"Điều này.. Mộ Nguyệt trưởng lão hiểu lầm rồi, vừa rồi bổn cung dùng lực quá tay, cho nên mới biến bông hoa này thành như vậy, chỉ thế thôi!" Không muốn làm cho mình ở trong mắt bà không tốt, vội vàng xấu hổ giải thích.
Mộ Nguyệt biết tính tình nàng như thế nào, cũng không không tiện vạch trần nàng ngay lúc này, chỉ đứng lên khẽ cười nói: ‘Những thực vật này cũng giống như con người, cũng có sinh mạng, Cẩm quý phi vốn là thân thể vạn kim, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?"
Lam Cẩm Nhi bị lời nói của bà làm cho á khẩu không trả lời được, cúi đầu không biết nên đối mặt với bà như thế nào, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát, trong đầu hiện lên một ý tưởng đê tiện, tiến đến bên cạnh Mộ Nguyệt trưởng lão, vẻ mặt thần bí hề hề nói: "Không biết Mộ Nguyệt trưởng lão có biết chuyện của Đỗ mĩ nhân không? Nghe nói nàng đã hồi cung, nhưng không thấy tăm hơi nàng đâu, ngài nói có phải đã bị Vương thượng định tội chết rồi hay không nha?"
Mộ Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ Đỗ mỹ nhân chính là nữ tử đi ra khỏi đế lăng cùng Vương thượng sao? Vương thượng không phải rất yêu thương nàng sao? Sao lại có thể hạ tay giết nàng được chứ?
"Đấy là chuyện Vương thượng, chúng ta không nên đi suy đoán bừa bãi tâm ý của Vương thượng, nương nương, người làm Hoàng quý phi, vậy người chỉ cần làm việc người đang làm là được rồi, những chuyện khác không liên quan đến người, lão sinh vẫn là khuyên người đừng mù quáng làm rối lên, để tránh rước họa vào thân!" Dứt lời, Mộ Nguyệt liền xoay người rời đi, để lại nữ nhân rắn rết với gương mặt đầy lửa giận.
"Hừ —– Đừng tưởng mình thần thông hơn người, ngày sau bổn cung làm Vương hậu, không có biện pháp chỉnh chết ngươi mới là lạ!" Lam Cẩm Nhi hôm nay có thể nói là xui xẻo, đi chỗ nào cũng không có điềm tốt, tức giận dậm chân, hướng Nghi Lam cung, dần dần biến mất khỏi Ngự hoa viên.
Mộ Nguyệt vừa đi vừa nghĩ đến lời Lam Cẩm Nhi nói, tinh tượng lần nạy dị thường, nàng ta sao có thể chết đi như vậy được? Nhân thư huyền bí, nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp phá giải từ trên người nàng, chuyện đến nước này, bà không thể khoanh tay chịu chết, nhất định phải tìm được nàng ta, nếu khắp nơi trong Vương cung đều không tìm được tung tích của nàng, như vậy nàng nhất định là bị Vương thượng nhốt ở một nơi bí mật.
Hân Vũ chầm chập mở hai mắt, cơn đau đớn thấu xương khiến nàng sống không bằng chết, nàng nhớ rõ, ác ma kia đã tàn nhẫy giày vò nàng ba nhiêu lần, hai mắt phun lửa đỏ kia, gần ngay trước mặt khiến nàng sợ hãi.
Khẽ di chuyển, sưng đau giữa hai chân khiến nàng đau đến cắn chặt hàm răng, cổ tay cổ chân đều chảy ra tơ máu, nhưng rất rõ ràng đã được người khác bôi thuốc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm, tám phần là không muốn cho nàng chết dễ dàng như vậy đi?
Cả người đều lạnh đến thấu tâm, Hân Vũ biết mình nhất định là bởi vì cột nước lạnh như băng kia, bây giờ nàng đã sốt, thân mình đụng vào lại nóng như lửa, nhưng nàng lại chỉ có thể nắm chặt tấm thảm mỏng, vật duy nhất có thể che đậy thân thể.
Từng tiếng bước chân đột nhiên truyền vào bên tai của nàng, Hân Vũ cảm thấy toàn thân hỗn loạn, không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại đầu óc rất mơ hồ, nhưng thính giác lại linh mẫn lạ thường.
Hình Ngạo Thiên mở của mật thất, hôm qua trừng phạt, tin rằng nàng đã nhỡ kỹ lần giáo huấn này, cao ngạo nhìn lên nữ tử im lặng kia, mơ hồ cảm nhận được một hơi thở chẳng lành.
Nàng căn bản không giống mới vẻ ngoài nhu nhược, nàng giống như một cây cỏ giữa sa mạc, nhìn bên ngoài điềm đạm đáng yêu, nhưng bên trong lại dẻo dai cứng rắn, đây cũng là chỗ hấp dẫn người của nàng