest vuốt ve cái vòng cổ của tôi.
"Sao anh lại không muốn em vui được cơ chứ? Anh chỉ là muốn em tỏ chút lòng biết ơn với người anh đã cố gắng hết sức vì em thôi."
Ngón tay đang chạm vào vòng cổ dần di chuyển xuống dưới.
Đầu ngón tay chạy dọc xương sống ấy tách ra khỏi người tôi một cách chậm rãi. Lông tơ sau cổ dựng ngược lên.
Mới đó mà đứa con thứ của gia tộc Lowenthal cũng đã bị treo cổ. Giờ đã tới lượt của Tristan.
"Erin. Em biết rõ em có thể cho anh thứ gì mà. Hãy thử nghĩ kỹ xem."
Sau khi thì thầm với chất giọng có lẫn tiếng cười, Aurest nắm lấy lan can rồi thả người ra bên ngoài.
Hắn đáp xuống mặt đất như thể độ cao của tầng hai chẳng là gì cả.
Người hành hình vội vàng cúi đầu khi thấy Hoàng thái tử đặt chân lên ngọn đầu đài.
Aurest tận tay đeo sợi thòng lọng vào cổ của Tristan.
Cử chỉ của hắn dịu dàng như thể đang đeo sợi dây chuyền lên cổ người yêu.
"Kỵ sĩ trung thành của ta. Ngươi còn gì muốn nói?"
Tristan vô cảm đáp lại.
"Không có gì cả."
"Tốt đấy. Vẫn còn sống dài mà lại nói gì bi đát quá thì hơi bẽ mặt đúng không?"
Aurest đấm vào mặt Tristan, rồi đá vào khuỷu chân của anh ta.
Tristan khuỵu một bên gối, đổ người xuống khiến cho sợi dây căng chặt.
Có lẽ nó không khiến xương cổ anh ta bị gãy nhưng chắc là đau lắm.
Chứng kiến cảnh ấy, mắt tôi nhăn lại.
Aurest đạp mạnh lên lưng của Tristan đang cố gượng người dậy.
Hắn rút thanh kiếm đeo ở hông ra và cắt sợi dây thòng lọng đang kéo căng.
Tristan thở hổn hển sau khi gục mặt xuống nền của dàn treo cổ.
Aurest cầm và giật sợi dây như thể nó là xích chó.
Tristan chỉ có thể cúi mặt xuống bò bằng đầu gối vì bị trói tay ra sau, không thể đứng dậy được.
Aurest khẽ liếc mắt ra sau, rồi cười khúc khích.
"Ôi thật là, không biết đi bằng hai chân như thế này thì đích thị là chó rồi."
Quý công tử từng được gọi bằng cái tên Kỵ Sĩ Ánh Lam giờ lại bị kéo đi như một con chó, trông thật bi thảm làm sao.
Những quý tộc ủng hộ Aurest, vừa vỗ đùi vừa cười hả hê. Một vài quý tộc khác quay đầu đi trong khi thốt ra tiếng than.
Chỉ có mình Lauis là nhìn cảnh ấy với gương mặt vô cảm.
Không một ai biết được Hoàng đế đã nghĩ gì khi nhìn thấy Tristan với gương mặt giống hệt Batolia, bị sỉ nhục.
Chỉ có một điều có thể biết rõ, đó là dù Aurest có làm gì với Tristan thì Lauis cũng sẽ không can thiệp.
Aurest cuối cùng đi đến dưới ban công.
Hắn ta cười rạng cười và hô lớn.
"Erin! Erin! Em gái yêu dấu của ta!"
Rõ ràng hắn muốn thu hút sự chú ý của quần chúng. Mọi ánh mắt đồ dồn về phía tôi.
Tristan với khuôn mặt đỏ phừng, đang bò bằng đầu gối với sợi dậy siết chặt trên cổ cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi không thể nhìn vào đôi mắt chứa đựng bao uất ức, tuyệt vọng, nỗi đau và nhục nhã ấy.
Tôi né tránh ánh mắt của anh ta.
"Từ giờ thứ này là của em!"
Tôi hạ cái quạt đang dùng để che mặt xuống.
Và nở nụ cười rạng rỡ với Aurest, cứ như thể mình đã trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm lúc này.
