Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

chương 2: thiếu hụt tin tức tố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh của luật sư và thư kí lật tài liệu, không còn âm thanh nào khác.

Nhưng mà, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, hòa cùng tiếng gió, liên tục đập vào cửa sổ, khiến cho sự yên tĩnh quá mức này có chút ảm đạm.

Tạ Hoài Chu nói xong câu đó thì dừng lại, vẫn không có biểu hiện gì mà nhìn Cố Cẩn Diệc như thế đang kiểm tra phản ứng của anh.

Cố Cẩn Diệc cũng không biết phải làm gì, khuôn mặt vô hồn.

Trong cuộc đời anh chưa từng trải qua một lần cầu hôn tử tế nào. Lúc kết hôn cùng Sở Mịch Vân, hai người đều là hỗ trợ lẫn nhau, không có ngại ngùng hay kỳ vọng, dễ dàng như mua một chậu hoa ngoài chợ. Bây giờ anh đã hai mươi sáu, nhưng lại có một alpha xa lạ, giọng điệu đều đều yêu cầu gả cho anh ta.

Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một chút, hỏi một cách chân thành: "Tạ tiên sinh, có thứ gì ngài muốn trêи người tôi không?"

Độ giàu có của Sở gia không đáng để Tạ Hoài Chu nhắc đến. Mà anh cũng không hoang tưởng đến mức cho rằng Tạ Hoài Chu thầm mến anh.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của Cố Cẩn Diệc hay không, sau khi anh nói câu đó, áp lực từ alpha trong phòng nặng nề hơn một chút người khác không khỏi căng thẳng.

May mắn thay, áp lực này nhanh chóng biến mất.

Tạ Hoài Chu hỏi Cố Cẩn Diệc: "Cậu có biết về sự thiếu hụt tin tức tố không?"

Cố Cẩn Diệc cũng thành thật lắc đầu.

"Đây là chứng bệnh chỉ xảy ra trêи người alpha. Trong thời kì mẫn cảm, các triệu chứng thường là đau đầu, tức giận, hung hăng công kϊƈɦ, nghiêm trọng hơn còn có thể lên cơn sốc. Hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị hiệu quả. Cách duy nhất để thuyên giảm là tìm một omega có độ phù hợp cao phối hợp trị liệu.

"Tôi bị thiếu hụt tin tức tố." Tạ Hoài Chu bĩnh tĩnh kết thúc câu nói, "và cậu là tin tức tố KN, một trong những tin tức tố trấn an cấp độ cao, và vô cùng thích hợp với tôi."

Tạ Hoài Chu giải thích rất rõ ràng, Cố Cẩn Diệc nghe xong cũng hiểu ra.

Anh quả thực là một omega trấn an cấp cao. Tin tức tố tự nhiên của anh có khả năng giúp người khác thả lỏng. Đây là một tài năng hiếm có, nhưng lại không có nhiều tác dụng trong thời đại công nghệ tiên tiến này lắm, chẳng qua làm omega bọn họ dễ dàng có được sự ưu ái từ alpha mà thôi.

Nhưng đây là lần đầu tiên Cố Cẩn Diệc biết tin tức tố của anh có thể dùng để chữa bệnh.

Cố Cẩn Diệc nhìn thấy sự bình tĩnh của Tạ Hoài Chu. Anh khó có thể liên tưởng anh ta với mấy từ "mất kiểm soát" hay "tức giận". Tạ Hoài Chu nổi tiếng khắp đế quốc. Có rất nhiều đề tài về Tạ Hoài Chu, dù đúng hay sai, cũng chưa bao giờ nghe nói đến bệnh tình của anh ta.

Cố Cẩn Diệc ngập ngừng hỏi Tạ Hoài Chu: "Vậy tôi có thể giúp gì cho tiên sinh?"

Nói rồi anh hướng mắt về đội ngũ bác sĩ đang đứng gần đó.

Bác sĩ nhận được ánh mắt của Cố Cẩn Diệc, và dưới cái gật đầu của Tạ Hoài Chu, ông lên tiếng giải thích:

"Omega trấn an có thể giúp alpha xoa dịu bằng nhiều cách. Hiệu quả nhất chính là tính giao, nhưng hôn nhau, ôm ấp, ở bên nhau cũng có thể phát huy tác dụng." Bác sĩ nói rõ ràng, không hề ngượng ngùng, thậm chí ông ta còn hướng Cố Cẩn Diệc cười nhẹ, "Nếu omega nguyện ý cũng có thể cung cấp tin tức tố bằng cách chiết xuất."

Khi bác sĩ nói đến điểm này, Tạ Hoài Chu liếc ông ta một cái.

Tuy rằng hắn ta không nói gì, nhưng vị bác sĩ lập tức im lặng, không giải thích thêm.

