Junsu cúi đầu khiến cho Yoochun không thấy rõ mặt cậu lắm.
Yoochun không nói gì, nguyên lai là ngày giỗ, cho nên cậu ấy mới không đi làm, mới hẹn mình ra…
“Hôm nay rất cám ơn anh… Em thật sự rất vui!” Junsu ngẩng đầu, nhìn Yoochun.
Yoochun bị cặp mắt kia rung động, trên đời này có ánh mắt sáng như vậy sao? “Uh… Không cần cảm ơn.”
“Uhm, em vào đây.” Junsu cởi dây an toàn, mở cửa ra, lại chạy đến cửa sổ bên chỗ Yoochun.
“Có chuyện gì sao?” Yoochun mở cửa sổ
Junsu lắc đầu, cười sáng lạn với Yoochun, sau đó không biết suy nghĩ cái gì, có điểm do dự, xong lại hạ quyết tâm.
“Chụt!”
Yoochun đang cảm thấy buồn cười với biểu tình phong phú của Junsu, giây sau được Junsu hôn lên má, liền lập tức sửng sốt.
“Tạm biệt ~ Lái xe cẩn thận!” Junsu cười càng tươi hơn, ném lại câu nói rồi chạy vào nhà.
“Huh… Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…” Yoochun sờ sờ má, lại nhìn cửa khu nhà trọ, ngây ngốc nở nụ cười, dần dần chuyển sang điên cuồng cười to.
Tối hôm đó, khu dân cư gần đó ai cũng thấy một người ngồi trong Ferrari cười như điên.
Chủ nhật, Yunho nghỉ ngơi, hai người ở nhà một buổi sáng, Yunho quyết định đưa Jaejoong đi một chỗ.
Jaejoong chuẩn bị tốt đồ ăn vặt xong, hai người liền xuất phát.
“Jaejoong, em thích nơi này không?”
Yunho nhìn Jaejoong ngồi cạnh mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thật hi vọng ở bên bảo bối cả đời.
“Sao anh nói giống hệt lần trước vậy?” Jaejoong liếc mắt nhìn Yunho.
Hai người ngồi trên bãi biển, ánh mặt trời không quá chói mắt bao bọc lấy hai người.
Đây là biển trong trí nhớ của Yunho, dù Yunho không nói gì nhưng Jaejoong đã sớm biết Yunho muốn tới nơi này nên mới đi theo, Jaejoong cũng không phải người dễ dàng thoả hiệp.
“Jaejoong, đứng lên đi!” Yunho đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ mông, kéo cả Jaejoong dậy.
“Gì chứ? Sắp nhìn thấy mặt trời xuống núi rồi!” Jaejoong phản đối mãnh liệt, giãy dụa khỏi tay Yunho, thân thể giống như dính xuống cát không chịu đứng dậy.
Yunho lập tức buông Jaejoong ra, hai tay chống nạnh. “Được!”
Jaejoong đột nhiên có cảm giác bất an. “Anh muốn… Làm.. Cái gì a!!!!!”
Dự cảm của Jaejoong hoàn toàn chính xác, Yunho ngồi xuống ôm lấy Jaejoong, không quan tâm cậu cứ giãy dụa trong lòng, cố tình đi.
Jaejoong giãy dụa dần mệt mỏi, cả người liền buông xuôi, nhưng Yunho lại cố ý hơi buông tay ra, sau đó cố tình bước tiếp, Jaejoong lập tức vòng tay lên cổ Yunho, lúc này Yunho mới thực sự ôm bảo bối.
“Jung Yunho, anh muốn đưa em đi đâu?”
“Sắp đến rồi ~”
Yunho cố ý đi vòng vo, liền bị Jaejoong đập vào ngực.
“Jung Yunho!”
Jaejoong hung hăng trừng Yunho, bị ôm giống hệt con gái thế này, Jung Yunho thật đáng ghét!
Yunho thấy Jaejoong tức giận, lập tức nói sang chuyện khác. “Đến rồi ~”
Yunho buông Jaejoong, lại gắt gao ôm lấy cậu, nâng cằm cậu lên.
Jaejoong có điểm tức giận, nhưng nhìn theo nơi Yunho chỉ, lập tức cảm thán.
“Oa…!”