***
"Đây, xích chó của em."
Aurest đưa đầu sợi dây cho tôi. Loại dây thừng dùng để làm thòng lọng rất thô, Aurest dùng cả khăn tay quấn bên ngoài sợi dây trước khi đưa cho tôi.
Ân cần thật đấy.....
"Trông hơi bẩn thỉu nhỉ?"
Bị các kỵ sĩ đè xuống, Tristan quỳ gối trong khi vẫn đeo dây thòng lọng ở cổ.
"Không phải hơi mà là bẩn quá luôn ấy. Nhưng không sao. Sau khi rửa ráy, chữa trị xong thì sẽ ổn cả."
Bị kéo đi trên nền đất khiến cho quần áo của Tristan bị sờn rách, còn có thấy cả máu đang rỉ ra.
"Phải gọi người hầu tới mới được. Này! Ngươi..."
"Khoan đã nào, Erin. Trước đó thì,"
Sau khi cản tôi lại, Aurest nhìn Tristan và nói.
"Này Tristan. Có biết vì sao con trai của tội nhân phản nghịch như ngươi vẫn giữ được mạng sống đến tận giờ, được vinh dự nói chuyện với ta hay không?"
Giọng nói bị khàn của Tristan thoát ra qua bờ môi nứt nẻ.
"Tôi không biết."
"Đúng là chậm hiểu thật. Cũng phải thôi. Đã sống cuộc sống không cần phải dè dặt đến tận bây giờ, nên như thế cũng dễ hiểu."
Cách Aurest nói khiến người ta hiểu lầm không biết hắn đang nói về chính bản thân hay là về Tristan. Aurest hất cằm.
"Này, tên kia. Bắt hắn ngước đầu lên."
Một tên kỵ sĩ túm ngược lấy mái tóc lam đậm của Tristan để cho anh ta nhìn lên Aurest.
"Bởi vì em gái ta muốn có ngươi đấy."
Gã kỵ sĩ tinh ý, nhanh chóng quay đầu Tristan, khiến anh ta nhìn về phía tôi.
Tôi lại lần nữa chạm mắt với Tristan.
Những cảm xúc kìm nén bên trong đôi mắt như thủy tinh đen đang trỗi dậy.
"Em gái ta cần một món đồ chơi dùng được. Thế nên ta sẽ cho ngươi vinh dự được phục vụ chủ nhân là quý cô xinh đẹp này."
Aurest cười nhe răng.
"Cả nhà người đều chết hết, chỉ có mình ngươi là được yêu mến, sống thoải mái. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc đến phát điên đúng không?"
Tristan bặm chặt môi khi nghe lời chễ giễu của Aurest. Bờ vai vững chãi của anh ta động đậy.
Vào khoảnh khắc ấy, gã kỵ sĩ đang túm đầu Tristan bị đánh vào cằm và ngã ra sau.
Cũng cùng với lúc ấy, gã kỵ sĩ đang đè anh xuống bị đá vào bụng và khuỵu xuống.
Sợi dây trói hai tay của Tristan đã đứt từ lúc nào không hay.
Sau khi hạ gục các kỵ sĩ khác, Tristan lao tới chỗ tôi.
Aurest rút thanh kiếm ở hông và nhăn mặt lại.
"Tên điên này!"
Hắn định giết chết Tristan.
Không được!
Tôi hét lên.
"Không được giết!"
Cố gắng tấn công giết Hoàng tộc là tội chết, có thể xử tử tại chỗ.
Điều đó có nghĩa, việc Tristan Lowenthal đang làm không khác gì tự sát.
Anh ta vốn là kiểu người chọn cái chết để bảo vệ danh dự chứ không chịu cúi đầu sống trong nhục nhã hay sao?
Tôi không ngạc nhiên gì về điều đó.
Bàn tay của Tristan đã gần chạm tới ngay trước mặt tôi. Trái với dòng suy nghĩ đang tuôn đi gấp rút, cơ thể tôi đông cứng lại như một bức tượng. Điều duy nhất tôi làm là nhắm chặt mắt lại.
Tôi có thể chịu đựng việc bị đau trong chốc lát. Chỉ mong là nó sẽ không quá đau.
Bụp!
Bụp?