Sắc mặt Cố Cẩn Diệc càng nhợt nhạt hơn.

Trong khoảnh khắc, anh gần như cảm thấy mình đã trở lại Cố gia mấy năm trước, lúc anh nghe cha mình bàn bạc với anh trai gả anh đến Trần gia. Giọng điệu hai người lúc đấy giống như xem anh như một món hàng hóa, một bó rau bán ngoài chợ.

Cố Cẩn Diệc đưa mắt lại trêи người Tạ Hoài Chu. Vị alpha tuấn tú này, ngồi đó như một vị hoàng đế, cũng đang lãnh đạm nhìn Cố Cẩn Diệc, giống như đang đánh giá giá trị của anh.

Anh hiểu ý của Tạ Hoài Chu.

Tạ Hoài Chu cần anh như một "liều thuốc".

- /-

Thế nhưng ngoài ý muốn của Cố Cẩn Diệc, Tạ Hoài Chu là người chủ động bàn điều kiện.

Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không ép buộc cậu lên giường với tôi. Tôi cưới cậu chỉ vì nhu cầu chữa bệnh. Khi con của Sở Mịch Vân đến tuổi trưởng thành, cậu cũng có thể lựa chọn rời đi. Kết hôn với tôi, hằng năm tôi sẽ đưa tiền và bất động sản xem như bồi thường. Tôi đảm bảo đứa nhỏ của Sở Mịch Vân sẽ thừa kế Sở gia."

Trong khi Tạ Hoài Chu nói chuyện, thư kí đã đưa ra bản hợp đồng đã được soạn thảo sẵn cho Cố Cẩn Diệc. Trong đó đã liệt kê sẵn những trách nhiệm và nghĩa vụ của Cố Cẩn Diệc cũng như khoản tiền bồi thường mà anh có thể nhận được trong cuộc hôn nhân này.

Khi nhìn thấy số tiền bồi thường, Cố Cẩn Diệc không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

Chi phí sinh hoạt Tạ Hoài Chu đưa anh trong một năm bằng với số tiền Sở gia kiếm được trong mấy năm

Thật sự quá đắt đỏ.

Đây như một cái bẫy trải đầy hoa đang chờ Cố Cẩn Diệc nhảy vào.

Cố Cẩn Diệc gần như khó hiểu mà liếc nhìn Tạ Hoài Chu.

Thế nhưng Tạ Hoài Chu vẫn bình tĩnh nhìn anh, hiển nhiên không cho rằng cách đối đãi của mình quá đáng chỗ nào.

Cố Cẩn Diệc chỉ có thể lại cúi đầu.

Phòng khách không ai lên tiếng thúc giục, cứ vậy mà để Cố Cẩn Diệc nhìn bản hợp đồng. Thấy anh nhíu mày, sau khi hỏi ý kiến Tạ Hoài Chu, các luật sư bước đến hỏi một cách thân thiện, nói rằng nếu Cố Cẩn Diệc có gì không hài lòng thì có thể sửa lại.

Cố Cẩn Diệc đặt bản hợp đồng trêи tay xuống.

Hợp đồng này đối với anh quá có lợi. Cho dù không có Sở gia, anh cũng có thể làm cho Sở Tiêu Niên sống sung túc chỉ bằng tiền kiếm được bao năm qua.

Thế nhưng Cố Cẩn Diệc không nghĩ rằng tuyến thể của mình lại có giá trị như vậy.

Cố Cẩn Diệc nhìn Tạ Hoài Chu bằng ánh mắt phức tạp: "Tạ tiên sinh, tôi có chút không hiểu, tại sao lại chọn tôi? Tôi không phải omega trấn an duy nhất, ngài có thể tìm được người tốt hơn.."

Tạ Hoài Chu cắt ngang lời anh nói: "Tin tức tố của cậu là thứ cao cấp nhất hiện tại tôi tìm được, cũng hợp với tôi nhất. Các loại tin tức khác cũng được, thế như tại sao tôi phải dùng loại thứ phẩm?"

Câu này rất kiêu ngạo, thậm chí có chút trịch thượng.

Thế nhưng từ trong miệng Tạ Hoài Chu thốt ra, dường như không có cách nào phản bác.

Cố Cẩn Diệc cũng im lặng.

Tạ Hoài Chu hơi quay đầu đi, hỏi: "Cậu hi vọng tôi nói cái gì? Nói tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên nên lợi dụng lúc cậu đang gặp khó khăn, tranh thủ cưới cậu về nhà sao?"

Cố Cẩn Diệc nóng mặt.

Cho dù anh có mặt dày đến đâu cũng sẽ không cho rằng như vậy.

