Yunho mở to hai mắt, nâng cằm lên, nhìn về phía cửa. Vừa thấy liền thiếu chút nữa chảy máu mũi, mệt mỏi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
Jaejoong không mặc một cái gì, đứng ở cửa phòng tắm, trong phòng tắm vì hơi nước nên không thể nhìn rõ ràng, Jaejoong đứng đó giống hệt như một thiên sứ hạ phàm.
“Yunnie? Anh ngủ rồi à?” Jaejoong thấy Yunho không trả lời, đứng yên tại chỗ vươn đầu vào hỏi một câu.
Yunho hít sâu một hơi, vẫy vẫy tay với Jaejoong. “Lại đây.” “Uhm~” Jaejoong cao hứng chạy đến bên người Yunho, nhảy vào bồn tắm lớn, ngồi trong lòng Yunho, đưa lưng về phía hắn.
“Yunnie ~ Thật thoải mái a ~ Chuyện tốt như vậy mà anh hưởng thụ một mình là không thể được! Về sau tắm cùng nhau nha ~”
Jaejoong giống hệt một đứa trẻ, đá đá chân nhỏ, vỗ vỗ tay nhỏ, khiến cho bọt xà phòng trong nước bay tung toé, thổi một bong bóng lên tay, khoe với Yunho.
Bất quá, cảm giác vui vẻ trong nháy mắt tiêu thất. “Ah? Không có…” Tâm Jaejoong đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an, ôm ngực, lộ ra biểu tình thương tâm.
“Sao vậy?” Yunho chịu đựng dục hoả, nhìn bộ dạng bảo bối thương tâm, nâng cằm bảo bối lên, rốt cuộc là vì cái gì mà Jaejoong lại thương tâm như vậy. “Bảo bối, em làm sao vậy?”
Jaejoong lập tức ôm lấy cổ Yunho. “Yunho.. Anh sẽ không rời khỏi em đúng không?”
Jaejoong vừa rồi thấy bong bóng trong tay mình đột nhiên biến mất, cậu là người luôn có cảm giác không an toàn, sợ tình yêu của mình giống như bong bóng, giây trước còn trong tay, giây sau đã biến mất không chút dấu vết.
“Nói cái gì vậy? Đương nhiên sẽ không rời khỏi em, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Thanh âm trầm ấm của Yunho làm cho Jaejoong cảm thấy an tâm, buông Yunho ra, cọ mũi mình với mũi Yunho. Nhưng Yunho đột nhiên đẩy Jaejoong ra, mắt nhìn thẳng cậu.
“Yêu tinh, là em chọc anh trước!” Hôn lên môi bảo bối rồi dần xuống dưới, Jaejoong ngẩng đầu lên, để cho Yunho hôn lên cổ mình. “Ah~…”
Yunho hôn lên cổ Jaejoong như thể đang nhấm nháp mỹ vị gì, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi liếm.
“Ha ha… Ăn ngon.” Yunho bật cười, lại kéo đầu Jaejoong lại, hôn lên môi cậu.
Jaejoong đẩy đầu Yunho ra. “Vì sao cười?” Quay mặt sang một bên, hỏi.
Thấy vẻ mặt Jaejoong đáng yêu vậy, Yunho liền bẹo hai bên má Jaejoong. “Là em rất đáng yêu ~~~”
“Huh ~!~ Em làm sao thế ~~” Jaejoong đẩy tay Yunho ra, người này hôm nay sao lại bướng bỉnh thế?”
“Ah!”
Không đợi Jaejoong trả lời, trực tiếp hôn lên môi cậu, sau đó kéo cậu đứng lên.
Để cho Jaejoong dựa vách tường, cúi xuống đến cạnh hai khoả anh đào đáng yêu hồng hồng, dùng miệng bao phủ lên nhẹ nhàng cắn.
“A… Yun…” Vừa lòng nghe tiếng rên rỉ của Jaejoong, lại chậm rãi xuống phía dưới, ngậm nơi yếu ớt của cậu.
“A! Jung Yunho! Không thể! A!” Jaejoong muốn đẩy Yunho ra, nhưng hắn liên tục phun ra nuốt vào, khiến cho Jaejoong cảm thấy vô cùng hưng phấn và thoải mái. “Ưrggg…”
Khẩu thị tâm phi, Yunho cười thầm trong lòng, Jaejoong bình thường biểu hiện mạnh mẽ là thế nhưng buổi tối luôn thua dưới tay mình.
Khẽ cắn một chút, đứng lên, đối mặt với Jaejoong.
“Bảo bối.”
Jaejoong vẫn chưa thoát khỏi cơn kích tình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Yunho.
“Huh…?”
“Đừng rời khỏi anh.”
Jaejoong cười, ôm cổ Yunho nói. “Em sẽ không rời khỏi anh.”
Nghe được đáp án vừa lòng, Yunho hôn lên môi Jaejoong.
“Anh yêu em, bảo bối.”
Jaejoong cũng hôn Yunho. “Em yêu anh.”