Không chỉ riêng hân Vũ kích động hưng phấn, Mộ Nguyệt sau khi nghe được lời nàng nói, cũng cực kỳ cao hứng, quả nhiên không ngoài sở liệu của bà, nàng thật sự có quan hệ đặc biệt với Nhân thư!
"Theo lời cô nương nói, ngươi không phải là người Phong thành quốc ta, mà là Nhân thư đưa ngươi đến nơi này?" Bà đã không thể chờ được muốn biết ngọn nguồn chuyện này, trăm ngàn nam qua, đây là lần đầu tiên Nhân thư phát sịnh dấu hiệu thần bí như vậy.
"Bà gọi ta là Hân Vũ thì được rồi, kêu ta cô nương cô nương, ta thật sự không quen, nhưng ta cho bà biết chuyện của ta, bà có thể cho ta mượn Nhân thư một chút, để ta trở về nhà là được rồi?" Hân Vũ đã biết tung tích Nhân thư, mặc kệ bà có đồng ý hay không, nàng đều phải lợi dụng Nhân thư đi về nhà.
"Chỉ cần ngươi có thể mở Nhân thư ra, Nhân thư liền cho ngươi sử dụng, đây không phải chuyện lão thân có thể làm chủ, Nhân thư là thượng cổ Thần giám, là một quyển thần thư có linh tính, sự tình có được hay không, hết thảy đều xem vận mệnh của ngươi!" Mộ Nguyệt thấy gương mặt nàng có sự lo lắng, hiểu được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, phàm là việc không thể miễn cưỡng, còn phải xem thiên ý an bài thế nào.
"Vậy nếu nó có linh tinh như vậy, có năng lực đem ta từ năm nghìn năm sau đến thế giới này, thì nó nhất định có thể đưa ta về nhà, ta nhất định phải về nhà, ta muốn gặp người thân của ta, nếu lúc trước ta biết đụng vào nó sẽ rơi xuống nơi này như vậy, đánh chết ta cũng sẽ không đụng nó, cho dù liếc mắt nhìn nó một cái cũng không, bây giờ ta đã biết sai rồi, ta muốn về nhà, ta nhớ... nhớ... vô cùng nhớ nhà!" Nói xong, Hân Vũ liền nhịn không được nỗi cô đơn trong lòng, nghĩ đến những việc trải qua ở đây, nàng liền không ngăn được lệ nóng ào ào rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt che phủ khuôn mặt nàng, Mộ Nguyệt cũng không đành hỏi nàng điều gì, ôm nàng vào lòng, an ủi nàng, che chở cho nàng, Hân Vũ dần nức nở, đem quá trình mình đến nơi này, từng chút từng chút cẩn thận cho Mộ Nguyệt biết, hiểu rõ nguyên nhan hậu quả, Mộ Nguyệt nhìn cô gái trẻ còn nức nở trong lòng mình, bà cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể càng thêm yêu thương che chở nàng.
Nam Bình Sơn ở biên cảnh Phong thành, đoàn người đi đường nhỏ, chạy được vài ngày đường, cuối cùng cũng về tới tổng đàn Thánh Nguyệt giáo, nhìn thấy cảnh vật vừa xa lạ lại quen thuộc, đặc biệt là hình cờ nguyệt nha (trăng khuyết) của Thánh Nguyệt giáo, khiến nàng nhất thời tối sầm mắt, trực tiếp té xuống mặt đất.
"Nha đầu, nha đầu" Mộ Nguyệt khẩn trương kêu nàng, Long Trạch phía sau lập tức ôm lấy nàng, đưa đến gian phòng Mộ Nguyệt đã chuẩn bị tốt cho nàng, trên đường đến đây Long Trạch đem mọi chuyện phát sinh trên đường báo cho Hình Ngạo Thiên biết, khi hắn đọc được thư hôm nay truyền về thì trong lòng liền nổi lên gợn sóng nho nhỏ, thật không nên để nàng rời khỏi mình.
Hân Vũ ngủ mê một đêm mới tỉnh lại, Mộ Nguyệt ở bên giường chăm sóc nàng, tò mò hỏi: "Nha đầu, có phải trên người không thoải mái hay không, nếu không sao đột nhiên lại té xỉu? Để lão thân kiếm tra cho ngươi một chút nào?"
"Thế này không tốt sao? Trên người ta cũng không có tổn thương gì, thương thế trước đé cũng đã khôi phục, không có chuyện gì, té xỉu có lẽ là bởi vì mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc đấy, ta thật sự không có chuyện gì!" Trên người nàng nơi nơi đều có dấu hôn của ác ma, sao có thể không biết xấu hổ để cho người khác nhìn thấy chứ.
"Tính tình ngươi đúng là quật cường, nhưng mà lão thân đã chuẩn bị thuốc nước cho người rồi, ngươi mau đứng dậy ngâm vào đi, có trợ giúp đối với tổn thương trên người ngươi, còn có thể làm mờ bớt những vệt thương trên người nữa!" Mộ Nguyệt chỉ vào thuốc tắm đã chuẩn bị tốt, rất nghiêm túc nói.
Hân Vũ vừa nghe có thể làm mờ vết thương, liền vội vã đứng dậy, dấu hôn trên người nàng thật sự không thiếu, vừa vặn có thể tẩy rửa hết tất cả những gì hắn lưu lại trên người mình