Cố Cẩn Diệc vội vàng lắc đầu: "Tôi không nghĩ như vậy."

May mắn là Tạ Hoài Chu cũng chỉ là thuận miệng nói ra, không truy cứu thêm

- /-

Bọn họ ngồi trong phòng khách một lúc lâu, chủ yếu là vị đội ngũ Tạ Hoài Chu mang đến đang nói chuyện với Cố Cẩn Diệc.

Những người này rất thân thiện với Cố Cẩn Diệc, không quá nhiệt tình mà rất lịch sự và chu đáo. Họ giải thích cho Cố Cẩn Diệc lợi ích của việc kết hôn với Tạ Hoài Chu, thậm chí còn quan tâm đến việc của Sở Tiêu Niên và quản lí tài sản của Sở Mịch Vân.

Không nói lại còn tưởng đây là đội ngũ do Cố Cẩn Diệc thuê đến.

Ngược lại, Tạ Hoài Chu đã đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại cùng người khác, thậm chí còn không đưa mắt sang đây.

Nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi, Tạ Hoài Chu hướng Cố Cẩn Diệc đưa ra một yêu cầu.

"Trong tài sản riêng của cậu có một trang viên nhỏ không đáng nhắc đến đúng không? Tôi hi vọng cậu sẽ chuyển cái này sang tên của tôi," Tạ Hoài Chu nói: "Đổi lại cậu có yêu cầu gì cứ nói."

Phải mất một lúc, Cố Cẩn Diệc mới nhớ ra đúng là anh có một trang viên như vậy.

Đây là "của hồi môn" duy nhất khi anh gả cho Sở gia, là tài sản mà mẹ anh để lại cho anh.

Nhưng trang viên này rất thô sơ, lại nằm trêи một tinh cầu vô danh nên không có giá trị nào.

Cố Cẩn Diệc không đồng ý vội, cũng không từ chối. Anh liếc mắt một vòng phòng khách, rồi nhìn lại Tạ Hoài Chu.

Anh chân thành hỏi: "Tạ tiên sinh, cảm ơn ngài đã sẵn lòng giúp đỡ, nhưng có thể để tôi suy nghĩ thêm vài ngày được không?"

Thực ra Cố Cẩn Diệc có chút hoảng hốt, không biết yêu cầu của mình có chọc giận Tạ Hoài Chu hay không.

Thế nhưng Tạ Hoài Chu không hề tức giận.

"Được." Tạ Hoài Chu nói đơn giản, "Nhưng đừng để tôi đợi lâu, tối đã là ba ngày."

Cố Cẩn Diệc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cố Cẩn Diệc lịch sự tiễn Tạ Hoài Chu và đội ngũ ra ngoài. Đến hoa viên, Tạ Hoài Chu bảo anh không cần đi tiếp.

Tạ Hoài Chu không lên phi hành phí lập tức.

Hắn không biết tại sao, quay đầu nhìn Cố Cẩn Diệc.

Omega này rõ ràng không thoát khỏi nỗi đau mất đi người bạn đời của mình, thế nhưng lại mạnh mẽ đối phó với bọn họ.

Bây giờ, omega ấy đang đứng cô độc trêи lối đi hoa viên, ăn mặc mỏng manh, gầy yếu và xanh xao đến đáng thương.

Bất kì alpha có ý muốn bảo vệ nào nhìn thấy Cố Cẩn Diệc, đều sẽ kìm lòng chẳng đặng mà muốn bước lại bên cạnh anh, ôm anh đi rồi dành sự chăm sóc tỉ mỉ nhất cho anh.

Thế nhưng Tạ Hoài Chu lại không động đậy.

Hắn nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc, nhẹ giọng: "Cố tiên sinh, tôi hi vọng cậu sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Giọng Tạ Hoài Chu lạnh lùng, không nghe ra bất kì cảm xúc nào.

"Nếu cậu chấp nhận điều kiện của tôi, tôi muốn một đối tác khỏe mạnh để có thể cung cấp tin tức tố ổn định."

Điều này nghe thật không có tình người.

Thế nhưng Cố Cẩn Diệc chỉ mỉm cười, hiền lành gật đầu.

Anh còn có thể làm gì?

Trước vị chủ nhân quyền lực như Tạ Hoài Chu, anh và Sở gia đều như bèo nước mỏng manh.

Cố Cẩn Diệc nói rằng phải suy nghĩ lại, thế nhưng anh lại không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau khi Tạ Hoài Chu nói những lời này thì cùng đội ngũ rời đi.

Sở gia lại trở về với dáng vẻ hiu quạnh.

Cố Cẩn Diệc đứng lẻ loi giữa biệt thự rộng lớn ngẩn người, chốc sau xoay người trở lại phòng khách.

Truyện Chữ Hay